Chương 113

Yêu Thêm Lần Nữa - Lâm Linh

5.415 chữ

13-01-2023

Khi Adrean mở mắt ra là anh đã thấy mũi giàu màu đen chĩa thẳng vào mặt mình.

Hắn khẽ cau mày ngước lên nhìn chủ nhân của đôi giày đó là ai mà lại ngạo nghễ như vậy.

Anh ta vừa đưa mắt nhìn thì thấy Ảnh Quân đang ngồi chễm chệ bắt chéo chân, nghiêng đầu chống cằm nhìn anh ta bằng cặp mắt lạnh lùng, sắc đá, một dáng vẻ đầy sự cao lãnh, uy nghiêm.

Adrean giật bắn mình, cả người run lẩy bẩy như thỏ đế khi gặp thợ săn.

“Cậu bỏ gì vào ly rượu của Trương Mỹ? Tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không thì tôi không đảm bảo tính mạng của cậu đâu.”

Ảnh Quân lạnh giọng hỏi, trong không gian bắt đầu phảng phất mùi thuốc súng.

“T… tôi không biết anh đang nói gì cả.”

Adrean vừa dứt câu, một người vệ sĩ đứng phía sau Ảnh Quân liền lấy khẩu súng ra bắn “bằng” một cái sượt qua mặt anh ta, khiến gò má hắn bị rướm một đường máu.

Sững sờ nhìn Ảnh Quân.

“Đừng để tôi nói lại một lần nữa.

Cậu đã từng làm ở đây cũng đã một thời gian thì chắc cậu cũng biết tính tôi như thế nào, tôi không phải là người có tính kiên nhẫn đâu.”

Anh vẫn giữ nguyên mặt lạnh nhìn cậu ta.

Phát súng vừa nãy đã khiến Adrean hồn bay phách lạc, mặt mày tái mét.

Nói không chừng quần cậu ta ướt luôn rồi.

Thấy Adrean cứ chần chừ mãi, Ảnh Quân lập tức ra lệnh bắn thêm lần nữa.

“Tiếp đi.”

“K… khoan đã, tôi nói, tôi nói mà!”

Khi người vệ sĩ chuẩn bị bóp cò, anh ta mới hoảng sợ nói lớn.

Ảnh Quân im lặng nhìn Adrean ý muốn cậu ta khai ra những gì anh ta biết.

“Tôi đúng thật là có bỏ thứ thuốc gì đó vào trong ly sâm panh của tiểu thư, nhưng tôi thề là không biết thuốc đó là gì cả.”

Hm… với những thể loại như tên này thì dễ đối phó thôi, chỉ cần đe dọa một chút là khai ra hết từ đầu đến cuối, Ảnh Quân thầm nghĩ.

“Cậu nói không biết đó là thuốc gì mà lại dám bỏ vào trong đấy, hẳn là có người sai khiến cậu.

Người đó là ai?”

“Tôi không biết, người đó không nói danh tính.”

“Thế thôi, tôi sẽ giao anh cho cảnh sát giải quyết vì tội thông đồng với kẻ xấu hãm hại người khác.” - Ảnh Quân nói rồi đứng lên, phất tay ra hiệu cho những người vệ sĩ - “Giải quyết cậu ta đi.”

“Khoan đã! Thiếu gia, thiếu gia! Đừng giao tôi cho cảnh sát mà, tôi thật sự không biết gì hết!”

Anh lơ đi những lời cầu xin của Adrean.

Anh ta gào thét trong vô vọng, chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng đang khuất dần sau cánh cửa.

“Phù, đúng là phiền phức.”

Ảnh Quân mệt mỏi, bóp nhẹ mi tâm.

Trải qua mấy chuyện bực tức kiểu này khiến anh gần như kiệt sức, nhất là về mặt tinh thần.

Nếu mà anh được phát tiết ra thì cũng đỡ được phần nào, nhưng Ảnh Quân lại không muốn làm thế.

Những lúc như này, anh chỉ muốn được gặp Trương Mỹ thôi.

Ảnh Quân giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ được đính những viên kim cương sáng lấp lánh.

“Vẫn còn nhiều thời gian thăm bệnh.

Đi lấy tài liệu rồi vào với em ấy thôi.”

[...]

“Đã đến nơi rồi thưa thiếu gia.”

Người tài xế thông báo cho Ảnh Quân biết khi anh đang tập trung làm việc trên máy tính, sau đó bước xuống mở cửa xe cho anh.

“Ừm.”

Ảnh Quân gật đầu, thu dọn lại tài liệu và máy tính, lòng thầm nôn nóng muốn được gặp Trương Mỹ.

Anh tiêu sái bước vào bệnh viện, gấp gáp đi về phía thang máy.

Với chiều cao cùng nhan sắc nổi bật, Ảnh Quân đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Các cô y tá dường như đã quá quen với sự xuất hiện của anh và cũng biết được rằng anh đến đây để thăm “vợ”, nên cũng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ sẽ kề vai sát cánh bên cạnh Ảnh Quân.

Nhưng có một vài người khác, họ không biết điều đó, liền bạo dạng đến bắt chuyện trong khi anh đang chờ thang máy.

“Xin lỗi, vẻ ngoài của anh khá nổi bật nên đứng từ xa, tôi đã vô cùng ấn tượng.

Không biết… anh có thể cho tôi xin số điện thoại của anh được không?”

Cô gái ấy nhìn Ảnh Quân một cách bẽn lẽn, đúng chuẩn một cô gái ngọt ngào, hay nói cách khác là “em gái trà xanh”.

Ảnh Quân hầu như làm lơ cô ấy, nhưng cô ta vẫn mặt dày, một mực bám theo anh đi vào thang máy.

“Nè nè, anh có nghe không vậy? Cho tôi xin số điện thoại của anh đi mà~”

Giọng điệu cô ta nũng nịu bên tai Ảnh Quân khiến anh sa sầm mặt mặt mày.

Anh mới vừa lấy lại tâm trạng cách đây không lâu, vậy mà bây giờ lại bị ả phá hỏng hết.

Ánh mắt Ảnh Quân sắc như lưỡi dao liếc nhìn cô ta, khiến ả giật mình, lùi về sau vài bước.

“Ting…”

Tiếng thang máy vang lên, Ảnh Quân sải chân bước nhanh ra ngoài, còn người phụ nữ kia vẫn còn đứng như chôn chân vào đất.

Khi định bước vào phòng Trương Mỹ, anh nhìn qua cửa kính thì thấy bác sĩ cùng y tá đang đứng xung quanh cô, khiến anh một phen thót tim, mở cửa xông vào.

“Bác sĩ, cô ấy bị làm sao thế?”

Ảnh Quân vội vàng hỏi có chút lớn tiếng.

“Y tá vào kiểm tra thì thấy cô ấy tỉnh lại rồi, nhưng vẫn chưa thể cử động tay chân.

Nếu vài ngày tới vẫn chuyển biến tốt, có thể tay chân sẽ hoạt động lại bình thường.

Cậu có thể nói chuyện với bệnh nhân nhưng ít thôi, bệnh nhân mới tỉnh dậy, cần một không gian yên tĩnh.”

“Vâng.”

Ảnh Quân gật đầu, vui mừng đi nhanh đến bên cạnh Trương Mỹ nắm nhẹ tay cô.

“Em thấy trong người có ổn không? Cần anh gọi bác sĩ lại khám lần nữa chứ? Có thấy đói không?”

Được nhìn thấy khuôn mặt của Ảnh Quân đầu tiên sau một thời gian bất tỉnh, trong lòng Trương Mỹ rất vui.

“Em không.”

Cô nở một nụ cười, nó vẫn trông dịu dàng như trước đây.

Còn giọng nói vốn trong trẻo, giờ đây đã trở nên khàn đặc.

Dáng vẻ tiều tụy ấy của Trương Mỹ đã khiến Ảnh Quân xót lòng, anh vươn tay vuốt nhẹ gò má còn hơi xanh xao kia.

Cảm nhận được hơi ấm truyền từ tay anh, cô nghiêng đầu cọ nhẹ vào tay anh rồi từ từ khép hờ mắt lại..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!