HE
Mô tả thể loại: happy ending
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
109 Chương
Tác giả Thanh Hoa Nhiên vừa giới thiệu đến chúng ta một câu chuyện huyễn huyễn khá hay mang tên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE. Với lối hành văn nhẹ nhàng, tác giả viết chắc tay không thừa vừa đủ, có thể sẽ làm cho bạn đọc cảm động, đặc biệt tính cách nam nữ chính rất thú vị lại còn rất thông minh. Văn án truyện: Tang Viễn Viễn tình cờ xuyên vào một quyển tiểu thuyết cổ đại huyền huyễn ngược luyến, thành bạch nguyệt quang hồng nhan bạc mệnh sớm qua đời của nam chính. Nội dung của quyển tiểu thuyết ba xu này: Nam chính yêu nàng, các nam phụ cũng yêu nàng. Nữ chính cũng bởi vì sở hữu một khuôn mặt giống nàng đến 7,8 phần nên bị đám đàn ông vừa yêu vừa ngược đãi, thương thân lại trắc thân. Tình cảm của nữ chính cùng nam chính gặp nhiều trắc trở cẩu huyết không ngừng, ngược thân đến chết đi sống lại, kết cục còn có thể hạnh phúc HE. Tang Viễn Viễn: "Ngại quá bổn cô nương đây một không muốn chết hai không chịu được ngược luyến, cho nên ta lựa chọn đi theo vai ác. Quấy rầy rồi, xin cáo từ." Vai ác híp đôi mắt lại, tư thái lười biếng, khóe môi ý cười như xuân phong ấm áp – "Bên người ta...... chỉ có địa ngục." Nàng trầm tư ba giây. "Địa ngục có đất không?" "....... toàn bùn khô mục nát" "Có nước không?" "....... Máu thì nhiều". Hắn muốn nhìn thấy nàng kinh hoàng thất thố, muốn chờ nàng thét chói tai chạy đi, không ngờ nữ tử này mặt lại dại ra, ba giây sau hai mắt ẩn ẩn tỏa ánh sáng -- "Ây, vừa lúc cần đi đổi không khí một chút!".....
Thiên Nhai Khách
79 Chương
Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ.
Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!
67 Chương
Trước học sinh cá biệt, chán chường sau phấn đấu hết mình, đảm đang, trầm tính công vs trước ủ rũ, yếu đuối sau dịu ngoan, kiên định, học sinh xuất sắc thụ. TÁC GIẢ NHỬ MỒI: Cố Kỳ Nam vốn là một học sinh xuất sắc, đúng kiểu con nhà người ta, thành tích cực tốt. Thế nhưng xui xẻo lại bị đám bạn cùng trường bắt nạt... Thế là bạn học Cố phải từ bỏ ngôi trường trung học phổ thông trọng điểm để chuyển sang trường bình thường khác. Tới trường mới, làm quen được các bạn mới, lại còn có một bàn cùng bàn nhiệt tình, hào sảng nữa chứ... Đại ca Triển Minh – Cao 1m90, không người dám chọc: Tên nhóc này, tao che chở. Nhóc đáng thương Cố Kỳ Nam – Cao 1m70: Anh Triển chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối, bất lực, mềm mại, hiền lành, tớ muốn giành hết tình yêu thương cho anh ấy. Mọi người:??? Chủ nhiệm lớp: Triển Minh, cậu nhìn coi mình thi được bao nhiêu điểm? Triển Minh: Em sẽ nói bạn cùng bàn chỉ cho em. Bạn học cũ: Cố Kỳ Nam, mày đừng cho rằng chuyển trường thì tụi tao sẽ không tìm được mày. Cố Kỳ Nam: Tui sẽ kêu bạn cùng bàn của tui tới đánh mấy người!
Kim Bài Đả Thủ
128 Chương
Truyện "Kim Bài Đả Thủ" của tác giả Phao Phao Tuyết Nhi là câu chuyện nói về thế giới ngầm xã hội đen. Nhân vật của chúng ta là những đại ca xã hội đen nắm trên tay quyền lực sinh xác của nhiều người. Trải qua vô số cuộc ác chiến, xác lập địa vị trên giang hồ. Từ đối thủ trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành anh em cùng sinh cùng tử. Anh em là gì? Đó là nhiều năm về sau, chỉ cần một câu nói của anh, mạng của tôi, cho anh. Tình nghĩa của những người đàn ông. Tình yêu của những người đàn ông. Edit: Mika + Nana Beta: Nana
Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
131 Chương
Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, tiên hiệp, tu chân, 1×1, ấm áp, HE Nhân vật chính: Mạc Thiên Liêu, Thanh Đồng Phối hợp diễn: Rất nhiều Cũng vì chưa kịp luyện thành thần ký là đại sư luyện khí ma đạo bị ma lưỡng đạo vây giết mà chết, nhưng lại gặp được may mắn khi hồn nhập vào xác khác sống lại. Nhưng phải làm gì sau khi sống lại đây! Rửa hận báo thù? hay xưng bá thiên hạ; Mạc Thiên Liêu bày tỏ: Ta muốn tìm mèo nhà mình trước. Tuồng kịch nhỏ: Mạc Thiên Liêu: Em vốn là mèo của ta, ôm một chút thì có làm sao! Sư tôn:[ yên lặng xòe móng vuốt ] Mạc Thiên Liêu: A ha ha, đồ nhi sùng kính sư tôn, tình như nước sông cuồn cuộn, thật sự không đành lòng để sư tôn một mình lên đường. Sư tôn:[ giơ vuốt, tát bay ] ================== Biên tập đánh giá: Mạc Thiên Liêu vốn là đại sư luyện khí ma đạo, chỉ vì còn chưa luyện thành Thần khí, bị chính ma lưỡng đạo vây giết mà chết, may mắn là hắn vẫn chưa tan biến hẳn, sau này sống lại. Sống lại một kiếp thì nên làm chuyện gì tốt đây, là báo thù rửa hận? Hay là xưng bá thiên hạ? Mạc Thiên Liêu bày tỏ, mấy thứ này chả đáng quan tâm, quan trọng nhất là ta muốn tìm được con mèo ta yêu thích hồi trước cơ. Ngôn ngữ tác giả sống động, viết những điểm dễ thương và đáng yêu của thú cưng sinh động như thật, để người xem qua khó quên. Mà nhân vật chính trong chuyện tương tác cũng có chút thú vị, tổng thể gây nên tiếng cười. Văn chương khắc họa nhân vật sinh động phong phú, miêu tả tình cảm tinh tế ấm áp, năng lực dễ thương toàn bộ triển khai, chuyện xưa cùng xen lẫn, khiến người muốn ngừng mà không được. Lời editor: Bị dụ, nhịn không được, đào hố:(((( Anh công là đại sư luyện khí ở Ma giới, bữa đi chơi thấy em thụ, lúc đó là mèo trắng đang chơi bắt cá thì tóm về cung phụng. Một hôm nổi hứng gom mấy thứ đồ lạ lạ muốn luyện thần khí, ai dè lúc mở lò thần khí chẳng thấy đâu, mà thấy bị lưỡng đạo chính tà đuổi giết do tưởng anh làm ra được thần khí hủy thiên diệt địa. Anh giết hết cả đám thì sức cũng kiệt, thấy mèo cưng của mình an toàn rồi thì nhắm mắt xuôi tay, cơ mà xác anh chết nhưng hồn anh vẫn sống, phiêu đãng mấy trăm năm thì tìm được một cái xác để nhập vào. Sau khi sống lại rồi thì làm gì? Y như văn án, báo thù hay xưng bá chẳng đáng cây đinh, chuyện đầu tiên là phải tìm lại bé mèo nhà anh cái đã ┐( ̄∀ ̄)┌. Có bạn bảo bị loạn nhân vật đại sư huynh nên mình viết sơ lại bảng nhân vật trong Ốc Vân Tông. Ốc Vân Tông có ba động thiên và bảy mươi hai phúc địa. Mỗi một động thiên có động chủ và đệ tử. Ốc Thiên Động Động chủ: Thiên lang (cũng là tông chủ) Đệ tử chân truyền: Đại đệ tử: Viêm Liệt. Nhị đệ tử: Tử Mạch. Tam đệ tử: Bạch Lạc. Tứ đệ tử: Mặc Hùng. Ngũ đệ tử: Lang Tử. Ốc Huyền Động Động chủ: Huyền Cơ Đệ tử chân truyền: Đại đệ tử: Nguyên Hải. Nhị đệ tử: Hoa Tình. Tam đệ tử: Ngọc Ly. Trước mắt truyện chỉ nhắc đến bấy nhiêu nên không rõ còn người nào nữa không. Ốc Thanh Động Động chủ: Thanh Đồng Đại đệ tử: Mạnh Hổ. Nhị đệ tử: Mạc Thiên Liêu Thường gọi đại sư huynh thì có thể chỉ một trong các đại đệ tử chân truyền, tùy theo từng động. Ví dụ như Mạc Thiêu Liêu thì gọi Mạnh Hổ là đại sư huynh, nhưng chỉ gọi Viêm Liệt là sư huynh thôi vì Viêm Liệt không cùng ở động
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
108 Chương
Hán Việt: Đương niên vạn lí mịch phong hầu Editor: Miri Tình trạng: HOÀN ( 103 chương + 3 phiên ngoại) Thể loại: Cổ trang, Cường Cường, Ngọt sủng, Song hướng yêu thầm, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, 1v1, HE [Cố chấp hung ác nham hiểm lưu manh công x lạc quan thích đoán lung tung thụ] Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu. Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau. Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt. Bối cảnh câu chuyện diễn ra ở thời cổ đại, vương triều là nơi tranh giành gay gắt nhất vị trí cửu ngủ chí tôn. Sức lực không đủ lớn mạnh làm chó Chung Uyển đoạt ngôi thất bại đành phải chạy trốn, lại mang theo bên mình ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn một ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc. Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật. Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn, Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não suốt bảy năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy......
KHOẢNG CÁCH CỦA NGƯỜI
95 Chương
Thể loại: Hiện đại - HE – hài hước – bối cảnh nước Đức – muộn tao phúc hắc giáo sư công x học ngu xù lông sinh viên thụ – niên thượng – cách nhau 12 tuổi ♥ Edit: Kurokochii ◊◊◊ VĂN ÁN DISTANCE - Một ứng dụng mạng xã hội và chức năng của ứng dụng cũng đã thể hiện rõ từ tên của nó. Đây là một ứng dụng cho thấy khoảng cách của người sử dụng và đối tượng mà mình chọn. Đình Sương chọn một người cách mình 287km, cảm thấy an toàn lắm luôn, cách nhau gần ba trăm cây thì không có chuyện trùng hợp đụng mặt nhau ngoài đời đâu nhỉ! Trăm triệu lần không ngờ tới… Buổi tối ngày hôm sau, 287km đột nhiên rút thành 4.8km? Càng trăm triệu lần không ngờ tới… Buổi sáng ngày thứ ba, 4.8km đột nhiên rút thành 3m? 3m? Mét??? Đậu má tui đang ở trường học đấy, 3m thì có khác nào đối tượng mà tui thả thính xuất hiện ngay trong lớp đâu???
Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
105 Chương
Văn án: Kỷ Lê đã kết hôn với một người đàn ông, người đàn ông đó là một tài xế, họ Trần. Ai cũng chờ ngày Kỷ Lê bẽ mặt, nhưng cái người đàn ông mà ai cũng nghĩ là tài xế kia đã mua cho Kỷ Lê một chiếc nhẫn giá 200 triệu trong một buổi đấu giá. Mấy vị tai to mặt lớn đứng trước mặt người đàn ông đó cũng phải cung kính chào một tiếng Thẩm tổng. Couple: một thân đồ hiệu ham hư vinh thụ x tự phụ thanh lãnh bá tổng công. Công thụ hơn kém nhau 8 tuổi, bối cảnh đồng tính có thể kết hôn, không sinh tử.
Hân Hoan
116 Chương
Editor: Muối Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, showbiz, ấm áp, công bị trầm cảm biếng ăn x thụ yêu đời ham ăn, HE ★ GIỚI THIỆU ★ Một người luôn lạc quan vui vẻ, một người luôn mang tâm sự, nhìn đời u ám... Hai con người cùng trải qua nỗi đau, bất hạnh, nhưng có người lại may mắn được yêu thương, vì thế luôn rạng rỡ như ánh mặt trời. Người không may thì trưởng thành, tâm thái lạnh lùng, dễ dàng trầm cảm. Nhưng biết đâu, chỉ là phép màu dành cho người đó vẫn chưa tới?!! Án Đình: Cuộc sống chẳng có gì thú vị cả, sống thì khác gì chết chứ? Lê Chiêu: Được sống là hạnh phúc rồi mà. Thế giới nội tâm của Án Đình là một màu xám xịt, cho đến khi anh gặp được Lê Chiêu. Anh nghĩ, chắc cậu chàng này là người hoạt bát nhất thế gian, nếu không sao ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng trong lòng anh vậy? Rạng rỡ lạc quan x Chẳng hề vui vẻ. 【Trân trọng sinh mệnh, tích cực hướng về phía trước, cố gắng nỗ lực để xã hội ngày một tốt đẹp lên】 Review của Muối: (CÓ CHÚT SPOIL) Chiêu Chiêu là một cậu bé có tuổi thơ cơ cực, bị ba mẹ bỏ đói bỏ rét, bị bạo hành thậm tệ, và hiển nhiên không hề được yêu thương. Năm lên mười, một phép màu xuất hiện giúp em thoát khỏi căn nhà đáng sợ, cũng khi đó em mới biết rằng đó không phải ba mẹ ruột của mình. Năm lên mười, Chiêu Chiêu tới cô nhi viện, ở đây em có các anh các chị, các thầy cô, một tuần được ăn hai bữa đùi gà, được cho quần áo ấm, Trung Thu có bánh trứng muối, cũng vì phép màu này mà em luôn lạc quan tin rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, chỉ cần mình tích cực hướng về phía trước. Dẫu vậy, tuổi thơ cơ cực buộc em phải trưởng thành trước tuổi, chẳng hề mè nheo hay có một sở thích cho riêng mình như các bạn đồng trang lứa; em bị ám ảnh bởi cái đói, đến mức chỉ cần có thức ăn là lập tức bỏ vào bụng; em ngoan ngoãn hiểu chuyện đến độ người ngoài nhìn vào không kiềm nổi mà thương xót. Án Đình cũng như Lê Chiêu, một chàng trai có tuổi thơ bất hạnh; nhưng khác với Lê Chiêu, chẳng có một phép màu nào xuất hiện trong suốt quãng ngày thơ ấu. Vì những chuyện từng trải qua trong quá khứ khiến tâm lý anh trở nên vặn vẹo, họ hàng nghĩ đến anh luôn đi kèm những hình dung từ đáng sợ nhất, coi anh như một ác ma trong thân xác con người. Án Đình sống những tháng ngày không mục đích, không có ý chí sống khiến việc ăn uống cũng khó nhọc. Cho đến một đêm anh thấy một cậu chàng chia nửa hộp mì xào và vài xiên thịt nướng cho một ông cụ vô gia cư bên đường, chỗ đồ ăn còn lại không đủ để lấp đầy cái bụng đói cồn cào, ăn xong cậu tiếc nuối trông về hàng quán xa xăm rồi lủi thủi bước vào bóng đêm. Hai mươi tám tuổi, phép màu lần đầu tiên xuất hiện, thắp lên ánh sáng cho cuộc đời tăm tối vô định của Án Đình, phép màu ấy mang tên “Lê Chiêu”. Từ đó hai con người tứ cố vô thân nương tựa vào nhau, chia sẻ cho nhau chút hơi ấm tình người giữa dòng đời khắc nghiệt xô bồ. Chiêu Chiêu mười tuổi được đón về cô nhi viện, Chiêu Chiêu hai mươi tuổi gặp được Án Đình, cho rằng anh là quý nhân ông trời phái tới. Một con người luôn được mệnh danh là ác ma như Án Đình, vậy mà trong mắt Chiêu Chiêu lại được gọi là “bé Phúc” với sự yêu thương và trân trọng vô ngần. Thoạt đầu có thể nhiều bạn đọc sẽ cảm thấy mệt mỏi bởi nhiều khi Chiêu Chiêu lạc quan quá, ngây thơ không biết gì. Nhưng càng đọc về sau sẽ thấy thực ra không hề, Chiêu Chiêu không hề ngây thơ, chẳng hề bạch liên hoa; một đứa trẻ từng chứng kiến những mặt tối tăm nhất của cuộc đời sao có thể ngây thơ được. Chiêu Chiêu khéo léo tránh né khi bị bạn diễn tán tỉnh muốn tạo tin đồn tình cảm, ra mặt khi thấy có người muốn hãm hại mình và bạn, sẵn sàng vung nắm đấm bất chấp thân phận thần tượng để bảo vệ Án Đình. Chiêu Chiêu hai mươi tuổi học được cho mình cách sống trong showbiz khắc nghiệt, em biết chịu đựng vì miếng cơm manh áo, nhưng vẫn sẵn sàng xù lông đứng ra bảo vệ bản thân cũng như bạn bè khi cần thiết. “Cùng lắm thì về mở tiệm mì.” Hai nhân vật chính với bối cảnh u ám, nhưng đây lại là một câu chuyện rất đỗi ngọt ngào dưới ngòi bút dí dỏm của tác giả. Thông điệp trân trọng sinh mệnh, tích cực hướng về phía trước được truyền tải rõ ràng thông qua từng câu chữ. Vì tuổi thơ hai nhân vật không được yêu thương trọn vẹn nên trước tình yêu họ dè dặt cẩn trọng từng tí một, cũng bởi vậy mà tuyến tình cảm nhích từng bước chậm rãi, xen lẫn câu chuyện hai con người tìm về nương tựa nhau là hành trình lăn lội trong showbiz được quý nhân Án Đình phù trợ của Chiêu Chiêu. Một câu chuyện không cần phải động não nhiều, chỉ cần nếm trái ngọt của hai bạn trẻ.
Đại Địa Chủ
439 Chương
Thể loại: Xuyên không, cổ trang, ấm áp, tranh đấu, sảng văn 1×1, HE Edit: Bạch Truật (Bachlongcac: C1-C93), Holy (C94 – C140), Himeko (C141 - hết) Trích đoạn ngắn: “ Không hay không hay rồi đại thiếu gia, tiểu thư đã bỏ trốn chỉ để lại dư thư" “ Hình như trong nhà vẫn còn nữ nhi của Tam nương và Nhị nương còn chưa lập gia đình” “ Không được a đại thiếu gia, lúc trước người nọ cùng lão thái gia ước định đối tượng tương thân chỉ có thể là Đại phu nhân sinh, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư không được.” An Tử Nhiên ánh mắt nhất thời chuyển qua trên người đệ đệ mới được bốn tháng, một lúc lâu mới nói:” Nam có thể chứ?” Quản gia:”…” An Tử Nhiên không nghĩ tới chính mình một câu thành tiên tri, nam đích thực là có thể, chẳng qua cùng hắn nghĩ có điểm không giống.
Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc
80 Chương
Văn án Từ nhỏ đến lớn Tri Nhạc đều rất đẹp, tựa mỹ thiếu niên trong truyện tranh vậy. Đáng tiếc lại là một nhóc ngốc. Ông nội sắp xếp một mối hôn nhân cho nhóc ngốc, đối phương có vẻ không thích cậu lắm. Vì muốn ông nội yên tâm, Tri Nhạc nghiêm túc đóng tốt vai diễn của mình, đối xử tốt hết mức có thể với “nàng dâu”, vụng về chăm chỉ khiến người ta thích mình. “Anh trai đẹp trai quá.” “Anh trai lợi hại nhất.” “Thích anh nhất.” “Có thể nắm tay không ạ?” “Hôm nay anh đã thích em hơn chút nào chưa?” *** Người bị ép đính hôn là Thẩm Trình, cháu trai của một gia tộc giàu có, lạnh cả tim lẫn mặt, quyết tâm giải trừ hôn ước, đuổi nhóc ngốc đi, nhưng không biết từ bao giờ mà vừa nghe tiếng gọi anh kia tim hắn lại đập thình thịch. *** Ngày Thẩm Trình cuối cùng cũng thừa nhận lòng mình, Tri Nhạc lại reo lên một tiếng: “Nhiệm vụ hoàn thành!” Thẩm Trình: …….. Nhiệm vụ?! Nhiệm vụ đã kết thúc, vì vậy những lời nịnh nọt, ân cần, ngọt ngào cũng bị thu lại hết. Thẩm Trình: …….. Muốn mắng em ấy. 【Đại khái là câu chuyện ngọt ngào kể về nhóc ngốc đáng yêu chinh phục tổng tài tinh anh lạnh lùng ~】 【Ban đầu lạnh lùng về sau cưng chiều vợ vô tận thiếu gia tinh anh công x mặt trời ấm áp biết an ủi thụ】 Tên khác: Sự ngốc nghếch ngọt ngào, Sổ tay theo đuổi chồng của nhóc ngốc, Chồng ngốc bé nhỏ của thiếu gia nhà giàu. .———-
Sinh Như Nghịch Lữ
91 Chương
Bạn đang đọc truyện Sinh Như Nghịch Lữ của tác giả Tửu Noãn Xuân Thâm. Nhân sinh không khác gì một quán trọ, chúng ta chính là người qua đường, lưu lại một thời gian mà thôi. Sinh mệnh của chúng ta luôn sẽ có trắc trở, tràn đầy là khe hở, chỉ có như thế, ánh sáng mới chiếu rọi, cuộc sống này mới càng thêm rực rỡ và nhiều màu sắc. - ------Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: "Nhân sinh như nghịch lữ, Ngã diệc thị hành nhân", nghĩa là "Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường". Đời người vốn là một hành trình đầy gian nan thử thách, bạn và tôi đều là những vị khách qua đường vội vã, đừng tiếc thương vì quá khứ. Bởi lẽ chúng ta đang sống trong hiện tại, cần hành sự một cách khoáng đạt, chứ không phải chuốc thêm phiền não cho bản thân. Người trưởng thành thực sự sẽ không để ngày hôm qua lấn quá nhiều vào ngày hôm nay. Dẫu quá khứ khó khăn thế nào thì cũng đều là dĩ vãng, chi bằng đặt chân nơi hiện tại, buông bỏ những chấp niệm, sống thật tốt từng phút từng giây. Trong quá khứ bạn có thể có rất nhiều chuyện thương tâm. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều đã qua, dẫu bạn bận tâm thế nào thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi. Chi bằng để mình tiêu diêu dưới ánh mặt trời, dành thời gian cho những người xứng đáng. Kỳ thực, nhiều thứ chỉ cần bạn muốn buông bỏ, là có thể buông bỏ được, chỉ khi buông xuống khổ đau mới có thể nắm giữ hạnh phúc. Hãy học cách bao dung chính mình. Đừng khóc lóc vì chiếc bánh đã rơi xuống mặt đất, đừng tự dày vò bản thân vì những người và những việc không đáng. Những người đã bước đi hãy để họ rời xa, những gì không thuộc về bạn cũng đừng níu kéo. Tiêu diêu tự tại mới là cách biết yêu thương mình nhất.