Chương 158: Hoàn

Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Trạch Lan

9.801 chữ

10-07-2023

Giang cô nương vội vàng chạy đến quán trà, đẩy cửa phòng ra, tất cả mọi người nhìn về phía cô.

Cô gần như ngừng thở, không chớp mắt nhìn đôi trai gái trẻ ngồi ở giữa mọi người. Sau khi xác định bọn họ êm đẹp ngồi ở chỗ kia, không phải nằm mơ, hốc mắt cô nóng lên, thiếu chút rơi nước mắt.

Rõ ràng kích động.

Mấy người Dương Thần Lộ vốn đang nửa tin nửa ngờ thân phận hai người Giang Ngư, thấy cô giáo Giang có phản ứng này thì sự nghi ngờ cũng được giảm xuống không ít.

Hiển nhiên cô giáo Giang có không ít lời muốn nói với người quen cũ, bọn họ chủ động đứng dậy: “Cô giáo Giang, chị với chị gái và sư huynh của chị nhiều năm không gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói. Chúng em không quấy rầy nữa.”

Mấy người đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa hộ. Trong phòng chỉ còn lại ba người.

Giang Ngư đã đứng dậy, duỗi tay ra với Giang cô nương, vui vẻ nói: “Ta muốn gặp ngươi lâu rồi!”

Hai người ôm nhau một cái. Sau khi tách ra, hai người đều mang theo ánh mắt mới lạ lại thân thiện ngắm nghía lẫn nhau.

Dù cho biết cách thế giới mênh mông có tồn tại một người giống mình như đúc, mà khi thật sự nhìn thấy đối phương, hai người đứng cạnh nhau, loại cảm giác kỳ diệu này vẫn rất khó hình dung.

Giang cô nương có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, vừa mở miệng, nhớ ra điều gì lại hơi chần chờ, Cơ Trường Linh đứng ở một bên đúng lúc mở miệng: “Không cần cố kỵ, ta đã bày kết giới. Người ngoài không thể nhìn trộm.”

Giang cô nương cảm kích cười với chàng, thấy hơi thở quanh thân người này sâu không lường được, không khỏi dò hỏi: “Không biết các hạ là?”

Giang Ngư bỗng nhiên cười giảo hoạt: “Huynh ấy là đạo lữ của ta, Cơ Trường Linh. Huynh ấy có tên gọi khác, hẳn là ngươi cũng biết, tên là Cơ Thanh Huyền.”

Giang cô nương quả nhiên bị hoảng sợ: “Thanh Huyền Chân Quân?”

Thấy cô nương này kích động lại luống cuống, Cơ Trường Linh bất đắc dĩ liếc Giang Ngư một cái, nói: “Ta đi ra ngoài một chút, hai muội chậm rãi nói chuyện đi.”

Tu sĩ không cần lo đi lạc, cho dù Cơ Trường Linh ở thế giới hoàn toàn xa lạ này, Giang Ngư cũng rất yên tâm, vẫy vẫy tay: “Đi thôi! Đi thôi!”

Giang cô nương trợn tròn mắt nhìn Cơ Trường Linh rời đi. Tuy rằng rất tò mò Giang Ngư làm thế nào trở thành đạo lữ của Thanh Huyền Quân, nhưng điều cô muốn hỏi thật sự quá nhiều.

Hai người ngồi ở trên sofa, nghe Giang Ngư nói về cảnh trong mơ kỳ lạ này, rồi sau đó hai người nói đến những gì từng người trải qua ở thế giới khác.

Nghe Giang Ngư nói đến đám người Linh Hương sư muội đều rất tốt, lại nghe nàng nói đến chuyện Quy Khư, còn có Thiên Đạo và thần Thập Phương, đôi mắt Giang cô nương sáng lấp lánh: “Ngươi thật giỏi. Ta xa không theo kịp ngươi.”

Giang Ngư nghe xong bật cười lắc đầu: “Chẳng qua số ta may mắn, dính tí ánh sáng của Thần Nông đại thần mà thôi.”

Nàng nói đến những gì nhìn thấy trên đường, còn học viện Tu Tiên dường như nổi tiếng toàn thế giới, khen: “Ngươi mới thật sự ghê gớm, bằng vào sức bản thân, dẫn dắt toàn bộ Trung Quốc thậm chí địa cầu tiến vào thời đại tu tiên. Ngươi có công lao như vậy, về sau sẽ được ghi vào sử sách trái đất.”

Giang cô nương thẹn thùng: “Ta cũng chỉ ỷ vào trải nghiệm của kiếp trước, có một ít cơ sở tu hành, trong đầu có thêm mấy quyển công pháp tu luyện mà thôi.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Giang Ngư quyết định: “Được rồi! Chúng ta không cần tự khen nhau tự khiêm nhường với nhau nữa. Chúng ta đều rất giỏi, số cũng rất may!”

Chờ đến khi hai người từ trong phòng đi ra, sắc trời đã sớm tối rồi.

Đám người Dương Thần Lộ không đi, mà ngồi ở phòng bao bên cạnh, vừa uống trà ăn điểm tâm vừa nói chuyện về đồng môn thần bí của cô giáo Giang.

Vẻ mặt Tần Nhiên “quả nhiên như thế”: “Em đã sớm biết cô giáo Giang chắc chắn đến từ môn phái lánh đời thần bí nào đó mà!” Nếu không sao có thể giải thích việc cô biết nhiều công pháp tu luyện đến vậy.

“Cũng không biết môn phái của cô giáo Giang còn nhận người không nhỉ.” Vẻ mặt cậu mong chờ: “Chị gái của cô giáo Giang, còn cả sư huynh kia vừa thấy đã tiên phong đạo cốt, không phải người phàm.”

Dương Thần Lộ suy xét càng xa hơn: “Nhưng mọi người nghĩ kỹ thì không cảm thấy đáng sợ à. Phía chính phủ chắc chắn từng điều tra bối cảnh của cô giáo Giang vô số lần, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra chỗ sư môn của chị ấy.”

Tần Nhiên không cho là đúng: “Nếu có thể dễ dàng bị tìm được thì còn gọi gì môn phái lánh đời nữa?”

Vừa dứt lời, cách vách truyền đến tiếng động.

Hai Giang Ngư giống nhau như đúc cầm tay đi ra ngoài.

Bọn họ nghe cô giáo Giang giới thiệu: “Đây là em gái của chị, các em có thể gọi cô ấy là Giang Tiểu Ngư.”

Dương Thần Lộ mờ mịt: “Nhưng mà chị ấy nói...”

“Nói là chị của chị chứ gì? Em ấy lừa các em đấy.” Cô giáo Giang cười tủm tỉm nói: “Chị mới là chị.”

Giang Ngư hừ nhẹ một tiếng. Lúc trước nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng nếu so tuổi tác thật thì Giang cô nương một trăm xuân xanh đúng là lớn hơn nàng.

Nhìn dáng vẻ này của hai người, những người khác nở nụ cười, sinh đôi ấy mà, luôn có loại dục vọ.ng phân thắng bại này. Hiểu được! Hiểu được!

Nói đến hai tu sĩ cực kỳ cường đại không biết thực lực, phía chính phủ quả nhiên nhanh chóng phái người chuyên nghiệp đến tiếp xúc với hai người.

Giang Ngư nói môn phái bọn họ đã ẩn cư tị thế từ mấy ngàn năm trước, không giao lưu với người bên ngoài, đã xem như người cõi bồng lai. Lần này hai người xuất hiện cũng chỉ là ngoài ý muốn, hai người bọn họ sẽ rất nhanh rời đi không xuất hiện nữa.

Người bên phía chính phủ không biết nên tin hay không, nhưng vài Trưởng lão trong mấy đại môn phái ở Huyền Môn, đều nhận được thần dụ của Hậu Thổ nương nương ở trong mơ:

[Khách bên ngoài đến, không cần quan tâm đến hai người bọn họ.]

Cuối cùng Giang Ngư mới cảm nhận được cảm giác nhìn trộm mơ hồ mấy ngày nay phủ trên người mình đã biến mất.

Lấy thực lực hiện giờ của nàng, muốn thoát khỏi loại “giám thị” này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Chẳng qua nàng cũng biết rõ hai người xuất hiện bất ngờ, cho dù thế lực nơi nào đều sẽ ôm lòng cảnh giác nhất định với “khách” như mình.

Sau khi biết được Hậu Thổ nương nương đã giúp mình một tay từ chỗ Giang cô nương, Giang Ngư cố ý đến thần miếu, thắp một nén nhang cho Hậu Thổ nương nương.

Giang Ngư không nhận được bất kỳ thần dụ gì, nhưng ngày hôm sau lúc gặp Giang cô nương, sắc mặt cô hơi tiếc nuối.

Cô nói cho Giang Ngư: “Nương nương nói với ta, các ngươi có thể tới chỗ này là một lần kỳ ngộ hiếm có. Chờ đến lúc trăng tròn, đó là khi các ngươi có thể trở về.”

Bởi vì chuyện Địa phủ nhận người, cô và Hậu Thổ nương nương cũng coi như có một chút tình cảm. Đêm qua đi vào giấc mộng, cô đánh bạo dò hỏi một câu, cô có thể về nhà nhìn một cái giống Giang Ngư không.

Đáp án lại là cơ duyên như thế ngàn năm khó gặp một lần. Nếu cô muốn về, biện pháp duy nhất chính là tu hành.

Tu hành đến mức tận cùng sẽ có thể như Thần Nông đại thần, phá vỡ gông cùm xiềng xích của thời không, ngao du trong vũ trụ.

Nhưng phần tiếc nuối mơ hồ này, cũng rất nhanh tiêu tan: “Có thể nhìn thấy hai người từ cố hương đấy, biết được thân hữu tông môn đều mạnh khỏe, Giang Ngư đã thỏa mãn rồi.”

Mấy ngày tiếp đó, Giang cô nương làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn Giang Ngư và Cơ Trường Linh đi du lịch một lần thế giới đã hoàn toàn mới.

Hiện tại, Giang cô nương đi vào thế giới này đã mười mấy năm, Giang Ngư rời khỏi cố hương cũng đã qua mười mấy năm.

Giang Ngư đưa mắt nhìn ra xa.

Trên đường, người ăn mặc thời thượng và tu sĩ đeo kiếm đi chung với nhau.

Một nhà hàng Trung Quốc đặt quảng cáo: Phòng bếp riêng của đầu bếp Vương, đưa bạn đến trải nghiệm kỹ thuật thái rau đến cực hạn của Kiếm tu.

Phía trước trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại là một bộ phim tiên hiệp mới được ra mắt, mánh lới quảng cáo là: Cảnh đánh nhau trong phim đều được quay thật toàn bộ, trăm phần trăm tái hiện thế giới tiên hiệp chân thật!

Nàng thu ánh mắt lại, bên cạnh có một người bố dắt con đi ngang qua.

Cô bé con cao chưa đến ngang eo người lớn hét to: “Bố ơi, lớn lên con cũng muốn làm tu sĩ. Con muốn bay bay!”

“Ha ha, đã nói rồi đó, chờ Lam Lam thành tu sĩ, phải dẫn bố bay lên trời đấy!”

Nhìn theo một lớn một nhỏ đi xa, Cơ Trường Linh đưa trà sữa mới mua cho nàng, lại nở nụ cười: “Nhìn quê nhà của sư muội, có thể nuôi ra tính tình như sư muội thì thật ra cũng không hiếm lạ.”

Vị sữa thơm ngọt hòa tan nơi đầu lưỡi, Giang Ngư hạnh phúc đến híp mắt lại: “Hả?”

Cơ Trường Linh chỉ lắc đầu, cười mà không nói.

Hôm đó trăng tròn, Giang Ngư đã mua rất nhiều đồ cúng từ trước rồi cùng Cơ Trường Linh, Giang cô nương đi về quê cũ trong núi sâu.

Thần từ Thần Nông vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, chỉ là cỏ cây xung quanh càng thêm tươi tốt, sức sống dạt dào.

Con khỉ hay đến nghe được có tiếng người, không sợ chút nào, ngược lại rất hưng phấn ghé vào dưới tàng cây nhìn xuống, lại ngây cả người: Nó nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, giống nhau như đúc, lại không phân rõ ai mới là người mấy năm nay nó thường thấy kia, ngây ra ở đó vò đầu bứt tai.

Giang Ngư cẩn thận bày đồ cúng, thắp hương, nhắm mắt lại ở trong lòng cực kỳ thành kính nói rất nhiều lời.

Vào đêm, trăng sáng như cái đĩa tròn, treo cao trên trời.

Như lần đầu tiên gặp mặt, Giang Ngư dùng sức ôm Giang cô nương, để nhẫn trữ vật của mình lại cho cô.

Nàng mỉm cười nói: “Sau này, ta nhất định có thể bằng bản lĩnh của mình trở về thăm ngươi.”

Giang cô nương cũng cười: “Có khi là ta đến Thương Lan Giới thăm các ngươi trước thì sau?”

“Vậy đã hẹn rồi nhé?”

“Ừ, đã hẹn rồi.”

“Hẹn gặp lại.”

“Nhất định gặp lại!”

Con khỉ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, mơ màng ôm thân cây. Dường như nó nhìn thấy vô số ánh bạc từ phía chân trời trút xuống, hóa thành một cánh cửa rực rỡ lung linh.

Nó cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, kêu khẹc khẹc hai tiếng, dùng móng vuốt dụi mạnh hai mắt, quả nhiên không thấy ánh bạc gì đó, cánh cửa gì đó cả.

Chỉ thấy trăng sáng treo cao, vĩnh viễn không đổi canh gác mảnh đất này.

_ Hết truyện _

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!