Yến Kinh Khuê Sát

/

Chương 2: Lời từ bi 2

Chương 2: Lời từ bi 2

Yến Kinh Khuê Sát

12.456 chữ

13-02-2023

Quan sai vừa đến hiện trường, bá tánh lập tức né tránh sang một bên.

Bởi vì hình trạng người chết không mấy lịch sự, quan sai lập tức dựng lều trại, ngăn trở tầm mắt bá tánh.

Tạ Cát Tường cũng không quay đầu lại, cùng Tô Tú Cô đi mất.

Hai người tới nơi bày hoa bán của Tú Cô, Tạ Cát Tường nói: "Tú Cô, nhớ giữ lại cho ta mấy bồn hoa lài nha, ta cần dùng."

Tô Tú Cô đại khái vẫn còn đắm chìm vào án mạng vừa rồi ở bến tàu, biểu tình có chút hoảng hốt.

"Tú Cô?" Tạ Cát Tường gọi nàng.

Tô Tú Cô nhấp nhấp môi: "Cát Tường tỷ tỷ, nàng...... chết ở trên bến tàu sao?"

Cả ngày nàng đều bán hàng ở bến tàu, nếu có hung án đến mức này, ngày mai cũng không dám tới bán nữa đâu.

Tạ Cát Tường hơi hơi ngập ngừng, rồi lại kiên định nói: "Không sợ, nàng không phải chết ở chỗ này, hẳn là xuôi theo sông Khai Dương, mới tiến vào trong kênh đào."

Đừng nhìn Tạ Cát Tường tuổi còn trẻ, lại là một cô nương gia, nhưng hành vi làm việc của nàng luôn có sự lưu loát cùng ổn thỏa không thể nói rõ.

Bởi vậy, nàng vừa nói như thế, trong lòng Tô Tú Cô không hiểu sao lại vô cùng kiên định.

"Được, tỷ tỷ nói không phải, ta an tâm rồi."

Tạ Cát Tường nhéo nhéo tay nàng: "Đừng sợ, thấy quan sai vừa mới tới không? Ngoại trừ Hộ Thành Tư, còn có một vị hẳn là đại nhân Nghi Loan Tư, phía trên coi trọng, ven bờ kênh đào lập tức sẽ được tăng mạnh tuần tra."

Tô Tú Cô nghiêm túc gật đầu, lấy ra một bó thược dược từ trên sạp: "Mấy ngày nay mưa quá mưa, hoa cũng không giữ được lâu, tỷ tỷ mang về nhà tùy ý thưởng thức đi."

Tạ Cát Tường cười cười, nhưng cũng không chối từ.

Nàng xách theo cá sống rau xanh, trong tay ôm bó hồng thược dược lớn đang nở rộ, một đường đi về nhà

Đám mây lớn tụ lại trên không trung, một cơn gió thổi qua, sắc trời đột nhiên từ từ chuyển tối, tựa như chỉ mất thời gian trong chớp mắt, mưa gió lại buông xuống.

Tạ Cát Tường chạy chậm vài bước, nhanh chóng bước vào hẻm Thanh Mai, chờ khi quẹo vào đầu hẻm Thanh Mai, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thiếu niên gầy yếu tái nhợt đang đứng ở chỗ kia bồi hồi, chân hình như có chút khập khiễng.

"Quế ca nhi, sao ngươi không đi học? Hôm nay không phải ngày nghỉ mà?"

Thiếu niên gầy ốm nghe được tiếng Tạ Cát Tường, trầm mặc nhìn qua đây, vô cùng quy củ hành lễ: "Cát Tường tỷ mạnh khỏe, a nương còn chưa về, tỷ tỷ kêu ta tới nơi này chờ."

Dừng một chút, lại cười khổ nói: "Hôm qua té ngã một cái, nhưng lại nhớ a nương và tỷ tỷ, cho nên lúc này mới về nhà."

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng liếc mắt nhìn mây đen giăng đầy trời, nói với Quế ca nhi: "Vào nhà trước đi thôi, sắp sửa có mưa rồi, dính mưa bệnh đó."

Quế ca nhi suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không gật đầu: "Cảm ơn Cát Tường tỷ, ta lại chờ một lát, sợ a nương lát nữa về đến nhà nhìn không rõ đường".

"Quế ca nhi thật hiếu thảo."

Nguyễn Quế nghe xong lời này, thẹn thùng cười cười, thoạt nhìn hết sức an tĩnh.

Mới vừa vào cửa, mưa to tới trong khoảnh khắc.

Mưa rào ngày xuân luôn có sấm chớp náo động, tiếng sấm từng trận, mưa đánh tí tách vào lá ngô đồng.

Hà Mạn Nương bóp mũi loay hoay với cá trắm đen, Tạ Cát Tường ngồi ở nhà chính, uống sữa đậu nành ngắm mưa.

Hà Mạn Nương ra tới nhìn vẻ mặt nàng ngưng trọng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, đang có việc?"

Tạ Cát Tường thở dài: "Sáng nay đi mua cá, lại vừa vặn nhìn thấy án giết người, cũng không biết thái bình thịnh thế như hiện nay, vì sao lại xảy ra hung án như vậy nữa."

Vừa nói đến án giết người, mặt Hà Mạn Nương đột nhiên biến sắc, nàng thật cẩn thận nhìn nhìn Tạ Cát Tường, nhưng thấy sắc mặt nàng bình thản, lúc này mới do dự nói: "Tiểu thư chớ sợ, Hộ Thành Tư hiện giờ đã tăng thêm tuần tra, hẳn sẽ không có hung đồ làm loạn đâu."

Hai nữ nhi gia các nàng quạnh quẽ, nếu có hung đồ làm loạn, xác thật có chút không ổn.

Tạ Cát Tường thật ra cũng không sợ hãi cái gì, nàng chỉ nói: "Ừm, con đỡ lo."

Hà Mạn Nương đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hồi nãy tiểu thư vừa đi ra ngoài một lát, Lý chưởng quầy Thanh Thủy trai tự mình tới đây một chuyến, nói là gần đây có quý nhân chỉ định muốn mua một ít hàng, chỉ là Ngọc Trang Đài phải cần tới 30 bình, nhờ tiểu thư trong vòng 10 ngày phải có hàng, nếu có thể được, mỗi bình hắn sẽ thêm vào một quan tiền."

Vừa nghe chính là vụ làm ăn lớn.

"Nhưng không nghe nói nhà ai có hỉ sự, bất quá......" Hà Mạn Nương tinh tế liếc mắt nhìn Tạ Cát Tường một cái, "Ta cẩn thận hỏi thăm vài câu, Lý chưởng quầy ban đầu không chịu nói, sau đó mới chịu thả tiếng, nói hắn đoán khách hàng là Triệu Vương phi."

Nói đến Triệu Vương phi, suy nghĩ của Tạ Cát Tường lập tức quay về ven bờ sông mang theo hơi nước ẩm ướt kia.

Gió xuân thổi qua, một làn sóng tiếp nối một làn sóng, trong tiếng sóng nước mênh mông, là quân tử như ngọc nhẹ nhàng đứng trên đường.

Cho dù đứng trong một đám quan sai cao lớn, quân tử kia cũng như hạc trong bầy gà, khiến người liếc mắt nhìn một cái liền không thể dời mắt.

Bất quá những quan sai đó cũng không phải nha dịch, hẳn là Hộ Thành Tư giáo úy.

Hà Mạn Nương nói nói, liền thấy Tạ Cát Tường đang thất thần, nhẹ nhàng đem trà hoa lài mới rót đặt vào trong tầm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Chuyện nhà Triệu Vương, tới tới lui lui cũng chỉ những cái đó, bá tánh tầm thường đều biết rõ, tiểu thư ngược lại không cần lo lắng như thế."

Tạ Cát Tường khó được có chút khó chịu: "Con lo lắng khi nào."

Hà Mạn Nương chỉ cười không nói.

Tạ Cát Tường có chút thẹn thùng, không lời nói tìm lời nói: "Xác nhận là bút tích của Triệu Vương phi? Mắt thấy ngày xuân đến gần, thôn trang ngoài thành đều là muôn hoa khoe sắc đua thắm, thật ra có thể ngắm nghía một phen, trong nhà nàng có rất nhiều chất nữ như vậy, đến lúc cần phải lôi ra biểu diễn rồi."

Triệu Vương phi này có đức hạnh gì, sớm đã thành đề tài trò chuyện ở đầu đường cuối ngõ, ngược lại cũng không trách được Tạ Cát Tường vô lễ.

Hà Mạn Nương thở dài, có suy nghĩ riêng: "Người người đều tưởng là kim chi ngọc diệp, nhưng ngày tháng kim chi ngọc diệp như thế này, chỉ sợ cũng không mấy tốt đẹp."

"Đúng vậy," ánh mắt Tạ Cát Tường chợt lóe, châm chước một lát vẫn nói, "Nhũ nương, vừa rồi con mới nhìn thấy ở bến tàu.....".

Giọng nói còn chưa dứt, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa cực kỳ có quy luật.

Đông, đông, đông ba cái liền ngừng, khoảng cách tạm dừng không sai lệch chút nào.

Tạ Cát Tường há miệng thở dốc, vừa muốn nói thêm câu nữa, liền thấy Hà Mạn Nương vui mừng đi đến cạnh cửa, vô cùng hiền hoà hỏi: "Là thế tử tới rồi?". truyện đam mỹ

"Thẩm nương, là ta." Một giọng nói thanh lãnh vang lên, khiến cho không khí có phần nóng bức vào sáng sớm ngày xuân, tăng thêm vài phần mát mẻ.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn nhìn trời, không biết mây đen bên ngoài đã tan khi nào, giờ phút này như sau cơn mưa trời lại sáng, mây trôi nước chảy.

Hà Mạn Nương quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, thấy nàng gật đầu, mới mở cửa.

Cửa gỗ theo tiếng mở ra, một thân ảnh cao lớn xanh thẳm đứng ở ngoài cửa, trong hẻm Thanh Mai bóng cây thưa thớt, in trên thân người vừa tới từng phiến từng phiến quang ảnh mê ly

Trong quang ảnh loang lổ này, đầu tiên là nhìn không thấy khuôn mặt hắn, nhưng có thể nhìn thấy cánh môi mỏng nhạt nhẽo như cánh ve của hắn

Khóe môi kia nhẹ nhàng nhấp nhấp, trong đó như lại mang theo một chút ấm áp, cười như không cười.

Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn lại, mới thấy rõ dung nhan anh tuấn thanh lãnh xuất trần của đối phương.

Hắn nhẹ nhàng nhắm hờ mắt phượng hẹp dài, thần thái bình yên, đối mặt với Hà Mạn Nương bên trong cánh cửa, trên người dường như lại có thêm vài phần ngoan ngoãn.

Hoàn toàn khác hẳn với gương mặt quan sai lạnh băng trên bến tàu mới vừa rồi.

"Thẩm nương, đã lâu không gặp, gần đây người vẫn khỏe chứ?" Hắn nói.

Hà Mạn Nương có phần vui mừng khi gặp hắn: "Tốt lắm, thế tử mau mau vào bên trong, ta vừa ngâm trà hoa lài xong, thế tử cũng vào uống đi."

Triệu Vương thế tử Triệu Thụy dời bước vào trong tiểu viện, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Tạ Cát Tường, cuối cùng nói với Hà Mạn Nương: "Làm phiền thẩm nương."

Hà Mạn Nương mời hắn vào trong viện ngồi xuống, sau đó đi vào bên cạnh Tạ Cát Tường, từ ấm trà sứ trắng rót thêm một chén nước trà nữa.

Tạ Cát Tường nhấp miệng liếc nàng một cái, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Hà Mạn Nương buồn cười nhìn tiểu thư đang xụ mặt, cũng không đi dỗ nàng, chỉ đi vào trong viện đưa trà cho Triệu Thụy.

"Nhìn thế tử sao lại gầy thêm mấy phần vậy? Gần đây công vụ quá bận rộn hả?" Hà Mạn Nương lo lắng hỏi.

Triệu Thụy bưng trà lên nhấp, nghe mùi hương hoa lài quen thuộc, phiền muộn trong lòng tan đi trong một cái chớp mắt.

"Cũng không bận lắm, nhưng thời gian qua không được tốt lắm, chỉ có thể tạm chấp nhận thôi."

Không ngờ, từ lúc hắn tới vẫn luôn không hé răng, Tạ Cát Tường lại lạnh giọng mở miệng: "Thời gian nào của thế tử đại nhân lại trôi qua không tốt vậy?"

Tay áo quan phục to rộng của Triệu Thụy che lại mặt hắn, trong bóng tối, môi hắn gợi lên độ cong nhợt nhạt khiến người không dễ nhìn thấy.

"Aiz, Tạ muội muội còn giận ta sao? Việc này ta xác thật cũng là bất đắc dĩ, còn xin muội muội rộng lòng thứ lỗi."

Thanh âm này lại có thêm vài phần ủy khuất.

Tạ Cát Tường bĩu môi cười lạnh, ủy khuất cái gì?

Thấy Tạ Cát Tường cũng không để ý mình, Triệu Thụy cũng không tiếp tục diễn ủy khuất nữa, lời vừa chuyển, lại nói đến chuyện hồi sáng sớm.

"Buổi sáng ở bến tàu, Tạ muội muội hẳn cũng nhìn thấy vụ án mạng kia rồi, lần này ta đến, chính là muốn nhờ muội muội ra sức tương trợ."

Tạ Cát Tường xoay người ngưng mắt, nghiêm túc nhìn về phía Triệu Thụy.

Dung mạo nàng tươi vui, người lại đáng yêu xinh xắn, nhưng khi xụ mặt, lại khiến Triệu Vương thế tử không ai dám chọc hoảng hốt run sợ.

Tạ Cát Tường nhìn chằm chằm hắn, môi đỏ khẽ mở: "Không đi."

Triệu Thụy đại khái cũng biết nàng vì sao sẽ cự tuyệt, ngược lại cũng không khuyên bảo, chỉ nói: "Vậy muội muội có thể nói một chút cho ta biết được không, ví dụ như sáng sớm kia thoáng nhìn thấy chi tiết nào, để cho ta có chút manh mối."

Nếu chỉ là nói thôi, thật ra Tạ Cát Tường cũng không quá mức kháng cự.

Nàng hỏi: "Vụ án này do thế tử đại nhân ngài thụ lý?"

Triệu Thụy vẫn luôn làm việc ở Nghi Loan Tư, chức quan tòng tứ phẩm Yến Kinh trấn phủ sứ, xem như người có tiền đồ nhất trong những nhi lang nhà huân quý.

Bất quá nghe nói công việc này của hắn, toàn nhờ bệ hạ nhớ đến Hiếu Túc Hoàng Hậu đã mất sớm nên ban cho, ngày thường căn bản cũng không đi Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Tư làm việc, gần như cà lơ phất phơ không có việc làm.

Nhưng chưa từng nghe nói, Cẩm Y Vệ cũng muốn vượt rào quản lý công việc ở Hộ Thành tư cùng Hình Bộ tư?

Triệu Thụy nghe hiểu vấn đề của Tạ Cát Tường, chỉ nói: "Vốn cũng không cần phải xen vào, nhưng bắt đầu từ hôm nay liền cần nhọc lòng."

Tạ Cát Tường không hỏi nhiều.

Nàng nhấp nhấp đôi môi anh đào ửng đỏ, rũ đôi mắt xuống: "Ta nể mặt Thục thẩm nương, mới chỉ điểm ngươi vài câu."

Thục thẩm nương là mẫu thân Triệu Thụy.

Triệu Thụy vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói: "Còn nhờ Tạ tiên sinh chỉ điểm, tiểu sinh xin thụ giáo."

Tạ Cát Tường không đếm xỉa đến lời trêu ghẹo của hắn, nghiêm túc nói: "Người chết ước chừng 30 đến 40 tuổi, thân cao năm thước, gia cảnh bình thường, ước chừng sinh hoạt ở vùng Kinh Nam. Nàng không phải chết ở ven bến tàu, hẳn là từ Kim Đỉnh Sơn thuận theo sông Khai Dương nhập vào kênh đào, đại khái tử vong trước trận mưa đêm qua. Hơn nữa......"

"Hơn nữa, ắt hẳn sau khi chết mới vào trong nước, ta từ xa nhìn thấy bụng nàng bình thường, chưa có phình to."

Sáng sớm chỉ liếc mắt một cái, nhưng nàng đã nhìn ra rất nhiều chi tiết, phân tích ra rất nhiều đúng sai.

Tạ Cát Tường nói một hơi nhiều như vậy, mới phát hiện cặp mắt đen nhánh của Triệu Thụy đang bình tĩnh nhìn mình.

Trong mắt hắn có tán thưởng cùng thoải mái mà người khác khó có thể nhìn thấy, nhưng Tạ Cát Tường cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Nàng lập tức ngượng ngùng: "Sao nào? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?"

Triệu Thụy thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng: "Lời Cát Tường nói hoàn toàn đúng, không một sai lầm. Ta muốn hỏi lại Cát Tường một câu, có muốn cùng ta phá án không?"

Tạ Cát Tường trầm mặc.

Trong lòng nàng dường như lửa đốt, lý trí nói với nàng không được gật đầu, nhưng đối mặt với án mạng đưa đến trước mắt, nàng lại hết sức dao động.

Nếu nói có muốn phá án không, nàng xác thật là muốn.

Chỉ là......

Triệu Thụy nhìn ra Tạ Cát Tường đắn đo, đang muốn nói cái gì nữa, cánh cửa viện quên đóng chặt, đột nhiên bị người ngoài đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh nhào từ ngoài vào, "Thịch thịch" một tiếng quỳ gối trên vũng nước trong viện

"Cát tường tỷ tỷ, cầu xin tỷ đòi lại công đạo cho mẫu thân ta đi!"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!