Chương 540

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

3.068 chữ

10-06-2023

Chương 540

Thực chất, những người chọn một đống thức ăn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, thế nên họ đều nhìn về phía Lưu Ly.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lưu Ly bình tĩnh cho thịt đã ướp lên khay nướng. Còn với những loại thịt chưa ướp, Lưu Ly tự tay rắc gia vị, sau đó cho các loại nguyên liệu vào nồi lẩu rồi nói với mọi người trên bàn cách ăn, các loại thức ăn mất bao lâu để chín,…

Mọi người ngạc nhiên làm theo.

Sau đó, tất cả đều ăn tới say mê, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù ban đầu mọi người đều thấy rất lạ lẫm nhưng cuối cùng họ đều bắt chước làm theo. Cuối cùng, tất cả đều trải nghiệm được mỹ vị bên trong.

Tuy nhiên lúc này, bên ngoài cổng lại có một vị khách không mời mà đến.

“Thức ăn ngon như vậy, sao có thể thiếu phần của Hoa Tam Gia ta?”

Ngay lúc mọi người đang thưởng thức bữa ăn của mình thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

Một nhân viên tên Thu Đỗ bước tới, lo lắng nhìn Lưu Ly: “Bà chủ, ta không ngăn được…”

Lúc này mọi người đã ăn gần xong, ông lão nhà họ Nhiêu ăn không nhiều vì tuổi cao nên đã sớm quay về. Thân là con rể, huyện lệnh Quách Tế Chung vội vàng đưa cha vợ rời đi, thế nên lúc này, trên bàn đang có hai vị trí trống. Thấy Hoa Vũ không có mục đích tốt nên mọi người liền ngừng đũa.

Nhiêu Thanh Nhã và Cẩm Nương lo lắng nhìn Lưu Ly.

Cẩm Nương cảm thấy Hoa Vũ không phải là người bình thường, nhưng khi vừa nghe thấy ba chữ “Hoa tam gia”, Nhiêu Thanh Nhã biết thân phận của Hoa Vũ. Cha đã từng nói với nàng ta về người này.

Lưu Ly bình tĩnh hơn Cẩm Nương và Nhiêu Thanh Nhã rất nhiều, cô mỉm cười trấn an hai người họ, sau đó nói với Thu Đỗ: “Không sao đâu, đi làm việc của mình đi.”

Thấy bà chủ không trách tội mình, Thu Đỗ thở phào nhẹ nhõm rồi cáo lui.

Sau khi Thu Đỗ rời đi, Lưu Ly đứng lên và cười nhẹ: “Có Hoa tam gia đến, cửa tiệm rực rỡ hẳn lên.”

Nói xong, Lưu Ly gọi một nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: “Tầm Triều, sắp xếp một phòng bao cho Hoa tam gia.

Nghe thế, Tầm Triều lập tức đi thu xếp.

Sau khi dặn dò xong, Lưu Ly không thèm nhìn Hoa Vũ nữa, cô ngồi xuống chuẩn bị ăn tiếp.

Thấy thế, những người khác cũng không quan tâm đ ến Hoa Vũ nữa.

Thấy bản thân bị phớt lờ, Hoa Vũ vô cùng tức giận, nhưng hắn ta lại không tỏ thẳng thái độ với Lưu Ly mà nhìn sang Âu Dương Diệp bên cạnh: “Diệp, đây là cách mà cậu đón tiếp khách hàng sao?”

Lưu Ly: “?”Cái vị Hoa tam gia này trông cũng không già lắm, sao mắt lại không tốt thế nhỉ?

Âu Dương Diệp làm lơ Hoa Vũ, hắn ta chỉ dùng đũa gắp một miếng thịt cừu, chấm vào một ít nước sốt vừng rồi cho vào miệng. Động tác vừa khoan thai vừa tao nhã, trông rất đẹp mắt.

Thấy vậy, Hoa tam gia cất giọng chất vấn: “Cậu còn xem người trưởng bối như ta ra gì không?”

Ngoài Lưu Ly, Nhiêu Thanh Nhã, và Âu Dương Diệp ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị sốc.

Họ nhìn Âu Dương Diệp, rồi lại nhìn sang Hoa Vũ, sau đó sắc mặt mỗi người đều vô cùng kỳ lạ.

Nhìn bộ dạng của họ, Lưu Ly chỉ thấy buồn cười.

Hành động này gần như đang trực tiếp chê bai ngoại hình của Hoa Vũ, nhưng lại e ngại nhà họ Hoa nên mới không để lộ ra ngoài.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!