Chương 75: Gặp Lại Trì Tiêu Tiêu 2

[Dịch] Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh

Nguyệt Dạ Sanh Ca

4.676 chữ

16-10-2024

Chương 75: Gặp Lại Trì Tiêu Tiêu 2

“Ta chỉ muốn nói như vậy, ngươi hãy tự suy nghĩ thật kĩ.”

Lý Hoa cúp điện thoại.

Trì Hiền miễn cưỡng mỉm cười với Trì Tiêu Tiêu với vẻ mặt đang lo lắng:

"Ngươi đợi một chút, ta gọi điện cho anh cả hỏi thử xem."

Hắn đứng dậy và bước đến chỗ cách đó xa một chút.

Nội tâm Trì Tiêu Tiêu bỗng chốc như rơi xuống đáy vực, bạn bè của anh hai đều không muốn giúp nàng, nàng còn có đường thoát không?

Trì Hiền gọi điện, hắn không dám chắc anh cả có nghe máy hay không, lúc trước Trì Châu dường như đều từ chối mọi cuộc gọi của gia đình, hắn chỉ thỉnh thoảng về Trì gia thăm bố mẹ.

Điều bất ngờ là hắn đã nghe điện thoại.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến:

"Có chuyện gì?"

Trì Hiền đã bị dạy dỗ nhiều lần nên không còn thái độ cứng đầu, bàng quan như trước nữa, thấp giọng nói:

"Anh…anh cả."

“Ừ.”

Vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Trì Hiền lấy hết can đảm hỏi:

"Là ngươi đã ra lệnh không cho mọi người giúp ta sao?"

“Đúng vậy.”

Trì Châu thản nhiên đáp.

Trì Hiền im lặng một lúc, nhìn Trì Tiêu Tiêu ngồi cách đó không xa đang xoay người dựa vào cột, nói:

"Anh cả, tên Điêu Xuyên đó đã đến tìm Tiêu Tiêu, ngươi có thể giúp nàng không? Dù sao nàng cũng từng là em gái của chúng ta."

Cuối cùng Trì Hiền đã nhận ra không thể nhắc đến tình thân ruột thịt nhiều năm trước mặt anh cả, hắn chỉ hy vọng anh cả có thể niệm tình khoảng thời gian chung sống cùng nhau trong quá khứ mà ra tay giúp đỡ.

“Không thể.”

Trì Châu thẳng thừng từ chối, bây giờ hắn đã toàn hoàn không còn bất kỳ tình cảm nào với Trì Tiêu Tiêu.

“Nếu nàng ấy thật sự không muốn nhận Điêu Xuyên, vậy thì hãy rời khỏi thành phố A, không ai ép nàng ở lại đây cả, đất rộng như vậy đi đâu mà chẳng được."

Nhưng sau khi rời đi rồi thì đừng hòng nghĩ đến việc quay lại.

"Anh cả! Ngươi biết con người Điêu Xuyên tệ hại đến mức nào mà, hắn còn uy hiếp Tiêu Tiêu. Chúng ta giúp nàng không được sao?"

Trì Hiền không muốn dùng cách này, nó giống như đang đuổi Trì Tiêu Tiêu ra khỏi thành phố A vậy.

Trì Châu nói chuyện vẫn thờ ơ như vậy:

"Ta đã đề xuất cách giải quyết, chỉ là các ngươi không chấp nhận, ngươi đừng quên, Xu Xu đã sống cùng người mà ngươi nói là xấu xa đó suốt chục năm."

Trì Hiền không biết nên nói gì, chiếc điện thoại như một cục chì, vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.

“Anh hai, anh cả nói thế nào?”

Trì Tiêu Tiêu sốt ruột hỏi.

Trì Hiền lê những bước chân nặng nề về vị trị cũ, dường như hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Tiêu Tiêu:

"Tiêu Tiêu, hay là ngươi tạm rời thành phố A trước."

Hắn vẫn đành nói ra câu đó.

Trì Tiêu Tiêu ngồi im phăng phắc, nàng cảm thấy bản thân chắc chắn đã nghe nhầm, người anh hai yêu thương nàng sao có thể nói ra những lời này, sao hắn có thể...bảo nàng rời khỏi nơi mà mình đã lớn lên.

Nhưng Trì Hiền lại nói với vẻ áy náy:

"Rời khỏi thành phố A, Điêu Xuyên sẽ không thể quấy rối ngươi nữa."

Hắn lực bất tòng tâm trong chuyện này, cho dù nói với bố mẹ cũng không có ích gì, mọi quyền quyết định của Trì Thị đều nằm trong tay Trì Châu, Trì phụ chắc chắn sẽ không vì một đứa con gái đã bị đuổi khỏi nhà mà đối đầu với hắn, Trì mẫu càng không có khả năng lay chuyển quyết định của Trì Châu.

Trì Châu không muốn giúp đỡ, lại còn không cho phép người khác giúp hắn, Trì Hiền quả thật không nghĩ ra cách nào khác.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ thất thần, nàng há miệng không nói được lời nào, từ ánh mắt giấu giấu giếm giếm của Trì Hiền, nàng biết đó nhất định là ý muốn của Trì Châu.

Vẻ mặt bàng hoàng dần chuyển thành vẻ mặt muốn khóc nhưng lại không khóc được, anh cả thật nhẫn tâm, đến một đường sống cũng không cho nàng, nhất quyết muốn đuổi nàng ra khỏi thành phố A chỉ vì bảo bối Xu Xu của mình, ngăn chặn mọi khả năng nàng xuất hiện trước mặt Vân Xu một lần nữa.

Nàng chẳng là gì trong mắt Trì Châu cả.

“Anh hai, ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Trì Tiêu Tiêu khổ sở hỏi, nàng bấu chặt móng tay đến mức như sắp chảy máu ra.

Tay đặt trên bàn của Trì Hiền run lên, xin lỗi, hắn không còn cách nào khác.

Trì Tiêu Tiêu cười khổ:

"Ta hiểu rồi, trong mắt ngươi Vân Xu quan trọng hơn ta."

Nàng căm phẫn vô cùng, tại sao người phụ nữ đó không tráo đổi con sạch sẽ một chút, còn để Vân Xu có cơ hội quay về cướp mất mọi thứ của nàng.

Nàng sẽ không từ bỏ, vẫn còn Trì mẫu rất quan tâm nàng, dù chỉ là hy vọng mong manh nàng cũng phải thử.

Sự điên cuồng đen tối đột nhiên lộ ra của Trì Tiêu Tiêu khiến Trì Hiền có chút hoảng sợ, nàng có còn là người em gái tốt bụng đó không, hay là hắn chưa từng nhìn ra con người thật của Trì Tiêu Tiêu?

Trì Hiền quay đầu không muốn nhìn nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người đang đi lại, đau khổ và mờ mịt, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, hắn phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!