Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

/

Chương 14: 14: Chương 13

Chương 14: 14: Chương 13

Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Lục Xu

19.358 chữ

09-07-2023

Mộc Tuyên Dư quyết định chuyển ra ngoài ở riêng, quyết định này của cô khiến mọi người trong nhà có phần không tiếp nhận được, nhưng cô không đưa ra lý do chính đáng, mà chỉ nói đột nhiên muốn yên tĩnh một mình một thời gian.

Cô tỏ ý như thế, Mộc Trung Thiên và Lí Hâm tự nhiên đau lòng cô con gái này.

Cô con gái này gần như khiến họ vô cùng vừa lòng, bất kể là bộ dạng, tính nết hay những điểm khác, đều không cần họ tốn nhiều tâm tư, cô cũng có thể biểu hiện rất khá, chỉ là sau này cũng có khía cạnh không được tốt, đó là chuyện tình yêu suy sụp không dứt.

Mộc Trung Thiên và Lí Hâm vẫn luôn hiểu rõ, cô và Chu Chấn Hưng chia tay, hơn nữa cũng biết Chu Chấn Hưng đối phó Mộc gia của họ, đây chính là một loại đả kích.

Đàn bà kiêng kị nhất đó là canh cánh trong lòng và không cam lòng.

Cô đang choáng váng có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt, đối với việc này trái lại Mộc Trung Thiên và Lí Hâm không phản đối.

Trước khi chuyển ra ngoài, cô gặp mặt Trình Hiểu Tang một lần.

Trước đây hai người từng hẹn nhau đi dạo phố, gần đây hai người rất ít khi tiếp xúc, nên cô liền đi dạo phố cùng Trình Hiểu Tang.

Cô cũng tìm hiểu mối quan hệ hiện tại của Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị.

Trình Hiểu Tang đâu có biết cô nghĩ thế nào, vì thế không e dè nói cho cô, hiện tại quan hệ giữa cô ấy và Mộc Tuyên Nghị cũng không tệ.

Trình Hiểu Tang thậm chí còn rất rõ ràng nói cho cô, “Tiểu Dư, nói thật cho em biết, ông nội chị rất phản đối chị kết giao với Tuyên Nghị, ông có ý nghĩ như vậy, hoàn toàn có lí lẽ, dù sao tình hình hiện tại của ‘Thịnh Đạt’ chúng ta đều rất rõ.

Mà chị, và anh trai em cũng rất lâu rồi không liên lạc, chị không chủ động liên hệ với anh ấy, cũng không phải do chị nghe theo lời ông nội, mà là đang đợi thái độ của anh trai em.

Người đàn ông chị muốn có, anh ấy có thể không cần đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhưng anh ấy không thể mất chí khí khi bị vây trong cảnh khó khăn, cũng không thể vì muốn tốt cho chị mà chủ động buông tay, hoặc là nói anh ấy vì tương lai không tốt đẹp mà chia tay.

Chị thật may mắn, lần trước anh trai em tới tìm chị, anh ấy nói với chị, chỉ cần chị tiếp tục, anh ấy cũng sẽ tiếp tục, có lẽ anh ấy sẽ hai bàn tay trắng, có lẽ anh ấy sẽ trở thành một chuyện cười, nhưng anh ấy sẽ luôn tiếp tục.

Cho nên chị nói với anh ấy, chị cũng sẽ tiếp tục.”

Khi Trình Hiểu Tang nói tới đoạn này thì mang theo ý cười.

Cô đợi được đến khi người đàn ông cô yêu hứa hẹn, thế là đủ rồi.

Người đàn ông cô chọn, nên như thế, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất, cũng không bỏ cô lại.

Cô hiểu rõ khi Mộc Tuyên Nghị nói lời này có bao nhiêu gian nan, vì hiểu rõ nguyên nhân, cô mới có thể lý giải và cũng sẽ theo anh.

Mộc Tuyên Dư rất thỏa mãn, ít nhất tảng đá trong lòng cô cũng đã rơi xuống, hiện tại ba mẹ cô đằm thắm, chuyện tình cảm của anh trai cũng rất ổn định, về phần công ty… Cũng sẽ tốt, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt.

Mộc Tuyên Dư chuyển ra ngoài, mang đi rất ít, thậm chí cô cảm thấy ngoại trừ laptop của mình, những đồ đạc khác đều có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì thế cô chỉ mang mấy bộ quần áo, cầm laptop, liền chuyển đến nơi cô đã tìm được.

Cô ngồi trong bến chờ xe buýt đơn giản, thời gian không còn sớm cũng không muộn, loát thẻ xe buýt trở ra, không ít người đều đi lấy báo giấy miễn phí.

Cô nhìn lướt qua, không đi lấy.

Đứng ở tay vịn trên thang máy, phía trước cô là hai cô nữ sinh đều cột tóc đuôi ngựa, tóc nhoáng lên một cái, điều này làm cho Mộc Tuyên Dư nghĩ đến bản thân, từ lúc bắt đầu học đại học, sớm đã không biết buộc tóc có cảm giác thế nào.

“Oa, cậu mau nhìn đi, dáng vẻ người đàn ông này thật không tồi.”

“Phải không, phải không?” Bạn học lập tức tích cực hưởng ứng kêu lên.

“Nhị thiếu Giang gia?” Nữ sinh dường như cảm thấy rất kỳ quái, “Giang gia còn có một nhị thiếu sao? Tớ còn tưởng rằng Giang gia chỉ có một đại thiếu Giang Cảnh Hạo chứ, tớ từng xem đủ các bài báo đưa tin về anh ta, đó thật sự là người đàn ông khiến người ta sùng bái, không biết nhị thiếu này là người thế nào…”

“Cậu có biết cũng vô dụng, cậu xem, người ta đã đính hôn, oa, tuấn nam mỹ nữ, không tồi không tồi.”

“Trên thế giới này điều khó chịu nhất chính là vừa tìm ra một đại soái ca, giây tiếp theo đã phát hiện anh ta đã có chủ.”

“Cậu khó chịu sao? Để tớ nhìn xem, nước mắt ở đâu nào?”

Cuộc nói chuyện của hai nữ sinh ở tay vịn thang máy kết thúc.

Giang Thừa Châu đính hôn?

Cô vậy mà nhịn không được lắng nghe mỗi một chữ đó.

Cô đi vào trong xe, rất nhiều người đứng bên trong, người bên cạnh cô không ngừng nói chuyện, toàn bộ toa xe có vẻ huyên náo mà chật chội, mà trong não cô, chỉ còn lại một cái tên và một sự kiện, Giang Thừa Châu muốn đính hôn, so với ai khác cô đều nắm rõ, việc đó tuyệt đối chính là sự thật.

Cô thuê được một căn phòng tốt, trang hoàng và thiết kế trong phòng ốc đều là phong cách cô thích.

Sau khi bỏ đồ đạc xuống, cô liền ra ngoài mua một đống đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, đi mua về thì bắt đầu sửa sang lại phòng ốc, cuối cùng tắm rửa gội đầu, toàn bộ quá trình liên tiếp không kẽ hở, cô cố ý làm cho bản thân bắt đầu bận rộn, sự thật này khiến cô thực sự không muốn tiếp nhận.

******

Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm đính hôn, là anh chủ động đề xuất, cô gái này là người mà chính anh nhận định trong tương lai sẽ ở bên anh cả đời, nếu bây giờ anh còn không định cho cô một cuộc hôn nhân, thì cũng nên dành cho cô một nghi thức.

Tiệc đính hôn của Giang gia và Uông gia, hiển nhiên vô cùng náo nhiệt, hơn nữa Giang gia lần này không im hơi lặng tiếng như trước đây, trái lại đồng ý để phóng viên đi vào.

Phải biết rằng hôn lễ của Giang Cảnh Hạo và Đường Khả Hân, ngay cả một tấm ảnh giới truyền thông cũng không có, đương nhiên, cho dù có chụp ảnh được, cũng không dám tuyên bố, ảnh chụp của Giang Cảnh Hạo đều xuất hiện trong ấn phẩm có uy tín nhất, cá nhân vụng trộm đừng nghĩ nhìn đến ảnh chụp và bài tin về anh ta.

Người của Giang gia, làm việc và tác phong làm việc hoàn toàn trái ngước nhau.

Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm đính hôn, hiển nhiên người tới đều là nhân sĩ nổi tiếng khắp nơi.

Là anh trai duy nhất của Giang Thừa Châu, Giang Cảnh Hạo cũng phối hợp cùng bà xã của mình.

Tiệc đính hôn rất long trọng, những người tới tham dự đều phải cảm thán, quả nhiên là Giang gia…

Uông Tử Hàm đang bị mọi người đùn đẩy trong phòng trang điểm, so với việc trang điểm thay quần áo của phụ nữ, hiển nhiên đàn ông đơn giản hơn nhiều, Giang Thừa Châu đang cài khuy áo trên bộ âu phục trong phòng nghỉ.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, anh ngẩng đầu, thì thấy mẹ đang đi tới chỗ mình.

Tần Tương nhìn con trai của mình, nhiều năm như vậy, bà luôn để cho con trai bà sinh hoạt tùy theo ý mình, cho dù anh chọc cho ba anh lửa giận ngập trời, bà cũng chưa từng để anh phải đi lấy lòng ai, bà luôn tin tưởng, một ngày nào đó con trai của bà sẽ hiểu chuyện, sẽ chống đỡ cả bầu trời, lúc này nhìn con trai đính hôn, thế nhưng bà lại không khỏi có một cảm giác mất mát.

Tần Tương đưa tay nắm lấy tóc anh, làm cho Giang Thừa Châu không ngừng nhíu mày, “Đừng phá hủy kiểu tóc của con.”

Tần Tương xỳ cười một tiếng, “Con đột nhiên đòi đính hôn như vậy, làm cho ba con và mẹ giật nảy mình, đây là bị cái gì k1ch thích?”

“Không phải hai người nói con không còn nhỏ, cũng nên quyết định sao?”

Tần Tương chống lại mắt anh, phát hiện ánh mắt của anh rất chân thành tha thiết, vì thế chủ động ôm lấy con, “Con có thể đưa ra quyết định như vậy, mẹ rất vui, thật sự rất vui vẻ.”

May mắn rốt cuộc con trai bà cũng đi ra khỏi cái bóng ma đó, bà hiểu con trai của mình, một khi đã thật sự dùng hôn nhân làm hứa hẹn thì sẽ không phụ lòng, mà bà và Giang Hào đều vô cùng vừa lòng với Uông Tử Hàm.

Tần Tương đương nhiên chính bà cũng từng trải qua luyến ái, vài thập niên đi qua, mặc dù không còn luồng cảm xúc xúc động điên cuồng như trước, nhưng cũng hiểu rõ sự hủy diệt của thất tình đối với một người, bằng không bà sẽ không nhất thời xúc động gả cho Giang Hào hơn bà đến ba mươi tuổi.

Không tồi, những ngày sau khi kết hôn không quá gian nan, nhất là bà còn có con trai của mình.

Giang Thừa Châu vỗ vỗ phía sau lưng Tần Tương, chỉ là ánh mắt lại trầm trầm.

Mẹ cho rằng anh hoàn toàn buông bỏ mới đưa ra quyết định như vậy, mà không biết, trên thực tế lại trái ngược, nhưng đương nhiên anh sẽ không để mẹ biết.

Một lúc lâu sau Tần Tương mới buông con trai mình ra, “Tử Hàm hẳn là cũng chuẩn bị xong rồi, con đi gặp nó đi.”

“Vâng.”

Giang Thừa Châu đi tìm Uông Tử Hàm, cô cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là sau khi anh vào cửa, một đám các cô gái la hét không cho anh gặp, không thể để cho anh dễ dàng, ngược lại làm cho Uông Tử Hàm bứt dứt không thôi.

“Nói một câu yêu thương rồi chúng tôi mới để anh gặp vị mỹ nhân tuyệt thế này.” Bạn bè của Uông Tử Hàm cười nói.

Giang Thừa Châu đi lên phía trước, hướng về phía Uông Tử Hàm đang đưa lưng về phía anh khẽ hé môi, “Mỹ nhân tuyệt thế này, tôi định sẽ chăm sóc cả đời.”

Mọi người lập tức bắt đầu hò hét, thậm chí một bên huýt sáo một bên vỗ tay.

Uông Tử Hàm mặt đỏ lên, xoay người ánh mắt nhìn Giang Thừa Châu cuống quýt e thẹn.

Giang Thừa Châu đi lên phía trước, chủ động vươn tay, “Tiểu mĩ nhân, cùng trẫm đi thôi!”

Hôm nay Uông Tử Hàm mặc một bộ trang phục cổ sườn xám theo phong tục, như một mỹ nhân tuyệt mỹ bước ra từ phong vị cổ xưa.

Cô có chút khẩn trương, cô thầm mắng bản thân quá vô dụng, chỉ là đính hôn mà đã khẩn trương như vậy, sau này khi kết hôn thì phải làm sao?

Cô cũng không vươn tay, mà cố ý phụng phịu, “Ngài có ba ngàn phi tần mỹ nữ, ta đi theo ngài, không phải quá thiệt thòi cho ta sao?”

Giang Thừa Châu sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, nhưng cũng vui sướng xem náo nhiệt.

Giang Thừa Châu không coi đó là vấn đề, trong mắt mang ý cười, “Trẫm đã cho nàng phá huỷ hậu quả, mỹ nhân còn không biết trái tim của trẫm sao?”

Chỉ là tùy ý đùa giỡn mà thôi, Uông Tử Hàm lại cảm động đến hốc mắt đỏ lên.

Cô tiến lên, nhào vào trong lòng anh.

Giờ khắc này cô cảm thấy bản thân hạnh phúc đến độ có thể nổ tung, ông trời đối với cô thật tốt, cô thích anh như thế, ngay sau đó liền biến anh thành bạn trai của cô, cô rất muốn rất muốn đi cùng anh đến già, ngay sau đó anh trở thành vị hôn phu của cô, và về sau anh còn có thể trở thành chồng của cô.

Giang Thừa Châu vỗ nhẹ lên bả vai Uông Tử Hàm, anh biết tình cảm của cô đối với anh.

Nơi ngực lại ấm áp như thế.

******

Rất nhiều người tới tiệc đính hôn, dù sao ngoài trường hợp này, thì họ có rất ít cơ hội để tiếp xúc với người của Giang gia.

Mà Giang Hào rất ít khi xuất hiện trước công chúng cũng tham dự, ông đứng ở phía trên giống như lãnh đạo nói chuyện, trong lời nói tỏ ra vô cùng hài lòng đối với việc cậu con trai có thể đính hôn với Uông Tử Hàm.

Uông Tử Hàm vốn đi cùng Giang Thừa Châu, nhưng sau đó liền đi cùng ba Uông mẹ Uông.

Cô phát hiện, khi cô ở bên cạnh Giang Thừa Châu, lúc anh nói chuyện với người khác, dường như có điều cố kỵ.

Chẳng hạn như vị anh họ kia của Giang Thừa Châu, lúc nói chuyện với Giang Thừa Châu thì nhìn cô vài lần.

Tần Sâm Châu quả thật không ngờ Giang Thừa Châu nhanh như vậy đã quyết định đính hôn với Uông Tử Hàm.

“Anh còn tưởng cậu…” Tay Tần Sâm Châu vỗ lên vai Giang Thừa Châu, lại chỉ nói một nửa mà không nói tiếp, những lời đó đã không cần…

Giang Thừa Châu lại hừ lạnh trong lòng, tưởng cái gì, cho rằng anh còn nhớ mãi không quên Mộc Tuyên Dư, cho rằng nhiều năm như vậy anh không kết hôn không chạm đến yêu đương đều là vì người phụ nữ dối trá gọi là Mộc Tuyên Dư kia?

Quan điểm buồn cười biết bao.

Tần Sâm Châu lớn hơn Giang Thừa Châu một tuổi, cùng học trong một trường đại học, bởi vì Tần Tương, nên bọn họ tương đối thân thiết, hơn nữa Tần Sâm Châu là đội trưởng đội bóng rổ, Giang Thừa Châu cũng gia nhập đội bóng rổ, bởi vậy quan hệ của hai người càng không tệ, rất nhiều chuyện Giang Thừa Châu cũng sẵn lòng chia sẻ với vị anh họ này.

Đó là sau khi họ tiến hành một trận quyết đấu bóng rổ.

Nằm ở giữa sân, trên trời đầy sao, thậm chí bốn phía còn có đom đóm, Giang Thừa Châu đột nhiên dùng lực đập một phát, ” Ban đêm đẹp thế này, tai sao lại là anh theo cùng em chứ!”

Giang Thừa Châu nói vô cùng ghét bỏ, làm cho Tần Sâm Châu cũng giở giọng xem thường, “Thế cậu muốn ai cùng cậu?”

Giang Thừa Châu hừ hai tiếng, không nói gì.

Tần Sâm Châu lại cười đến quỷ dị, “Cậu không nói anh cũng biết, Tiểu Dư Dư nhà cậu.”

Tâm trạng của Giang Thừa Châu hôm nay không tốt lắm, hơn nữa trong lúc huấn luyện còn không ngừng nhìn về phía bên sân, giống như đang tìm người, mà cái người luôn luôn sẽ xuất hiện, hôm nay lại không thấy đâu.

Sau khi Tần Sâm Châu nói ra câu đó, Giang Thừa Châu lại đập một phát.

Một lúc lâu, bọn họ đều chìm trong trầm mặc.

Một con đom đóm bay tới, Giang Thừa Châu quan sát một lúc lâu, mới nói, “Tần Sâm Châu, em sẽ kết hôn với Mộc Tuyên Dư.”

Đối với hành vi gọi thẳng tên không lễ phép như vậy của Giang Thừa Châu, Tần Sâm Châu đã thành thói quen, nhưng nghe thấy lời này của Giang Thừa Châu, đột nhiên liền giật mình một cái, thậm chí cho rằng bản thân nghe lầm.

Giang Thừa Châu có bao nhiêu hoa tâm, anh họ này của anh cũng xem thế là đủ rồi, khi anh bị một em gái cùng trường theo đuổi, không ít người xem đó như một trò cười, Tần Sâm Châu cũng không ngoại lệ.

Kết quả là, bạn học Giang vốn không từng bó buộc với con gái của chúng ta, thật sự bị cô gái nhỏ đó chinh phục.

“Cậu lặp lại lần nữa, anh không nghe thấy.” Tần Sâm Châu chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

Giang Thừa Châu lại xỳ cười một tiếng, “Em nói em sẽ cùng Mộc Tuyên Dư kết hôn.”

Lần này Tần Sâm Châu nghe rõ ràng, lại có chút tò mò, hóa ra cậu nghiêm túc với Mộc Tuyên Dư, anh vốn còn có chút hoài nghi, hiện tại Giang Thừa Châu đã nói như vậy, lại hoài nghi, cũng hơi quá vậy.

Tần Sâm Châu không nói lời nào, Giang Thừa Châu cũng không bỏ qua, “Anh nói xem hôn lễ thế nào mới hợp với cô ấy chứ? Phong cách cổ xưa? Giáo đường kiểu Tây? Tất cả đều tầm thường, không xứng với cô ấy.”

Tần Sâm Châu nghe vậy hàm răng đau nhức, nghĩ Giang Thừa Châu này nói chuyện yêu đương cũng giống như người thường, dưới tình hình chung, không phải chỉ có nhà gái là cả ngày ảo tưởng sao, thế nào đến lượt anh đây, lại biến thành là anh ảo tưởng chứ?

Giang Thừa Châu gối đầu trên tay mình, “Em sẽ cho cô ấy một hôn lễ cả đời khó quên.”

Khi đương sự đã đi qua, Tần Sâm Châu cảm thấy bản thân thật sự là không thể tưởng được, nhiều năm trôi qua như vậy, thế nhưng anh lại nhớ rõ những lời Giang Thừa Châu từng nói, có lẽ đó là lần đầu tiên người anh họ này nhìn đến bộ dạng khi yêu đương của Giang Thừa Châu, hoặc là khi Giang Thừa Châu nói lời đó lại tràn đầy hạnh phúc với tương lai!

Tần Sâm Châu không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai của Giang Thừa Châu.

Tần Sâm Châu mới vừa đi, đứng bên cạnh Giang Thừa Châu là một người quen không tính là quen thuộc.

Giang Thừa Châu lười nhác nửa tựa trên bàn rót rượu, khóe miệng hơi câu lên, tự nhiên lộ ra vài phần tà khí, anh nâng ly rượu lên làm động tác chạm cốc với Chu Chấn Hưng, mà Chu Chấn Hưng tự nhiên sẽ không từ chối, cũng chạm một cái, mới nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Cám ơn anh đã tham dự.” Giang Thừa Châu tùy ý nói xong.

Chu Chấn Hưng cũng chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Thật sự khiến người ta bất ngờ.”

“Ý chỉ việc đính hôn của tôi?” Giang Thừa Châu lơ đễnh.

Chu Chấn Hưng lại càng muốn xâm nhập, tiệc đính hôn của Giang gia và Uông gia, có bao nhiêu sức nặng như vậy, người trong giới đương nhiên hiểu rõ, huống chi còn cho phép truyền thông đưa tin, đây là chuyện như đinh đóng cột, Giang Thừa Châu sẽ kết hôn với Uông Tử Hàm.

“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi nói chuyện khác?”

Giang Thừa Châu a một tiếng, “Chu tổng giám đốc thật sự là nói giỡn, tôi chẳng qua là đính hôn, anh bất ngờ cái gì chứ? Tôi lại rất hiếu kỳ.”

“Trên thế giới này chuyện để tò mò rất nhiều, mà người tò mò cũng rất nhiều, ví dụ như tôi cũng rất hiếu kỳ, Giang tổng không tiếc mọi chi phí nhằm vào ‘Thịnh Đạt’, không vợt được lợi ích gì, sau đó xoay người liền đính hôn, việc này thật sự là một câu đố chưa được giải đáp.”

Chu Chấn Hưng quả thật rất bất ngờ, nếu Giang Thừa Châu tìm tới cửa, bảo anh đối phó “Thịnh Đạt”, song song với việc đánh gia đối phương vì ích lợi, Chu Chấn Hưng tự nhiên cũng sẽ điều tra chuyện năm đó của Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư, rất rõ ràng, Giang Thừa Châu làm tất cả đều là vì Mộc Tuyên Dư.

“Chu tổng giám đốc cho rằng tôi vì vị hôn thê của anh, không đúng, vị hôn thê trước của anh tình cũ khó quên? Bởi vậy xoay người liền đính hôn, quả thực khiến người ta tò mò.

Nhưng mà, tôi nhắc nhở anh, vị hôn thê của anh thật đúng là không có sức quyến rũ lớn như vậy khiến tôi tình cũ khó quên, cũng giống như cô ta không có sức quyến rũ khiến anh buông tha miếng thịt béo đến miệng của công ty.”

Sắc mặt Chu Chấn Hưng cứng lại, tâm tình Giang Thừa Châu dường như lại rất tốt, vỗ vỗ bả vai Chu Chấn Hưng, “Thật ra tôi có thể giải đáp sự tò mò của anh, vì sao tôi phải làm như thế, bởi vì —— tôi cao hứng.”

Giang Thừa Châu hừ cười một tiếng, xoay người rời đi, ngạo mạn tới cực điểm.

Tay Chu Chấn Hưng niết thành nắm đấm, nhưng không cách nào phủ nhận lời Giang Thừa Châu nói chính là sự thật, chỉ bằng thân phận của Giang Thừa Châu, vì cao hứng là có thể muốn làm gì thì làm.

******

Giang Du Du theo ông nội tới đây.

Ba mẹ không cho phép, nhưng bé vẫn chạy đông chạy tây, sau đó chạy vào lòng Uông Tử Hàm chủ nhân của hôm nay, Uông Tử Hàm ôm tiểu Du Du đi tìm Giang Thừa Châu, bởi vì tiểu Du Du liên tục nhắc tới chú út.

Giang Du Du nháy nháy mắt, biểu cảm đáng yêu đến hòa tan trái tim Uông Tử Hàm, sao có thể đáng yêu như vậy chứ!

“Cô là bạn gái của chú út sao?” Tiểu Du Du nghiêng đầu.

Uông Tử Hàm suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Là người sẽ phải kết hôn?” Tiểu Du Du tiếp tục đặt câu hỏi.

Uông Tử Hàm sửng sốt, mặt đỏ, nhưng vẫn cứ gật đầu.

Tiểu Du Du lại tính toán, kết hôn kiểu này, đó không phải giống với ba mẹ của bé sao?

Trước khi tiểu Du Du tiếp tục đặt câu hỏi, Giang Thừa Châu đã tới, anh đi tới liền ôm tiểu Du Du từ trong lòng Uông Tử Hàm, “Cháu có nhận sai không?”

Tiểu Du Du hôm nay đặc biệt ngoan, dùng sức gật đầu, “Sai rồi, sai rồi, cháu sai rồi.”

Bé chạy lung tung, lạc ông nội.

Uông Tử Hàm thấy tiểu nha đầu thế nhưng cúi đầu, bộ dạng vô cùng ủy khuất, muốn vì cô bé nói chút gì đó, thì lúc này có người trở lại kêu Uông Tử Hàm đi qua.

“Em đi trước đi.” Giang Thừa Châu nhìn cô bằng ánh mắt yên tâm.

Uông Tử Hàm thực sự không nỡ bỏ nha đầu kia, vươn tay sờ sờ tiểu Du Du, còn khuyên bảo Giang Thừa Châu, “Dịu dàng với cô bé một chút.”

Giang Thừa Châu bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi Uông Tử Hàm rời đi, mới cười với Du Du, “Cháu cũng thật có sức quyến rũ nha!”

Tiểu Du Du bĩu môi, ngẩng đầu nhìn chú út, “Chú sẽ kết hôn với cô ấy sao?”

Anh dừng một giây, nét tươi cười cũng ngưng lại một giây, “Ừ.”

“Sẽ kết hôn… Mẹ nói hai người yêu nhau mới kết hôn.”

“…”

Tiểu Du Du cảm thấy chuyện rất phức tạp, “Nhưng mẹ nói hai người yêu nhau mới có thể hôn.”

Giang Thừa Châu nhíu mày, không biết nha đầu kia nói bậy bạ gì đó, “Chú đưa cháu đi tìm ông nội, ông tìm cháu khắp nới đến điên rồi.”

Tiểu Du Du nhìn ngón tay của mình, “Chú út, chị gái vừa rồi không phải người hôn chú…”

Giang Thừa Châu dừng bước, máu toàn thân dường như bị ngưng tụ, anh nhìn tiểu Du Du, nhưng cô bé không nhìn anh.

“Cháu… Làm sao mà biết…”

“Cháu lục tìm ảnh chụp của chú, còn cất giấu giữa những bức ảnh đó, nhưng cháu thông minh mà, đã tìm được, nhưng vì sao chỉ có một tấm thôi! Nhưng mà chị gái ấy thật xinh đẹp…”

Vì sao chỉ có một tấm thôi, bởi vì những bức ảnh khác đều bị anh thiêu hủy từng tấm từng tấm, ngay cả một tấm duy nhất còn giữ lại kia, cũng là cố ý quên, còn sót lại.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!