Chương 7

Xuyên Thành Rái Cá Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

4.414 chữ

11-05-2023

Sau khi sợ hãi xoa mặt, Dư Huyễn Tình bối rối nhìn xung quanh, cô lại tiếp tục vớ phải vận may lạc đường rồi.

May là ở đây vẫn còn có thể nhìn thấy đỉnh của tảng băng trôi, có nghĩa là cô vẫn chưa đi quá xa.Lúc này cô không dám quay lại.

Không thể quay về lãnh thổ, cũng không thể đi đến địa phương vừa mới quen thuộc, Dư Huyễn Tình không biết bản thân cô có thể đi đâu.

Cô bơi lội trong nước trong trạng thái mông lung, sau khi làm cho bản thân quay tròn như con lăn, đầu óc cũng hơi choáng váng cô mới hơi bình tĩnh lại, tiếp tục lặn vào trong nước để đi tìm thức ăn.Nghĩ gì cũng là dư thừa, vẫn là lấp đầy dạ dày của bản thân quan trọng nhất.

Tuy nhiên, bầy cá vẫn đang còn hoảng loạn chưa thể bình thường lại được, nước biển bị quậy đến hỗn loạn làm cho tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, lặn một hồi lâu cũng không tìm được cái gì để ăn, một con cá cũng không bắt được.

Dư Huyễn Tình tủi thân xoa xoa cái bụng xẹp lép.

Cuộc sống cũng quá là gian nan đi.Sau khi tỏ ra chán chường một lúc, cô quyết định vò mẻ không sợ sứt, mạnh dạn bơi trở lại, bị ăn còn đỡ hơn là bị chết đói.

Con rái cá biển nhỏ bé ẩn mình dưới mặt nước, chỉ để lộ có nửa cái đầu, dùng đôi mắt đen sáng ngời của mình cảnh giác quan sát bốn phía, đôi tai nhỏ sắc nhọn vểnh lên, vừa nhìn vừa nghe, cái mũi cũng không ngừng khịt khịt đánh hơi.Càng đi về gần chỗ cũ, nước lại càng lặng, âm thanh ùng ục dần biến mất, ngay cả sóng biển cũng ngừng.

Mặt biển mênh mông tĩnh lặng như tờ, cảm giác có chút đáng sợ.

Dư Huyễn Tình chậm rãi bơi về, gần hai mươi phút cũng không nghe được tiếng động kỳ lạ nữa.

Cô dũng cảm hơn một chút, đẩy nhanh tốc độ, cái đuôi đong đưa theo thân thể, lặng yên không một tiếng động trở về vị trí trước đó.

Cô vui vẻ nheo mắt cười, lộ ra hàm răng nanh trắng muốt.

Cô quay tròn trong nước, uống một ngụm nước lớn rồi lại nhổ ra, sau đó tiếp tục lặn xuống nước chuẩn bị săn mồi.

Bây giờ ngoài chủ nhân của âm thanh kỳ quái đó thì nơi này cực kỳ an toàn, cho dù phải chết thì cô cũng muốn làm một con ma no.Lúc này ở nơi xa xa dưới mặt nước, một bóng dáng đang đi theo cô như bóng ma, quan sát hết toàn bộ hành trình của cô suốt dọc đường đi.

Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt đi về phía trước của cô, chủ nhân của bóng dáng đó khẽ nâng tay lên, trong lòng bàn tay bất chợt xuất hiện một nhúm lông mềm mại.

Hắn dùng lòng bàn tay vê nhẹ nhúm lông đó, cảm nhận sự mềm mại của nhúm lông.Một con cá nhẹ bơi lướt qua làm cho nhúm lông bị cuốn lên bởi dao động của dòng nước rồi bay ra khỏi lòng bàn tay.

Lòng bàn tay ngay lập tức túm chặt lại, cất nhúm lông vào trong người.

Sau đó đầu ngón tay bén nhọn nhanh như chớp ghim vào bụng của con cá, cá giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi.

Bóng dáng đó nắm lấy con cá, cũng không nhìn rái cá biển mà xoay người biến mất tại chỗ.Hôm nay ánh sáng ngập tràn, dưới nước là một mảng ánh sáng màu xanh lam, đá dưới đáy biển được bao phủ bởi tảo biển và rong rêu xanh xanh đỏ đỏ.

Dư Huyễn Tình thành thạo đi đến đống đá rồi bắt đầu tìm kiếm.

Rất may mắn, ngoại trừ trai, cô còn tìm được một ít động vật thân mềm không vỏ, trông hơi giống như giun thìa biển mà cũng giống như ốc sên không vỏ.

Để ăn loài động vật không biết tên như này thì Dư Huyễn Tình còn hơi do dự.

Trước đây cô vẫn luôn sợ côn trùng sâu bọ, chỉ cần nhìn thôi là đã nổi hết da gà.

Sau khi nhìn chằm chằm vào động vật thân mềm không vỏ một lúc, cô quyết định vớt một con rồi nổi lên mặt nước.Dư Huyễn Tình dùng mũi đánh hơi mấy con sinh vật đang ngọ nguậy trên bụng hòng chạy thoát, phải chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu mới lấy hết can đảm bỏ nó vào trong miệng.

Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn cái thứ mà mình tính ăn vào trong bụng.Cô cố nén cảm giác buồn nôn mà nhai nuốt, không ngờ rằng nó cũng không tệ, giống như một quả mọng đã chín, vừa cắn vào đã ngập nước, không nói rõ được nó có mùi vị gì.

Bây giờ vị giác của cô hơi nhạt, không nếm ra được nhiều vị, nhưng nói chung là cũng không khó ăn.

Cô âm thầm ghi thêm một món ăn vào trong thực đơn có thể “dứt" được của mình, rồi lại tiếp tục tìm kiếm ở dưới đáy biển, ngụp lặn một hồi, bất giác mặt trời đã di chuyển từ đỉnh đầu xuống chân trời tự lúc nào.Đây là lần đầu tiên cô được ăn no kể từ lúc rời khỏi người mẹ rái cá, không chỉ là ăn no, mà còn là no căng.

Dư Huyễn Tình thỏa mãn thả người trôi lềnh bềnh trên mặt nước, híp mắt hưởng thụ ánh nắng chiều cùng với gió biển một lúc rồi mới tắm rửa sạch sẽ lông trên người..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!