Vệ Huân gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Vệ Lam đoán được sẽ là đáp án này, cậu cúi đầu cười cười, vui vẻ vì mình vẫn là duy nhất của Vệ Huân, nhưng cũng bởi vậy mà lo lắng.
Con người đều sẽ ích kỷ, Vệ Lam cũng vậy, nên cậu hy vọng, nếu khi cậu còn nhỏ Vệ Huân thương yêu cậu nhất nhất, thì sau khi lớn lên vẫn yêu thương cậu nhất. Nhưng bởi vì Vệ Huân yêu thương cậu, Vệ Lam hy vọng hắn có thể sống vui vẻ, hy vọng hắn có thể gặp được người mình thích, sống hạnh phúc bên người hắn thích cả đời.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, rất nghiêm túc nói: "Anh, thật ra anh có thể thử một lần, tiếp xúc với một vài cô gái thì mới biết mình có thích không được, anh cũng sắp 30 rồi, cũng phải suy nghĩ cho mình."
"Em muốn anh kết hôn?" Vệ Huân hỏi.
Vệ Lam lắc lắc đầu, "Cũng không phải là kêu anh kết hôn, chỉ hy vọng anh có thể gặp được người anh thích, sau đó kết hôn lúc hai người cảm thấy thích hợp, giống Yến Thanh Trì Giang Mặc Thần vậy đó, không phải rất tốt sao?"
"Tiểu Lam," Vệ Huân hạ giọng nói, "Anh và Giang Mặc Thần không giống nhau, Giang Mặc Thần là một người bình thường, anh ta có tình cảm bình thường, nhưng mà anh không có, anh bạc tình, người như anh rất khó có tình cảm với người khác, anh sẽ không làm khổ mình mà kết hôn với người anh không thích, vậy nên chuyện kết hôn cũng không quan trọng với anh đâu."
"Nhưng mà anh không kết hôn, em cũng không thể nào kết hôn được đâu." Vệ Lam sầu khổ.
Vệ Huân cười, "Em có kết hôn hay không thì liên quan gì đến anh hả, trong nhà lại không có quy định anh không kết hôn thì em cũng không được kết hôn."
"Trong nhà không có quy định này thì đúng, nhưng mà anh không kết hôn, em lại không yên lòng, sao có tâm tư kết hôn với người khác được."
"Em không yên lòng anh?" Vệ Huân buồn cười, "Anh có gì mà em không yên lòng."
Tất nhiên phải không yên lòng, Vệ Lam nghĩ, cậu là duy nhất của Vệ Huân, nếu cậu kết hôn, ở bên cạnh người khác, vô hình cậu sẽ rời khỏi thế giới của Vệ Huân, cứ thế này, thế giới của Vệ Huân, thật sự chỉ còn lại cô độc và tịch mịch. Vệ Lam không nỡ, không yên lòng, nên cậu vẫn sắp xếp chờ khi Vệ Huân kết hôn rồi cậu mới kết hôn. Nhưng bây giờ, một chút suy nghĩ đến chuyện kết hôn mà Vệ Huân cũng không có, Vệ Lam cảm thấy mình chắc không còn hy vọng kết hôn gì nữa rồi.
Cậu bất lực thở dài, uống một hớp rượu.
Vệ Huân nhìn vẻ mặt sầu khổ của cậu, an ủi: "Em không đừng vì anh mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em, đến khi em gặp được người em thích, đến khi em cảm thấy đến lúc kết hôn rồi thì em kết hôn với cô ấy, chuyện này rất bình thường."
"Vậy anh thì sao?"
Vệ Huân cười cười, "Anh có cuộc sống của anh, Tiểu Lam, cuộc đời của em, không cần có thêm trách nhiệm với anh."
Vệ Lam cảm thấy thật không công bằng. Cuộc đời của Vệ Huân, có một khoảng thời gian rất dài phải chịu trách nhiệm với mình, hắn làm việc cho Vệ Minh, hắn tiếp quản thế lực của Vệ Minh, cùng Vệ Hy xử lý chuyện trong công ty nhà bọn họ, hắn gánh vác trách nhiệm vốn thuộc về cậu, cho cậu một phần yên bình và sạch sẽ. Vệ Lam không cách nào coi những thứ đó như vô hình, giống như cậu không cách nào thật sự rời khỏi thế giới của Vệ Huân.
Cậu và Vệ Huân ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức cậu cắm rễ trong lòng Vệ Huân một cách vô thức, cậu quan tâm Vệ Huân hơn những gì Vệ Huân nghĩ nhiều.
Vệ Lam chuyển qua đề tài khác, cậu nói, "Nhưng mà, em không thích ai hết, thậm chí em còn không có mẫu người mà em thích nữa."
"Em muốn yêu đương sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật đầu, "Qua sinh nhật năm nay thì em cũng 25 tuổi rồi, cũng nên yêu."
"Vậy chỉ có thể chờ thôi, xem xem ngày tháng sau này liệu em có thể gặp được người mà em thích không."
Vệ Lam nhíu mày, "Cảm thấy khó quá."
"Thích chính là như vậy," Vệ Huân yên lặng cúi đầu uống một hớp rượu, nhỏ nhẹ nói: "Trên đời có nhiều người như vậy, nhưng có thể làm cho em thích, chỉ có một người."
Vệ Lam lấy ly rượu qua cụng ly với hắn, "Nào, hai ta làm một ly, than thở cho cặp anh em số khổ tới bây giờ còn chưa gặp được người mình thích, thảm quá thảm."
Vệ Lam nói xong, uống một hớp lớn, lại thấy Vệ Huân không động đậy gì, "Uống đi."
"Em đừng uống nhiều quá." Vệ Huân khuyên cậu.
"Không sao." Vệ Lam rất không để bụng, "Có anh canh mà, em sẽ không uống say, hơn nữa, em có uống say thì vẫn còn anh mà."
Vệ Huân không nói gì, nhưng cũng không khuyên cậu nữa.
Cuối cùng Vệ Lam chỉ nếm thử vài ly, tửu lượng của cậu cũng không tệ lắm, tuy chưa từng được huấn luyện để uống không say như Vệ Huân, nhưng vẫn rất hiếm khi say. Chỉ là Vệ Lam uống rượu xong thì bệnh lười lại tái phát, nên không muốn đi bộ nữa, vừa ra khỏi quán bar, nhân lúc Vệ Huân không chú ý đã nhảy lên lưng hắn, cười ha ha, làm nũng nói: "Em không muốn đi bộ nữa, anh cõng em đi."
Nhỏ đến lớn Vệ Lam làm động tác này không ít lần, ban đầu Vệ Huân còn bị cậu doạ sợ, sau này đã có thể không đổi sắc khiêng đi.
Trời đã tối đen, Vệ Huân cõng Vệ Lam đi về dọc theo con đường bọn họ đi đến đấy, Vệ Lam nhìn bầu trời đầy sao, nằm sấp trên vai Vệ Huân. Gió thổi qua thổi đến cậu thoải máu, ôm cổ Vệ Huân, nói nhỏ, "Thật ra, nếu hai chúng ta không thích được ai, thì cũng không có gì, dù sao hai chúng ta ở cùng nhau nhiều năm vậy cũng rất vui mà. Cả đời một người, không phải chỉ có tình yêu."
Vệ Huân vô thức dừng bước chân, hắn sửng sốt, Vệ Lam hỏi hắn, "Sao vậy?"
Vệ Huân im lặng lát, quay đầu lại nhìn cậu, hắn nói, "Cả đời người, tất nhiên không chỉ có tình yêu, nhưng mà em phải có." Hắn nhìn Vệ Lam, trong mắt đều là dịu dàng, hắn nói, "Người khác có thì em có, người khác không có, em cũng nên có, trên đời này, chỉ cần cái em muốn, em nên có được tất cả, đây mới là cuộc đời của em."
Vệ Lam nhìn Vệ Huân, chớp chớp mắt, rất lý trí nói: "Làm gì có ai muốn cái gì thì có cái đó cả một đời được, đời người ai cũng phải có tiếc nuối chứ."
"Đó là người khác," Vệ Huân nói, "Không phải em, cuộc đời của em, phải là muốn cái gì thì có cái đó."
Vệ Lam thấy trái tim mình hơi nhói, lại có một chút ngọt ngào, cậu nghĩ thật ra Vệ Huân rất thích hợp yêu đương, tuy rằng hắn không phải người lãng mạn, càng không nói mấy lời thả thính, nhưng hắn là một người thẳng thắng, hắn sẽ không bao giờ keo kiệt nói ra suy nghĩ của mình, lời hắn nói rõ ràng không phải lời sến rện, lại làm người ta rung động hơn nhiều, bởi vì đó chính là tư tưởng chân thành tha thiết nhất của hắn.
Vệ Lam cảm thấy tình cảm của Vệ Huân giống như ốc đảo giữa sa mạc, cằn cỗi lại quý hiếm, nếu anh ấy thích bạn, anh ấy sẽ cho bạn cả toà ốc đảo mà không giữ lại gì, thậm chí còn nhiều hơn bạn mong chờ. Vệ Huân chưa bao giờ là một người ích kỷ, cho dù thế giới của bọn họ vẫn luôn bất bình đẳng, nhưng hắn chưa từng yêu cầu mình cũng là duy nhất trong thế giới của cậu. Rõ ràng là một người tàn nhẫn độc ác, lại rút hết nhuệ khí và ngoan độc khi đối diện với mình, cho cậu cả một phòng cảnh xuân, cho cậu tình yêu và dịu dàng.
Vệ Lam cảm thấy nếu sau này Vệ Huân có bạn gái, vậy bạn gái của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Cậu cười cười, ôm chặt Vệ Huân, nói: "Em đã có rất nhiều rồi, em có anh mà, anh có thể cho em rất nhiều, vậy đủ rồi."
Vệ Huân nhìn cậu, giơ tay sờ sờ đầu cậu, thấp giọng "Ừm" một tiếng, tiếp tục cõng cậu đi.
Đúng là hắn có thể cho Vệ Lam rất nhiều thứ, cho cậu tất cả những gì cậu hy vọng, cậu khát khao, cậu muốn, bao gồm cả tình yêu ngây thơ mờ mịt cậu mong chờ.
Vệ Lam và Vệ Huân ở nước E chơi hai ngày, chụp rất nhiều ảnh, lúc này mới thấy thoả mãn về nước. Tháng 10, thời tiết từ từ chuyển lạnh, Vệ Lam cũng không muốn đóng phim, nên làm ổ ở nhà vừa chơi game, vừa bắt đầu tiếp xúc với một ít chuyện công ty.
Mùa đông năm nay tới rất sớm, đi cũng nhanh, ăn tết không bao lâu thời tiết cũng dần ấm lại.
Hôm nay, Vệ Huân và Vệ Lam theo lệ thường đến nhà Vệ Hy Vệ Nghiệp Thành ăn cơm, cơm nước xong, Vệ Nghiệp Thành và Vệ Huân vào thư phòng bàn công chuyện, Vệ Lam ngồi trên sô pha xem TV với Vệ Hy.
Bàn chuyện công việc xong, đột nhiên Vệ Nghiệp Thành nói, "Năm nay con 30 tuổi rồi, Tiểu Lam cũng 25 tuổi nhỉ."
Vệ Huân gật đầu.
"Đã 30, 30 tuổi, cũng là lúc lập gia đình, ba chọn được vài cô gái không tệ lắm, con rút chút thời gian đi tìm hiểu nhau đi."
"Ba muốn con đi xem mắt?"
"Con người ai cũng phải kết hôn mà, không phải sao?"
"Đương nhiên không phải." Vệ Huân nói, "Con không cho rằng con không có nguyên nhân gì để kết hôn, con cũng không cho rằng con cần thiệt thòi sống chung với người mà con không thích."
Vệ Nghiệp Thành cười, ông nói, "Điểm này, con vẫn giống khi còn nhỏ nhỉ, tuổi trẻ, không đủ thành thục. Ba biết con lạnh nhạt, không thích ai cả, nhưng chỉ là liên hôn thương nghiệp thôi, cho dù kết hôn, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện gì của con, chỉ làm lớn mạnh thế lực nhà chúng ta thôi."
"Thế lực nhà chúng ta còn chưa đủ lớn sao?" Vệ Huân hỏi ngược lại, "Nếu ba không hài lòng, vậy nhân lúc ba còn tinh lực con cũng còn tinh lực thì chúng ta đua đi. Con muốn cái gì thì con tự làm lấy, thủ đoạn liên hôn thương nghiệp này, con chướng mắt."
"Nếu đã có cách đơn giản hơn thì cần gì chọn con đường khó khăn chứ?" Vệ Nghiệp Thành muốn dạy dỗ hắn.
Nhưng Vệ Huân không tiếp thu, "Bởi vì con không muốn," hắn bình tĩnh nói, "Trên đời này, không có gì đáng giá để con thiệt thòi lấy bản thân mình trao đổi, chỉ có kẻ yếu mới sợ khó khăn, con không phải."
Vệ Huân nói xong, nhìn cha mình, khẽ cười, "Nhưng mà con có thể đồng ý với ba đi gặp các cô ấy một lúc, tất nhiên không phải vì xem mắt, con chỉ muốn biết một số thứ từ chỗ các cô ấy thôi. Ba có thể gửi những người ba vừa mắt cho con, nhưng đừng ôm bất kì hy vọng gì, con sẽ không kết hôn với ai trong số đó đâu, con sẽ nói thẳng với các cô ấy trong lúc gặp mặt."
Vệ Huân nói xong, xoay người rời khỏi thư phòng. Vệ Nghiệp Thành nhìn hắn, không hiểu sao lại thấy đau đầu.
Lúc Vệ Lam biết Vệ Huân sắp đi xem mắt, thật sự sợ ngây người, không phải trước đó mới nói với cậu sẽ không kết hôn sao!! Sao giờ lại đi xem mắt!! Kẻ lừa đảo!!
Cậu thấy Vệ Huân cũng không ăn diện lồng lộn gì, giống như ra ngoài bình thường thôi, vừa tò mò Vệ Huân xem mắt sẽ như thế nào, vừa tò mò Vệ Nghiệp Thành sẽ chọn mẫu con gái gì cho Vệ Huân. Nên sau khi Vệ Huân ra khỏi nhà không bao lâu, cũng lái xe theo sau.
..........