Chương 546

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

3.013 chữ

10-06-2023

Chương 546

Tuy Mỹ Thực Thành của cô không tuyên truyền quá nhiều, nhưng đích thân nhà họ Nhiêu và huyện lệnh đều tới nên đương nhiên sẽ mang tới không ít danh tiếng, cộng thêm việc Âu Dương Diệp cố ý tuyên truyền bên Phúc Mãn Lâu nên chắc chắn Mỹ Thực Thành sẽ rất hot.

Tất nhiên, mấu chốt của sự nổi tiếng này chính là loại hình lẩu đồ nướng mới mẻ và ngon.

Nhưng tất yếu, đằng sau sự nổi tiếng sẽ có nhiều người ghen tị, bất mãn. Không chừng đã có rất nhiều người lén cắn cô vì lợi ích.

Hôm nay, cô mượn sự kiện Hoa tam gia để cảnh cáo những loại người có suy nghĩ xấu xa kia, xem như giết gà doạ khỉ.

Quả nhiên, khi Lưu Ly vừa nói xong, không ít người chột dạ cúi đầu.

Thậm chí, khi những người vừa mắng chửi Lưu Ly cực kỳ hăng say vừa nãy bị cô nhìn tới, họ đều xấu hổ vội vàng thanh toán rồi rời đi.

Lúc này Tầm Triều mới đi tới, không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn ta cung kính tới bên cạnh Hoa Vũ.

“Khách quan, phòng bao đã chuẩn bị xong, ngài có muốn gọi món không?”

Hoa Vũ: “…” Gọi cái gì mà gọi?

Lúc này, hắn ta còn có mặt mũi ngồi ăn ở đây sao? Còn chưa đủ xấu hổ sao?

Nhưng mà, có bao nhiêu người đang vây xem, dù Hoa Vũ có vô liêm sỉ cỡ nào cũng không làm được, hắn ta đành ‘Hừ’ một tiếng, rồi phất áo xoay người sải bước rời đi.

Sau khi Hoa Vũ rời đi, phu thê Ngô Văn Trác liền nhìn Lưu Ly bằng con mắt khác.

Với bọn họ, những hoàng thương như người nhà họ Hoa đều là nhân vật lớn, kẻ tiểu nhân như họ sao dám đắc tội?

Nhưng Lưu Ly không hề sợ hãi chút nào, thậm chí cô còn có thể kết giao với gia tộc bề thế như nhà họ Nhiêu. Có thể thấy Lưu Ly là người có năng lực, sau này nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng,

Trong phút chốc, Ngô Văn Trác và Cẩm nương nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vui mừng vì lựa chọn hợp tác với Lưu Ly, nếu không thì sao có thể có được ngày hôm nay?

Có lẽ, nếu to gan hơn thì chắc họ có thể hi vọng vào tương lai rồi.

Lúc này, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Lưu Ly không biết phu thê Ngô Văn Trác đang nghĩ gì, một lát sau, Lưu Ly ra tiễn đám người Nhiêu Thanh Nhã rời đi.

Sau khi tốp khách đầu tiên rời đi, những người xếp hàng phía sau càng lúc càng đông, Lưu Ly và nhân viên trong tiệm đều bận như điên.

“Bà chủ, cửa tiệm bận như vậy, có phải chút nhân viên này không đủ lắm không?”

Nhân lúc rảnh, Tầm Triều lên tiếng hỏi.

Tầm Triều là một chàng trai mười tám tuổi, ngoại hình rất anh tuấn, cũng rất thông minh.

Lưu Ly rất hài lòng với cách Tầm Triều chọc Hoa Vũ nổi điên rời đi, vì vậy khi Tầm Triều hỏi tới, Lưu Ly không cảm thấy bất mãn hay gì cả, cô nghiêm túc trả lời.

“Hiện giờ chúng ta nổi tiếng là vì ở đây ăn đồ mới mẻ, nhưng không phải ai cũng thích ăn những thứ này. Hơn nữa cái giá này không thể ngày nào cũng ăn, đến sau khi đến một mức độ bão hoà, khách sẽ ít đi thôi.”

Khi tuyển người, cô đã sớm nghĩ tới vấn đề này, tuyển bao nhiêu người đều đã được tính toán kỹ lưỡng.

Dù Tầm Triều không biết bão hòa nghĩa là gì, nhưng hắn ta có thể hiểu ý của Lưu Ly nên không hỏi thêm gì nữa, hắn ta cáo lui rồi quay lại làm việc.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!