Chương 72: [Phiên Ngoại một]

Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Thâm Mặc

8.947 chữ

10-07-2023

“Qua hai ngày nữa chính là tròn một năm, nếu Lam tiên sinh còn không thể tỉnh lại…… Xin lỗi, là tôi nói lỡ……”

Thời điểm Lam Liệt tỉnh lại, mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng tranh chấp, nhưng rất nhanh liền im lặng, hắn cảm giác có người đi tới tới gần hắn.

Lam Liệt mở bừng mắt.

Hắn cho rằng sẽ nhìn thấy quỷ sai, dù sao hắn cảm thấy bằng lý lịch làm việc xấu loang lổ của hắn, sau khi chết nhất định sẽ bị nhốt vào địa ngục, mà trong địa ngục tất nhiên sẽ không có thứ gì tốt đẹp.

Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, khi hắn mở mắt ra, đập vào mắt lại là trần nhà sáng choang.

Hay là, thượng đế đem hắn bắt tới thiên đường?

“Lam tổng, anh…… Anh tỉnh rồi!” Lam Liệt đang khó hiểu vì sao hắn tới thiên đường, lại nghe thấy tiếng gọi vừa vui mừng lại run rẩy như thế, ngay sau đó đập vào mắt chính là một gương mặt xa lạ.

Chủ nhân của khuôn mặt này tựa hồ nỗ lực đè nén lại cảm xúc mãnh liệt, biểu tình mừng rỡ như điên, ánh mắt vui mừng.

Lam Liệt nhíu mày, chẳng lẽ người trên thiên đường ăn mặc còn kém hơn cả người dưới thế gian? Tóc ngắn ngủn giống con nhím, quần áo cũng rất kỳ quái, hắn chưa từng nhìn thấy.

“Lam tổng?” Thanh niên thấy Lam Liệt vẫn luôn trầm mặc, thử gọi một tiếng.

“Ngươi là ai?” Lam Liệt rốt cuộc mở miệng hỏi.

Sau đó, hắn nhìn thấy thanh niên kinh ngạc mở to hai mắt, kinh ngạc không che dấu, thanh niên sửng sốt trong chốc lát, sau đó ấn một nút trắng ở đầu giường, nói: “Lam tổng, anh đợi một chút, bác sĩ lập tức sẽ tới.”

Lam Liệt hoàn toàn không hiểu lời hắn nói, bác sĩ là thứ gì? Hay là nơi này cũng không phải là thiên đường?

Hắn cảm thấy hình như hắn đã tới một thế giới kỳ quái, thế giới này vừa không là địa ngục cũng không phải thiên đường, nơi này người cắt tóc ngắn ngủn, ăn mặc quần áo cắt ngắn kỳ quái.

Lam Liệt không thích loại trạng thái hoàn toàn không biết gì cả, đơn giản nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút, mở mắt ra, thế giới này lại biến trở về nơi hắn quen thuộc.

Ngay lúc này, đầu hắn đột nhiên đau nhức, sau đó vô số ký ức tiến đến, lượng tin tức lớn như muốn đem đầu hắn phá nứt.

Lam Liệt không khỏi duỗi tay ôm lấy đầu, muốn giảm bớt một chút đau đớn kịch liệt.

Đứng ở mép giường vẫn luôn nhìn hắn, thanh niên thấy dị trạng, lo sợ nói: “Lam tổng, anh làm sao vậy? Đầu vẫn rất đau hả?” Hắn lại ấn cái nút màu trắng, thần thái nôn nóng.

Lúc đầu, đầu đau nhức, sau đó Lam Liệt bắt đầu thấy tốt hơn, mà lúc đó, hắn tiếp thu tin tức của thân thể này.

Thân thể này cũng gọi là Lam Liệt, kinh doanh một chuỗi siêu thị, là một thanh niên đầy hứa hẹn, bất hạnh chính là một năm trước gặp tai nạn xe ngoài ý muốn, sau đó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói rất có khả năng trở thành một người thực vật.

Chính là lúc Lam Liệt từ một thời không xuyên tới đây, linh hồn bám vào thân thể này, hơn nữa có được ký ức của thân thể này.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng ùa vào, làm kiểm tra tỉ mỉ cho hắn, sau đó vui mừng nói: “Lam tiên sinh, chúc mừng ngươi, thân thể của ngươi đã hoàn toàn phục hồi như cũ, chỉ cần ở bệnh viện tiếp tục quan sát, nếu không có vẫn đề có thể xuất viện.”

Tuy rằng có được ký ức của thân thể này, nhưng Lam Liệt vẫn không có thói quen cùng những người này giao tiếp, nghe xong gật gật đầu, vẫn không nói chuyện.

Chờ đến khi nhóm bác sĩ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lam Liệt cùng thanh niên vừa rồi.

Thấy vừa rồi Lam Liệt hỏi hắn là ai, thanh niên không dám tùy tiện mở miệng, đứng ở trước giường nhìn Lam Liệt.

Lam Liệt đối với việc chính mình một lần nữa được sống lại cũng không có quá vui sướng, đương nhiên càng không hoảng loạn, tuy rằng loại chuyện này nghe quả thực hoang đường, nhưng tới đâu hay tới đó. Đối với hắn mà nói, giờ này khắc này chỉ có một ý niệm, hắn muốn xác nhận thế giới này có Ân Tử Mạch hay không.

Đời trước mục tiêu nhân sinh của hắn chỉ có một: Có được Ân Tử Mạch.

Nhưng mà, hắn đến chết cũng từng có được nam nhân mà hắn dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu kia.

“Tạ Ngôn.” Lam Liệt nhìn người đứng ở mép giường tên là Tạ Ngôn, nói, “Giúp ta đi làm một chuyện.”

Tạ Ngôn kinh lo sợ mà cũng vui mừng, nói: “Lam tổng, anh nhớ tới tôi?”

Lam Liệt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Tạ Ngôn vội nói: “Lam tổng mời nói, là chuyện gì?”

Lam Liệt lại trầm mặc.

Hắn sợ.

Hắn muốn Tạ Ngôn đi tra một chút trong thế giới này có Ân Tử Mạch hay không. Nhưng hắn lại sợ nếu thế giới này thật sự không có Ân Tử Mạch hắn yêu, hắn phải làm thế nào cho phải.

Đạt được cuộc sống mới, hắn lại chỉ muốn có Ân Tử Mạch.

Nếu không có Ân Tử Mạch, như vậy sống lại, cũng không cần.

“Lam tổng?” Thấy Lam Liệt chậm chạp không nói, Tạ Ngôn gọi một tiếng.

“Ngươi giúp ta tra một một người tên là Ân Tử Mạch.” Lam Liệt chậm rãi mở miệng nói, nói đến ba chữ Ân Tử Mạch, ngực hắn đột nhiên đau nhức, hắn dùng tay đè lên tim, nói, “Ta muốn tư liệu của hắn.”

Tạ Ngôn cho rằng Lam Liệt nói với hắn chính là chuyện công việc quan trọng, dù sao Lam Liệt đã ngủ say một năm, mọi việc đều là do trợ lí này của hắn giúp đỡ xử lý, hắn còn tưởng rằng Lam Liệt vừa tỉnh, việc đầu tiên chính là muốn hắn đem công việc một năm tỉ mỉ liệt kê ra làm báo cáo cho hắn.

Lại không nghĩ hắn muốn tra một người tên Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch? Hắn chưa bao giờ nghe nói qua bên người Lam tổng có người này?

Nhưng chuyện lão bản phân phó, Tạ Ngôn từ trước đến nay đều chấp hành, lần này cũng thế, tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo lời hắn phân phó, nghiêm túc điều tra, chuẩn bị đem những gì hắn tra được về Ân Tử Mạch đem tới cho Lam Liệt.

Cùng lúc đó, trong bệnh viện, khu nằm viện lầu sáu.

“Tử Mạch? Tử Mạch?” Ân Tử Mạch đầu rất nặng, giống như rót chì, nâng không nổi. Hắn nghe được trên đỉnh đầu có người nhẹ giọng gọi tên của hắn, nhưng thanh âm lại rất xa lạ.

Ân Tử Mạch cố sức mà mở mắt ra, rốt cuộc thấy rõ người vẫn thấp giọng kêu tên của hắn.

"Tử Mạch, cuối cùng cậu cũng tỉnh!” Người này mừng rỡ như điên mà nhào tới, thời điểm hắn sắp nhào tới lại ngừng lại, đứng thẳng, sau đó trong mắt rưng rưng nhìn Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch lạnh nhạt nhìn lại, sau đó hơi hơi quay đầu dời tầm mắt, biểu tình lãnh đạm.

Nhưng người nọ hoàn toàn không thèm để ý, kích động rơi lệ đầy mặt, nói: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh! Bọn họ đều nói cậu sẽ không tỉnh lại, một năm trước bọn họ nói cậu sẽ biến thành người thực vật, trừ phi kỳ tích xuất hiện, bằng không cậu sẽ luôn bất tỉnh! Tử Mạch, quả nhiên cát nhân tự có thiên tướng, mình vẫn luôn tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ tỉnh lại!”

Người nọ vẫn luôn lải nhải nói chuyện, như là “Cậu thiện lương như vậy, trên đường gặp được mèo con lưu lạc đều sẽ mang về nhà, đến một con con kiến còn không nỡ dẫm chết” từng chuyện tốt một.

Ân Tử Mạch nghe được, không kiên nhẫn, biểu tình trên mặt đạm mạc, nói: “Ngươi nhận sai người rồi, ta là Ma giáo giáo chủ, gặp được con kiến, ta dùng một chưởng là có thể đem nó chém thành hai.”

Giống như máy chiếu đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, người nọ lập tức không nói nữa.

Tiếng Ân Tử Mạch rơi vào bên tai hắn, đầu của hắn còn rất đau, đơn giản nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi chốc lát.

Người nọ thật cẩn thận nói: “Tử Mạch, có phải là cậu ngủ quá lâu, không phân rõ giữa tiểu thuyết và hiện thực đúng không? Chúng ta hiện tại đang ở hiện thực, thế kỷ 21.”

Ân Tử Mạch giơ lên một chưởng, muốn đem người này bức lui, kết quả lại bị người này cầm tay: “Tử Mạch, cậu muốn uống nước hả? Chờ một chút, chờ bác sĩ tới đây kiểm tra cho cậu xong, mình sẽ lấy nước cho.”

Ân Tử Mạch lại hoàn toàn không có tâm tư để ý tới hắn nói gì.

Lòng hắn tràn đầy bất mãn một việc: Vì sao nội lực của hắn lại không có! Chưởng phong của hắn không sắc bén giống trước đây, hơn nữa tay chân vô lực, vừa rồi muốn vận nội lực, lại phát hiện thân thể này của hắn suy yếu, chỉ một con gà nhỏ cũng giết không nổi.

Hắn nhớ rõ hắn luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, hay đây là di chứng của việc tẩu hỏa nhập ma?

Ân Tử Mạch xốc chăn, muốn xuống giường đi tìm người.

Lúc này hắn mới phát hiện, đây là một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Phòng này cùng phòng hắn ngủ hoàn toàn khác nhau!

“Tử Mạch, cậu muốn đi đâu? Cậu vừa mới tỉnh lại, thân thể không như xưa, không thể tùy tiện lộn xộn!” Thấy Ân Tử Mạch thế nhưng muốn lao ra khỏi phòng, người nọ nôn nóng đi theo phía sau hắn nhắc nhở.

Ân Tử Mạch lại càng hoảng hốt, cửa phòng bị khóa lại, hắn mở không ra, nói đúng ra, hắn không biết nên mở cái cửa này như thế nào.

Hắn liền đi đến cửa sổ. Cửa sổ này cùng cửa sổ phòng hắn trước kia cũng không hề tương tự, không có cửa sổ giấy, chỉ có một khối pha lê, từ bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài.

Ân Tử Mạch nhìn thoáng qua, tức khắc trong lòng chợt lạnh.

Thế giới này không ở trong phạm vi hiểu biết của hắn.

Trước kia hắn cũng đi đến các nơi thần kỳ trong truyền thuyết, nhưng không có một chỗ giống hiện giờ, hoàn toàn xa lạ, hắn thậm chí tìm không thấy một chút đồ vật hắn quen thuộc.

Thật giống như những thứ linh tinh viết trong tiểu thuyết, hắn đã đến một thế giới xa lạ.

_________

Thấy các chế hóng truyện quá, tui nhá một chương các chế gặm tạm nha. Văn chương có hạn, bạn beta chưa beta tới, nên mong các chế không chê.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!