*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tổng cộng có 43 người đã đăng ký, cuối cùng chỉ có 27 người vượt qua bài đánh giá".
Khánh Mộ Lam nói: "Còn lâu mới đạt được mục tiêu ban đầu của ta".
"Tỷ lệ đào thải của cô khá cao đấy?"
Advertisement
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
Những người phụ nữ dám đăng ký về cơ bản là đều khá tự tin vào điều kiện của mình, ít nhất cũng có một chút sức mạnh, kết quả là chỉ còn lại hai mươi bảy trong số bốn mươi ba người, tỷ lệ bị loại gần một nửa.
Advertisement
"Mặc dù ta muốn mở rộng đội nữ binh, nhưng không phải là ai cũng được".
Khánh Mộ Lam tự hào nói: "Tiêu chuẩn đánh giá thấp hơn nhiều so với cường độ huấn luyện thông thường. Nếu họ vẫn trượt, họ không đủ tư cách để tham gia cùng chúng ta".
"Thà thiếu mà chất lượng còn hơn nhiều mà bát nháo".
Kim Phi gật đầu đồng ý: "Đừng lo, vẫn còn thiếu hai mươi ba người, ngày mai ta hứa sẽ tuyển đủ cho cô".
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, nếu chiêu của ta còn chưa đủ, ta sẽ bắt đám Thiết Chùy mặc váy vào làm nữ binh cho cô".
Kim Phi cười nói.
Thiết Chùy đứng ở một bên: "???"
"Được, ta sẽ đợi!"
Khánh Mộ Lam bị Kim Phi chọc cho bật cười, liếc nhìn Thiết Chùy rồi vui vẻ chạy đi.
Không biết nên đợi Kim Phi tìm người cho cô ấy, hay đợi nhìn Thiết Chùy mặc váy.
"Tiên sinh, ngài nói chuyện với Mộ Lam cô nương còn kéo ta vào làm gì?"
Thiết Chùy đau khổ nói.
Hắn là đàn ông trân chính, nếu thực sự mặc váy đi vào đội nữ binh thì còn mặt mũi nào nữa.
"Đừng lo, ta sẽ không cho ngươi mặc váy đâu".
Kim Phi cười nói: "Chờ chút nữa ngươi đi gọi sư huynh Thiết Tử qua đây".
"Được, ta đi ngay".
Thiết Chùy quay đầu bỏ chạy.
Sáng hôm đó, tin tức về đội nữ binh đi tuyển người đã lan truyền khắp các làng xung quanh.