Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

/

Chương 6: 6: Chương 5

Chương 6: 6: Chương 5

Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Lục Xu

13.852 chữ

09-07-2023

Lúc Mộc Tuyên Dư trở lại “Thịnh Đạt” sắc mặt cô không tính là quá kém, nhưng tóm lại cũng không được tốt lắm.

Phần lớn mọi người trong công ty đã tan ca rời đi, chỉ có rất ít người còn ở lại, những người này đều là những người tinh anh nhất, chỉ nhìn thần sắc của cô cũng biết cô không mang về tin tức tốt, trên mặt mỗi người khó nén nổi thất vọng, chỉ là rất nhanh đã bình thường trở lại.

Chuyện như vậy vốn cũng không nên ôm nhiều hi vọng.

Trên đường quay về “Thịnh Đạt”, cô suy nghĩ rất nhiều việc.

Anh trai không phản đối cô đến “Vạn Thành”, có đúng là muốn để cô tự mình trải nghiệm loại cảm giác này hay không, tất cả mọi thứ nắm trong tay đều nằm trong tay người khác, người khác bằng lòng gặp cô thì gặp, không gặp cô cô phải một mực chờ đợi, nhưng lại không thể có chút oán giận nào.

Loại cảm giác này, dường như cô chưa từng trải qua trong đời.

Từ nhỏ đến lớn, mọi việc đối với cô đều rất thuận buồm xuôi gió, cho dù là tìm việc làm cũng rất dễ dàng.

Trong sự thoải mái đó, cô có chút suy nghĩ mọi việc đương nhiên hẳn phải vậy.

Cô đi vào phòng làm việc của Mộc Tuyên Nghị, thấy vẻ mặt Mộc Tuyên Nghị không tệ, thì càng rõ bản thân đã đoán đúng.

Anh chưa bao giờ đặt hi vọng trên người cô, là chính cô tự nghĩ vậy, cho rằng có hi vọng thì nên nắm bắt, lại không cân nhắc tới tình hình thực tế.

Anh trai là đang để cô tự mình lĩnh hội, có nhiều việc rất khó khăn, hơn nữa những việc đó cũng không cần cô phải đảm đương, hoặc là nói căn bản cô gánh vác không nổi.

"Em không gặp được Giang Cảnh Hạo."

Mộc Tuyên Nghị vốn đang đứng trước bàn làm việc liền đi tới trước cửa sổ sát đất, "Ừ."

Anh đã đoán được kết quả này từ trước, chẳng qua kết quả phát triển giống như anh dự tính mà thôi, khiến anh cảm thấy an ủi chính là tính kiên nhẫn của em gái anh cũng không tồi, có thể kiên trì lâu như vậy, xem ra vẫn là anh coi thường cô.

Mặc dù Mộc Tuyên Dư hiểu suy nghĩ của anh trai mình, nhưng hiện tại trong lòng cô lại có một phỏng đoán khác, từ trên đường về cô đã không ngừng phủ định suy đoán này, nhưng vẫn nhịn không được suy xét về tính chân thực của nó.

"Anh, anh biết Giang gia sao?"

Mộc Tuyên Nghị lúc này mới xoay người, nhìn cô em gái của mình, "Sao bỗng nhiên lại hỏi điều này?"

"Chỉ là tò mò, hình như sau khi vợ trước của Giang lão gia qua đời ông ta lại cưới một người vợ mới, người vợ đó có phải đã sinh ra một đứa con hay không?" Cô tay trái nắm tay phải, biểu cảm và động tác đều không có chỗ nào kì lạ, chỉ có chính cô rõ, khi cô hỏi những điều này thì có bao nhiêu khẩn trương.

Mộc Tuyên Nghị bắt đầu vặn mày, đúng là anh không biết việc này, trước đây Giang Hào luôn mang Giang Cảnh Hạo tham dự các loại tiệc rượu yến hội, về phần chuyện giữa Giang Hào và người vợ đương nhiệm thì rất ít người biết.

"Chuyện này.

.

.

Anh cũng không rõ." Mộc Tuyên Nghị ăn ngay nói thật, "Em hỏi cái này thực sự không có nguyên nhân khác?"

Mộc Tuyên Dư buông tay đang nắm chặt xuống, biểu cảm lại không có cách nào thoải mái, "Chỉ là em tò mò với việc này, chuyện bí mật nhà quyền thế."

Mộc Tuyên Nghị không ủng hộ lắc đầu.

Mộc Tuyên Dư nhẹ nhàng cười, "Anh, em đột nhiên nhớ tới anh muốn gặp mặt Giang Cảnh Hạo, hẹn trước nhiều lần nhưng đối phương đều lấy các loại lý do để từ chối, nhưng lấy danh nghĩa của em thì lại thành công."

Nghe qua cô nhắc nhở như vậy, anh cũng ý thức được dường như thực sự không thích hợp, "Thế nào, có phải đã phát hiện ra vấn đề gì phải không.

.

."

"Ha, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của em lớn hơn anh, tuy rằng người ta cũng không gặp em, nhưng ít ra thì cũng bằng lòng gặp.

.

."

Mộc Tuyên Nghị, ".

.

."

******

Khi Mộc Tuyên Dư ra khỏi "Thịnh Đạt", trên trán mồ hôi lạnh từng trận.

Mộc Tuyên Nghị hẹn gặp Giang Cảnh Hạo một lần cũng không thành công, mà cô Mộc Tuyên Dư lại một lần đã thành công, sự thật này nhanh chóng làm cho hưng phấn khi nhận được tin của cô tan thành mây khói, trong lòng cô đoán như vậy, lúc đầu vốn chỉ như có như không nhưng chuyện này lại khiến cho suy đoán của cô có thêm sức nặng.

Giang Cảnh Hạo, Giang Thừa Châu, đều là họ Giang, giữa bọn họ có quan hệ gì?

Mộc Tuyên Dư ngồi trên xe, trong lòng nặng trĩu giống như Thái Sơn áp đỉnh[1].

Đại Học Giang Tây từng có thời điểm "Toàn dân điên cuồng", đó là vì có người trực tiếp lái Lamborghini bản số lượng giới hạn toàn cầu đến trường.

Đại Học Giang Tây là trường đại học tốt nhất ở thành phố Giang Tây, những tân sinh viên này cũng không phải dựa vào nỗ lực học tập, vượt qua con đường gian nan thi vào trường đại học, để đạt được tư cách có thể ở Đại Học Giang Tây bốn năm, phần lớn các gia đình đều áo cơm không lo, số ít điều kiện cũng coi như là ổn, nhưng người có thể lái được một chiếc xe thể thao đẳng cấp như vậy tuyệt đối có thể được cho tiêu điểm.

Có người hiểu chuyện đi thăm dò chiếc xe này, công khai toàn bộ về thời gian sản xuất, model number, giá thị trường, đăng trên trang web của trường, khiến cho mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, vì thế mỗi ngày đều có người đi bên cạnh quan sát chiếc xe này, lý do là cho dù đời này không kiếm được nhiều tiền như vậy, càng mua không nổi kiểu xe xa hoa như thế, nhưng ít nhất thì cũng từng gặp qua trong đời.

Chuyện này biến thành đề tài hấp dẫn, khiến cho truyền thông địa phương cũng tích cực tham dự, ngoài biết chủ nhân chiếc xe này là tân sinh viên Đại Học Giang Tây, Giang Thừa Châu, những việc khác hoàn toàn không biết gì cả, bối cảnh gia đình của Giang Thừa Châu lại càng hoàn toàn không biết gì, vì thế có người đoán, chắc hẳn anh là con trai ông chủ than đá tỉnh ngoài nào đó.

Nguyên nhân đoán như vậy là vì từng có bạn học cùng trường trung học với Giang Thừa Châu, biết Giang Thừa Châu, cậu nam sinh này chính là từ tỉnh ngoài thi vào Đại Học Giang Tây, hơn nữa theo như lời của vị bạn học này, khi Giang Thừa Châu học trung học chính là tiêu điểm, trang phục mặc trên người tuyệt đối là nhãn hiệu quốc tế, một bộ quần áo tùy ý cũng chính bằng tiền lương một năm của một số người.

Mà Giang Thừa Châu, đương sự của sự kiện, chỉ cười nhạt đối với thái độ bàn luận của người khác, hoàn toàn coi là việc không đáng lo, vẫn làm theo ý mình như cũ, xe thì một chiếc đổi một chiếc, người bên cạnh anh cũng dần dần thành thói quen.

Anh chính là trong nhà có tiền, ghen tị cũng vô dụng.

Mộc Tuyên Dư cảm thấy huyệt thái dương đau thình thịch, cô chưa bao giờ nghĩ tới Giang Thừa Châu là người gốc thành phố, nguyên nhân chính là năm đó đồn đại anh học trung học ở tỉnh ngoài, hiện tại lại cảm thấy lý do này đứng không vững.

Đồng thời cô mơ hồ nghĩ tới gì đó, liền lấy di động ra, không ngừng tìm kiếm trong chỗ tư liệu.

Cô thích biến di động thành USB dự bị, thứ gì đó cũng lưu giữ trong di động, để phòng nhỡ ra.

Cô tìm ra chút tin tức, đoạn giới thiệu rất ngắn, hơn nữa nội dung văn tự chỉ thuộc loại nhân tiện, cô phóng lớn phông chữ, lại phóng lớn.

Giang lão tiên sinh có để ý tới nhãn hiệu đẳng cấp Lamborghini, từ nhiều năm trước đã bắt đầu mua chiếc xe đẳng cấp này, mức độ trung thành với thương hiệu đã nhận được sự tán thưởng của trụ sở chính hãng ô tô, trở thành một trong số những người tiếp theo giành được chiếc xe tôn quý xa hoa với số lượng ba mươi chiếc trên toàn cầu.

Những chiếc xe này không phải có tiền là có thể mua, mà chúng tượng trưng cho thân phận địa vị, bởi vậy có thể thấy được địa vị phi phàm của Giang gia.

Mộc Tuyên Dư lại cầm lấy di động, đăng nhập vào trang web của trường, lục tìm bài post của nhiều năm trước, thời gian bài post đã lâu lắm rồi, cô tìm kiếm đến mỏi cả mắt, mà vẫn không tìm được, thực ra không cần tìm kiếm, cô rất rõ ràng, đã được chứng thực.

Năm đó Giang Thừa Châu lái một chiếc Lamborghini số lượng ba mươi chiếc toàn cầu, chẳng qua là anh vẫn luôn lái xe của nhãn hiệu này, nhiều lần đều là số lượng giới hạn, người xung quanh đã mất đi độ nóng tìm tòi nghiên cứu lúc đầu, chuyện này chỉ là đàm luận trong phạm vi nhỏ, hơn nữa tiêu điểm đàm luận cũng chỉ là Giang Thừa Châu này không phải một kẻ có tiền bình thường.

Sự kiện ăn khớp như thế, là anh sao?

Một bên mặt mà thôi, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đó chính là Giang Thừa Châu.

Giang Thừa Châu đã trở lại.

Như vậy, một loạt sự cố của "Thịnh Đạt", đều do Giang Thừa Châu giở trò quỷ?

Trái tim cô đập thình thịch, một mặt hoài nghi, một mặt lại muốn nỗ lực phủ định.

Trong cảm xúc mâu thuẫn như vậy, cô gọi cho Hạ Ngữ Minh một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại Hạ Ngữ Minh trả lời rất dễ chịu, Mộc Tuyên Dư lập tức bảo tài xế quay đầu xe, đưa cô đi gặp Hạ Ngữ Minh.

Giớ lớn thổi trên bờ sông, có chút ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng mà dưới thời tiết này vừa ăn bên quán ven đường, vừa hưởng thụ phong cảnh dòng song ở đây, coi như cũng có cảm giác hữu tình.

Trước đây các cô đều thích chạy đến đây ăn bên quán ven đường, nghe tin tức của bàn bên cạnh, cười mà không nói, nhưng số lần không nhiều lắm, dù sao ăn những thứ này cũng không tốt cho cơ thể, mặc dù các cô đều rất thích ăn.

Thời tiết trở lạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, người ra ngoài cũng không nhiều, các cô ngồi đối diện nhau, bộ dạng quen thuộc như trước nhưng dường như lại có một khoảng cách giữa hai người.

"Thật không ngờ cậu còn có thể chủ động gọi điện thoại cho tớ." Khóe miệng Hạ Ngữ Minh hơi hơi câu ra, cô chỉ là tùy ý cười, nhưng sự duyên dáng của cô có chút sắc bén, vì thế có vẻ cao cao tại thượng.

Rất lâu trước đây Mộc Tuyên Dư có nghe người ta đánh giá qua, Hạ Ngữ Minh xinh đẹp, cao quý diễm lệ, làm cho người ta không dám tới gần.

Chính là Mộc Tuyên Dư nghĩ nếu bản thân là đàn ông, hẳn là cô cũng sẽ có tính cách chinh phục một cô gái như vậy.

"Tôi cũng không nghĩ tới." Mộc Tuyên Dư không phải đến ôn chuyện, cô đơn thuần cười nhạt, chẳng lẽ Hạ Ngữ Minh cho rằng cô tìm cô ấy là vì biểu thị công khai chủ quyền yêu đương gì đó, sau đó khóc khóc náo náo chỉ trích không ngừng? Cô không có tinh thần tốt như vậy, cũng sẽ không hi vọng có dáng vẻ chật vật trước mặt cô ấy, "Tôi nhớ cậu có một người bạn, làm thám tử tư.

.

."

Hạ Ngữ Minh cứng mày, quả thật không nghĩ tới, Mộc Tuyên Dư tìm cô là vì chuyện như vậy.

Hạ Ngữ Minh đúng là có đề cập tới một người bạn của mình làm công việc đó, lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói ra, bởi vì người bạn đó hay than phiền công việc không như ý với cô.

.

.

Một bữa cơm ăn được không mặn không nhạt, Hạ Ngữ Minh vẫn cho Mộc Tuyên Dư số điện thoại người bạn kia.

Hai người từng là bạn rất tốt cùng phòng nhau lại không hàn huyên, không quan tâm lẫn nhau, một bữa cơm ăn cơm, liền nhanh chóng kéo ra khoảng cách.

Hạ Ngữ Minh không nói tới Chu Chấn Hưng, Mộc Tuyên Dư cũng không đề cập đến, hai người tựa như sự kiện đó chưa từng phát sinh.

Tách khỏi Hạ Ngữ Minh, Mộc Tuyên Dư lập tức gọi điện thoại cho người đàn ông có biệt hiệu là L, nói rõ cô muốn biết thông tin, còn về phần giá, dễ nói.

Trước khi gọi cuộc điện thoại này, cô vẫn tra xét một chút, theo một số nguồn tin, về công việc này vị L này cũng có năng lực nhất định.

Nhưng là cô nghĩ tới cái biệt hiệu, mơ hồ có chút không vui, trong《□□ bản 》L hẳn là đại biểu cho người của chính nghĩa, nhưng thật đáng tiếc, cô lại thích ‘đêm’ hơn.

Hơn nữa lý do cô thích ‘đêm’ không bình thường đến người người oán trách, đó khi ‘đêm’ ngăn cản một cô gái đến cục cảnh sát, anh ta không biết tên cô gái đó nên không thể viết vào trong bản ghi chép, nhưng có thể dùng tuổi thọ của bản thân đi đổi lấy quyền lợi liếc mặt một cái là có thể thấy tên người khác, tình cảnh đó có thể coi như "Sinh tử một đường", nhưng ‘đêm’ vẫn ích kỷ không muốn dùng tuổi thọ của mình để trao đổi, mà dùng phương thức khác để lấy được danh tính đối phương.

Lúc đó khi cô xem đến tình tiết này thì cảm thấy, sao lại có thể có người ích kỉ như vậy, ích kỷ đến quyến rũ như thế.

Đáng tiếc, thời trung học Hạ Ngữ Minh và Mạnh Ngữ Phán, đều yêu là L, nên không cách nào lý giải loại tâm lý không bình thường này của cô.

Một đêm này Mộc Tuyên Dư ngủ được bình thường, lúc cô tỉnh lại, tin nhắn từ L đã gửi tới, cô kiểm tra và nhận mail.

Nhanh như vậy đã có tin tức, theo bản năng cô có chút kinh ngạc.

Không điều tra được tin tức của Giang gia, mà người bên cạnh cũng không rõ ràng, hẳn là bên Giang gia cố tình che đậy hành vi.

Cô nhảy xuống từ trên giường, mở máy tính ra.

Tư liệu rất đầy đủ, toàn bộ khiến Mộc Tuyên Dư bắt đầu tỏ vẻ kinh sợ năng lực của vị L này.

Quan hệ giữa Giang Hào và người vợ đầu rất bình thường.

Người vợ đầu của ông ta sinh ra từ danh môn, tính cách dịu dàng, chẳng qua Giang Hào là người phong lưu, sau khi đứng trên vị trí đó thì qua lại với không ít nữ minh tinh.

Nhưng Giang Hào người này, làm việc cũng có nguyên tắc nhất định, cho dù bên ngoài có bao nhiêu đàn bà, cũng sẽ không vứt bỏ mặt mũi của vợ.

Sức khỏe vợ ông ta vẫn luôn không tốt, nhiều năm không có con, Giang Hào cũng không hề có con riêng, hơn nữa hễ người đàn bà nào dám gọi điện thoại áp chế vợ ông, thì hậu quả nhất định rất thê thảm, dần dà, người khác đều hiểu rõ, Giang Hào xem trọng vợ ông.

Người vợ đầu của Giang Hào, lúc bốn mươi tuổi thành công mang thai, sinh ra Giang Cảnh Hạo, nhưng sinh con không được bao lâu thì bỏ lại đứa bé mà qua đời.

Giang Hào một mình mang theo Giang Cảnh Hạo, khi ông ta hơn năm mươi tuổi thì cưới người vợ hiện thời Tần Tương, người phụ nữ nhỏ hơn Giang Hào ba mươi tuổi, cũng cùng năm kết hôn, vì Giang Hào Tần Tương sinh một đứa con, là Giang Thừa Châu.

Mộc Tuyên Dư xem đến đây, chỉ biết, cô không lấy cớ phủ nhận suy đoán của mình nữa, người kia thật sự là Giang Thừa Châu, anh là em trai Giang Cảnh Hạo, xuất hiện ở "Vạn Thành" là điều dĩ nhiên.

Việc này có thể giải thích, vì sao ‘Vạn Thành’ bằng lòng gặp mặt cô, rồi làm cho cô bị ‘sập cửa vào mặt’, nhưng đó chỉ là một chút tra tấn nho nhỏ của anh thôi.

Tư liệu còn rất nhiều, nhưng cô chẳng còn tâm tình mà đọc tiếp.

Từ nhỏ Giang Thừa Châu tội lỗi trùng lặp, tự do tự tại, mặc dù thông minh, nhưng hành vi tác phong khiến Giang Hào rất bất mãn, vì thế bỏ anh đến tỉnh khác, mắt không thấy tâm không phiền.

[1] Thái sơn đè đầu, ý chỉ phải chịu áp lực lớn.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!