Chương 19

Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

13.011 chữ

15-12-2022

Tô Hồi Ý đang rất là xấu hổ!

Ngay lúc mà cậu vừa mở miệng gọi Tô Trì, không biết vì sao lại có cảm giác như là Tô Trì đang chờ mình mở miệng vậy.

Nhưng bây giờ… Tô Hồi Ý nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, đốt ngón tay dày rộng, vân tay đan xen, khiền người ta có cảm giác rất chân thật. Về tình về lý thì cậu cũng không nên từ chối.

Tô Giản Thần đứng phía trước cậu, một người đàn ông cao lớn như vậy, đứng giữa đám đông vốn đã rất thu hút rồi, lúc này lại vươn tay ra chờ mình, mọi người xung quanh đều phải nhìn lại.

Tô Trì cũng nhìn lại. Bàn tay vừa rút ra khỏi túi quần đặt kề bên hông, không đưa ra, cũng không thu lại.

Ánh nắng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, Tô Hồi Ý cảm thấy trán mình đã toát cả mồ hôi.

Má ơi… Tô Hồi Ý suy nghĩ, vậy thì mình nên kéo tay anh ba nhà họ Tô, rồi lại nhẹ nhàng nói “đi thôi” với anh hai? Hay là từ chối anh ba, quay đầu sang kéo anh hai, thế chẳng phải làm cho người ta khó chịu lắm sao.

Tô Hồi Ý thử thăm dò thò tay ra nắm cổ tay Tô Giản Thần, trở tay kéo ra cái balo sau lưng mình, cầm hai cái tai thỏ lên.

Tô Giản Thần, “?”

Tô Hồi Ý, “Mình xếp thành hàng để đi đi, đỡ làm cản đường những người đi sau.”

Cậu bị sự lanh lẹ của mình choáng hết cả luôn, đứng là diệu kế.

Khóe miệng Tô Trì giật một cái, cuối cùng mở miệng, “Rắn tham ăn (1)?”

Tô Giản Thần chần chờ một giây rồi nói “được”, hắn vốn đã thấy hơi khó chịu với chuyện nắm tay rồi, nhưng thấy Tô Hồi Ý thật sự không đi nổi nên mới nói ra. Nắm tai thỏ cũng được, đỡ ngại hơn.

Tô Hồi Ý kéo theo Tô Giản Thần chạy tới đằng sau Tô Trì, cậu vớt được vạt áo sau của Tô Trì, vung vung lên, như đang quất vung cương ngựa vậy, “Anh hai, đi~”

Tô Trì khoan dung không thèm so đo với cậu quá nhiều.

Ba anh đẹp trai phong cách khác nhau đi trên cầu dây, hẳn phải là một cảnh đẹp tuyệt vời.

Nhưng bây giờ, họ đã thành một đường thẳng đẹp tuyệt vời.

Còn kẻ rất thẳng nữa chứ.

Vẻ mặt của du khách xung quanh rất kỳ cục, ánh mắt phức tạp đảo qua đảo lại đan xen giữa ba người Tô Hồi Ý. Mặt mũi trông đẹp đẽ, tiếc là đầu óc hơi không được bình thường.

Tô Hồi Ý không hề hay biết gì, cậu túm được Tô Trì, trượt theo Tô Giản Thần đi về phía trước chừng mười bước, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, mắt hoàn toàn không dám nhìn lung tung.

Tô Giản Thần nắm tai thỏ của cậu, “Có phải cậu đang sợ đến run lên không?’

Tô Hồi Ý cảm thấy anh ba nhà mình có những lúc thẳng tính quá mức, hoàn toàn không thèm để ý đến lòng tự trọng đàn ông của cậu!

“Không phải, chắc là balo bị gió thổi run lên.”

Đột nhiên, không biết ai nghịch ngợm dùng sức lắc lắc cầu dây hai cái.

Tô Hồi Ý níu chặt vạt áo của Tô Trì, run lẩy bà lẩy bẩy!

Tô Giản Thần, “…”

Giọng điệu của Tô Trì lạnh lẽo u ám, “Tô Hồi Ý.”

Tô Hồi Ý nhìn một đoạn hông bị lộ ra dưới vạt áo bị túm thành hình chữ V của Tô Trì, đường nét căng tràn tiền vào lưng quần.

Một cơn gió từ khe núi thổi lên, giọng của Tô Trì thoáng chốc lại lạnh hơn mấy độ, “Eo tôi lạnh.”

Tô Hồi Ý hiểu ý khom lưng há mỏ thổi một hơi sưởi ấm cho hắn.

Làn hơi ấm áp mềm mại lướt qua phần da thịt thường không chạm vào, mang đến cảm giác ngứa ngáy.

Tô Hồi Ý còn chưa hà hơi xong đã bị nắm cổ tay xách lên.

Balo của cậu được Tô Giản Thần nắm trong tay, cổ tay thì nằm gọn trong lòng bàn tay của Tô Trì, toàn thân bị một trước một sau nắm kéo. Chỏm tóc ngố lắc lư trong gió, như là lá cờ cột giữa dây thừng kéo co.

“Chú ý lời nói cử chỉ của cậu.”

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn khép mồm lại, gật đầu ừm.

Cậu nhìn Tô Trì quay trở lại, sau đó hơi nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tô Giản Thần, “Anh ba, hành động ban nãy của em có phải là rất mất phong cách ngầu lòi của hào môn không.”

Cậu vẫn còn nhớ anh hai mình là một người rất cool ngầu.

Ánh mắt của Tô Giản Thần nhìn cậu rất phức tạp, “Chắc không phải thế đâu.”

Khó khăn đi xuống cầu dây, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đã đứng đợi ở ven đường. Vu Hâm Nghiên đang uống nước trà tự mang theo, Tô Hồi Ý nhìn thoáng qua balo rộng mở trên lưng Tô Kỷ Đông, toàn là mấy món thực dụng như khăn tay, khăn mặt và áo mưa này nọ.

Tô Giản Thần buông tai thỏ của cậu ra, Tô Hồi Ý cũng tha cho vạt áo của Tô Trì. Tô Đĩnh nhìn thấy ba người thì hừm nhẹ một tiếng, “Mấy người chậm quá đi.”

Tô Trì sửa sang lại vạt áo sau, không nói gì.

Xuống cầu dây rồi thì phải đi thêm gần mười phút mới tới con đường thủy tinh. Rừng mưa dọc đường che khuất cả nửa bầu trời, bóng râm nhỏ vụn trải trên con đường lát sỏi, làn gió thổi qua bóng ảnh dưới chân.

Càng gần buổi trưa, nhiệt độ càng cao hơn.

Tô Hồi Ý đi theo cả nhà thêm một đoạn, cảm thấy balo trên vai mình càng lúc càng nặng, cậu vén cổ áo lên nhìn vào bả vai mình, thoáng thấy đầu vai bị ghìm đỏ lên.

“Cưng đang nhìn gì dó?” Tô Đĩnh bỗng nhiên nghiêng đầu sang.

Tay Tô Hồi Ý buông cổ áo ra, mới phát hiện ra cha mẹ và mấy anh đều đang nhìn mình.

Tô Hồi Ý, “…đang nhìn dấu ấn thế năng trọng trường để lại.”

Mọi người, “??”

Tô Trì nghe hiểu, ha ha một tiếng. Tô Hồi Ý cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình một lần nữa bị tổn thương!

Đi thẳng về phía trước, bên trái là một ngọn núi rợp bóng cây, bên phải có thể nhìn thấy bãi biển và bờ cát, gió từ bờ thổi vào, thoáng nghe được vị ẩm ướt mằn mặn.

Tô Hồi Ý lấy điện thoại ra chụp mấy bức, gửi vào group chat [Tiểu đội bắn súng].

Lúc này Tôn Hà Vũ đang bị ép tham dự buổi tụ họp của gia tộc, hâm mộ reply lại cho cậu  một chuỗi meme ăn chanh.

Chu Thanh Thành nhận ra phong cảnh trước mặt trong một giây, gõ chữ cạch cạch.

[Chu Thanh Thành]: Lâm viên ở cảng Nam à, ba năm trước tôi có đi rồi, cũng vui lắm. Cậu từ đó đi về phía trước sẽ thấy con đường thủy tinh, k1ch thích lắm!

[Tô Hồi Ý]: Tôi biết! [Bé sợ.jpg]

[Chu Thanh Thành]: Cậu sợ? Há há há há há há há! Vậy thì cậu cẩn thận một chút, con đường từng xảy ra sự cố, năm ngái có tấm kính bị nứt, có người suýt chút nữa ngã xuống.

[Chu Thanh Thành]: [Tạch tạch.gif]

Đậu mớ! Tô Hồi Ý sợ hú hồn, lập tức ra khỏi group chat, tắt điện thoại.

Cậu chẳng hề có dư dũng khí đã nghèo còn mắc vạ đâu!

Con đường thủy tinh nằm ở trên sườn núi, có thế uốn lượn dần xuống sau đó dần lên trên, cả nhà họ đi tới lối vào, cả con đường núi đã thu trọn vào mắt.

Vu Hâm Nghiên chỉ về phía đài ngắm cảnh hình tròn ở giữa, “Đằng đó là một điểm check-in rất nổi trên mạng, một nửa nằm trong rừng mưa, một nửa nằm ngoài núi, khi nào cả nhà mình đi đến đó thì chụp mấy tấm hình.”

Trên đài quả nhiên đã có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ lấy giá máy ảnh ba chân ra, hình như còn có người nổi tiếng đang live stream.

Tô Hồi Ý thừa dịp không ai chú ý, lén lút ghé sát lại Tô Trì nhỏ giọng thì thầm, “Anh hai, hình như em hơi choáng.”

Tô Trì nói, “Vậy thì đừng nhìn dưới chân.”

Con đường thủy tinh có giới hạn lưu lượng khách, cho từng nhóm người một đi vào, Vu Hâm Nghiên và Tô Kỷ Đông vừa vào là vừa đúng lúc bị chặn ngang. Hai vợ chồng cách dòng người vẫy tay với bốn anh em, “Gặp lại ở đài ngắm cảnh nhá!”

Tô Đĩnh “hừm hừm” hai tiếng, “Cố tình chứ gì, thế giới hai người ~ ”

Không bao lâu sau, cũng đến nhóm Tô Hồi Ý đi vào.

Con đường này rộng hơn cây cầu dây, du khách xung quanh tản nhau ra thong dong đi về phía trước, trong đầu Tô Hồi Ý ngập tràn tin nhắn Chu Thanh Thành vừa mới gửi qua, mỗi bước chân giẫm lên kính đều nhũn hết cả ra.

Cậu không thể không biết ngại kéo áo Tô Trì nữa, chỉ có thể nhét tai thỏ vào trong tay Tô Giản Thần.

Tô Đĩnh tham gia cuộc vui, “Chơi cái gì vui vậy? Chia cho anh với~ ”

Tay Tô Giản Thần lớn, nắm hai cái tai thỏ thấy là vừa đủ, hắn cản Tô Đĩnh lại, “Cùng nắm một lúc khó đi lắm.”

“Sao lại khó đi, nhanh chia em một cái đi.”

Hai chân Tô Hồi Ý run rẩy, sống mà không còn luyến tiếc thế gian, chầm chậm di chuyển về phía trước, balo sau lưng còn bị hai ông anh to xác giành tai thỏ.

Cảm giác mê man, lại tăng nữa rồi.

Trong lúc rối loạn không có cách nào, đằng trước truyền tới một giọng cười lạnh lẽo, “Cứ nhất thiết phải cầm tai thỏ làm gì, tối nay bận lên cung trăng (2) hả?”

“…” Hai anh em cùng nhau buông tay.

Tô Hồi Ý chợt cảm thấy như được cứu vớt

Bước thêm được một đoạn, Tô Trì nói với cậu, “Nếu như cậu thật sự không được, chờ một lúc nữa chụp hình xong thì theo đường cũ trở về, bên cạnh có cáp treo có thể đi thẳng tới cuối đường luôn.”

Tô Hồi Ý yếu đuối lắc đầu, đàn ông không thể nói không được.

Di chuyển được đến đài ngắm cảnh đã là mười mấy phút sau.

Xung quanh có nhiều du khách đang chụp hình và selfie. Tô Hồi Ý dành hết tất cả mọi sự chú ý của mình vào phạm vi bán kính một mét quanh người mình, hòng bắt lấy một xíu xiu dấu hiệu nứt vỡ nào trên mặt kính, không thèm để ý xem người khác đang làm gì.

Vu Hâm Nghiên kéo mấy anh em qua chụp ảnh chung cả gia đình, quay đầu lại mới phát hiện ra nụ cười trên mặt bé út nhà mình vô cùng ảo diệu… bà hơi ngạc nhiên một chút, cẩn thận hỏi, “Có phải con sợ độ cao không?”

Tô Hồi Ý chíp một tiếng.

Vu Hâm Nghiên vội ôm cậu, “Phải nói sớm với pa pa ma ma chứ!” Bà nhớ rõ ràng là con út mình không sợ độ cao, trước đây còn hay đi ăn ở nhà hàng xoay 360o, không phải vẫn ăn ngon lành đó sao.

Tô Hồi Ý chíp chíp chíp, “Đột phát.”

Vu Hâm Nghiên, “…”

Bà nhanh chóng cho Tô Hồi Ý quay lại ngồi cáp treo, Tô Hồi Ý vốn còn định kiên cường bất khuất một hồi, nhưng sau đó lại bị Tô Kỷ Đông ngăn, “Đã đi chơi rồi thì đừng cố ép mình, đứa nào đi theo Tiểu Ý trở về một chuyến đi.”

Tô Hồi Ý theo bản năng nhìn về phía Tô Trì, Tô Trì cũng đang nhìn cậu. Tô Hồi Ý vừa định mở miệng, Tô Đĩnh đột nhiên nhảy tưng tưng qua đây, “Em út à, anh tư đi với cưng~”

Sau đó tai thỏ bị tóm được.

Tô Hồi Ý cảm thấy hắn chỉ đơn giản là ngấp nghé bé thỏ mà thôi.

Sao anh em Tô gia một người hai người ai cũng thích lông xù thế hả!

Tô Hồi Ý đi theo Tô Đĩnh quay đầu lại đi được chừng năm, sáu mét, chợt nhớ ra khi nãy đối diện với Tô Trì thì thấy miệng hắn hơi khô, không biết có mang nước theo hay không.

Tô Hồi Ý bèn dừng lại, “Anh hai, anh có thấy…”

Giọng nói của cậu đột nhiên ngừng lại.

Dưới chân Tô Trì, tấm kính trong suốt “rắc” một tiếng, một vết nứt lan tràn ra như mạng nhện, lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng mở rộng ra xung quanh.

Trong đầu Tô Hồi Ý vù một tiếng.

“Con đường đó từng gặp sự cố… có tấm kính nứt ra… suýt chút nữa có người ngã xuống.”

Không biết cậu lấy dũng khí đâu ra, đột ngột nhào đến, ôm cánh tay Tô Trì, tay chân run rẩy nhanh chóng kéo hắn qua một bên!

“Anh anh anh anh…”

Tô Trì ngay lúc bị ôm lấy thì cả người chợt sững sờ trong mấy giấy, nhưng không đẩy cậu ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người trước mặt đã trắng bợt, môi cũng run lên bần bật, nhưng tốc độ chạy đến nhanh đến chưa từng thấy.

Tính cả lần đưa dù cho Tô Kỷ Đông, đây đã là lần thứ hai.

Hai người lảo đảo nhích ra bên cạnh chừng mấy mét, trong lúc đó còn suýt va trúng vài du khách khác, Tô Hồi Ý nhũn chân đến gần như vắt vẻo trên cánh tay của Tô Trì, nhưng vẫn cố kéo Tô Trì qua bên.

“Kính! Kính nứt…”

Sau khi Tô Trì nghe rõ lời cậu nói rồi, chợt dừng bước lại. Bàn tay rộng rãi đỡ sau lưng Tô Hồi Ý, để hai người đứng vững lại.

Hắn vỗ vỗ, “Không sao, là hiệu ứng thôi.”

Buzz ——

Đầu óc Tô Hồi Ý từ từ bình tĩnh lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu từ trong nỗi kinh hoảng ngập trời: …gì cơ?

Bên Tô Kỷ Đông nghe thấy động tĩnh cũng quay sang, thấy tình cảnh của hai người thì chợt bật cười, “Tiểu Ý con tưởng là thật hả, hiệu ứng nứt kính ở đây rất nổi tiếng, con không biết sao?”

Tô Hồi Ý choáng váng từ trong ra ngoài.

Cậu không biết! Cậu chỉ là một người từ bên ngoài đến, sao mà biết được!!!

Du khách đang đứng xem cũng cười, một tên cô gái trẻ quay đầu sang nói với chồng mình, “Anh xem người ta kia, nếu có một ngày mà em ngã, anh có bất chấp nguy hiểm tới cứu em không?”

Chồng cô gái lập tức đáp, “Anh nhất định sẽ tới!”

“Thế còn tạm được.”

Tô Hồi Ý vừa mới tiêu hết mọi dũng khí mà mình có, lúc này đây cơ thể cứ như bị vét sạch, cậu nhũn chân ôm đầu gối rũ xuống như cọng mỳ.

Thằng cờ hó Chu Thanh Thành hại cậu! Hu hu hu!

Tô Kỷ Đông tội nghiệp cọng mỳ nhão, “Thằng tư, con nhanh dẫn em con trở lại ngồi nghỉ chút đi.”

Tô Đĩnh, “Nào~ em út, trở lại với anh nào.”

Tô Hồi Ý chống người dậy mà dậy không nổi, “Từ từ để em thở…”

Bỗng dưng trước mặt có một bóng râm đổ xuống, một bàn tay siết chặt cánh tay của cậu, đỡ cậu đứng lên.

Giọng nói của Tô Trì vang lên trên đỉnh đầu, “Dậy, tôi cõng cậu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy cục cưng nghỉ hai lễ vui vẻ nhé, moah moah~

—— đề cử một bộ truyện gay gay, thiết lập rất thú vị!

“Một phần hai bất tử” by Tây Qua Sao Nhục.

__

(1) rắn tham ăn: 贪吃蛇, hay rắn săn mồi, là cái trò mà điều khiển con rắn ăn mồi, càng ăn càng dài.

(2) lên cung trăng: gốc 奔月, bôn nguyệt, xuất phát từ Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月).

Trong nghệ thuật Đông Á, Hằng Nga thường xuyên là đề tài của nhiều tác phẩm hội họa, ca kịch cổ tích trong truyền thuyết Trung Hoa. Phần lớn truyền thuyết đều hình dung nàng có một dung mạo xinh đẹp phi phàm và đều gắn liền với tình duyên cùng Hậu Nghệ, một vị anh hùng huyền thoại thời cổ, người được cho là đã bắn rụng 9 mặt trời để giúp dân chúng. Về sau nàng được Tây Vương Mẫu tặng thuốc trường sinh, song do hiệu lực của thuốc quá lớn khiến nàng bay lên trời và đến Mặt Trăng, về sau truyền thuyết này được gọi là Hằng Nga bôn nguyệt (姮娥奔月).

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!