Thở ra một hơi, Sở Hà đi ra viện.
Đêm qua, tin tức mà Hàn Trung nói ra như một viên đá lớn ném xuống mặt nước bình tĩnh, vấn đề tuần tra phòng bị rất đáng tranh cãi kia nháy mắt giải quyết dễ dàng, thậm chí lúc thỏa thuận những người khác cảm thấy lực lượng phòng vệ chưa đủ, cường độ tuần tra hẳn là phải tăng mạnh thêm chút.
Sở Hà làm người mới đương nhiên không có quyền lên tiếng, mà hắn cũng lười nói chuyện, toàn bộ quá trình nhìn bọn hắn sắp xếp.
Cuối cùng, một nhóm người mang tâm sự rời đi.
Có lẻ là người ngoài cuộc u mê, trong cuộc tỉnh táo, hắn nhìn ra được một ý khác từ trong hành vi vẽ vời thêm chuyện của Hàn Trung. Nhưng cũng có khả năng là mình nghĩ nhiều rồi.
Đi ra nơi ở, bước qua lối nhỏ đá cuội đi ra hơn hai trăm mét chính là Luyện Võ Trường, đội tuần tra tập kết ở ngay chỗ này.
Bốn năm đệ tử lười biếng dựa vào cọc luyện công, khoa tay múa chân câu được câu không trò chuyện, thấy Sở Hà đến lập tức đứng thẳng, tươi cười chào hỏi.
- Sở sư huynh, chào buổi trưa.
Sở Hà khua tay xem như là trả lời.
- Lưu sư huynh đâu? Hắn vẫn chưa tới à?
- Ờm...
Một đệ tử trong đó do dự nói:
- Chúng ta đến đây vẫn chưa thấy hắn, có thể là có chuyện gì nên chậm trễ rồi?
- Được, vậy thì đợi hắn trước đi.
Sở Hà không thấy nghi ngờ gì, đi tới thạch đôn để luyện công trước mặt, nắm chặt tay cầm căng cánh tay, vẻ mặt bình tĩnh từ từ nâng lên, áng chừng cân nặng rồi lại từ từ buông xuống.
Khoảng năm trăm cân đến sáu trăm cân, nhưng sức mạnh hẳn là gần tới sáu trăm cân...
Sở Hà cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp, phỏng đoán sức mạnh cực hạn của Kim Chung Tráo khi vận chuyển toàn lực có thể bùng phát.
Sau một nén hương, Sở Hà liếc mắt nhìn sắc trời, vẻ mặt hờ hững:
- Thôi, không đợi nữa, hắn không muốn đến thì không đến thôi.
- Vâng, Sở sư huynh.
Mấy người khác theo sát sau lưng Sở Hà.
...
Thổ Hà thôn nằm ở phía tây Mê Vụ Sâm Lâm, địa thế bằng phẳng.
Bên ngoài thôn là tường rào cao ba mét, mỗi một bức tường đều là dùng thanh cương thạch tốt để xây, hoàn toàn quây hết thôn lại.
Cách tường rào khoảng hai trăm mét cắm một cái dùi đá, bề ngoài dùi đá bình thường không có gì lạ, nhưng lại là mấu chốt để ngăn cản Quỷ Dị.
Nghe đồn dùi đá này là vũ khí của Thổ Địa Thần, mới có thể ngăn cách sương mù Quỷ Dị và những thứ dơ bẩn gây rối kia.
Có điều mặc dù dùi đá có thể ngăn cản sương mà và quái vật, nhưng số người chết một cách kỳ lạ ở bên tường rào cũng không ít, dần dà, bên ngoài thôn đều là đồng ruộng và nhà bỏ hoang.
Đoàn người Sở Hà đi đến bên bờ ruộng, thần sắc đề phòng, mục tiêu bọn họ tuần tra mỗi ngày chính là đi vòng dò xét một vòng quanh tường rào, sau đó kiểm tra dùi đá kia vẫn còn tốt hay không, tường có bị hư tổn gì không.
- Đi tới trước một cây số nữa là có thể kết thúc lần tuần tra này.
Đệ tử đi đầu đội ngũ vừa mới nở nụ cười, đột nhiên nhìn thấy cái dùi đá ở đầu tường bị nghiêng sang một bên, bất cứ lúc nào cũng rơi ra.
- Sở sư huynh...
- Ừ, ta thấy rồi.
Sở Hà gật đầu, đạp mạnh chân xuống đất, cỏ vụn cuốn lên, cả người như một con chim én nhẹ nhàng vọt lên tường cao ba mét.
Liếc nhìn ranh giới sương mù dày đặc đè nén ngột ngạt, Sở Hà nắm chặt đoản côn bên hông, cúi đầu nhặt phần dùi đá bị gãy lên. Dùi đá được làm thô sơ, to cỡ cổ tay, dài cỡ khuỷu tay, mũi dùi có một cái hõm, buộc một sợi dây đen.
- Đây là một sợi tóc?
Kiểm tra dùi đá, một là muốn nhìn xem mũi dùi có phải chắc chắn hay không, hai là phải xem dây đen còn hoàn chỉnh không, thiếu một thứ cũng phải báo cáo.
Sở Hà trước kia cũng từng tuần tra khu vực tường rào nhưng lại không có cơ hội dò xét cẩn thận nguyên trạng của vật này. Bây giờ vừa thấy, sợi dây đen được tết này, nhìn chất liệu của nó không hiểu sao giống như tóc vậy.
Ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên sợi dây đen,
“Ding! Hấp thu quỷ khí, năng lượng thu được +1!”
Giọng nói máy móc lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong đầu.
Hai mắt Sở Hà tỏa ra ánh sáng, suýt nữa đã bóp nát dùi đá. Sợi dây mảnh màu đen này thế mà có thể cung cấp năng lượng?!
- Sở sư huynh, tình hình sao rồi?
Đệ tử bên dưới thấy Sở Hà vẫn không nhúc nhích bèn lo lắng hô lên.
Sở Hà lập tức giật mình, cúi đầu nhìn, sợi dây đen trên dùi đá sau khi bị hấp thu năng lượng xong chớp mắt đã hóa thành tro bụi, gió khẽ thổi qua không còn lại gì.
- Tình hình không tốt lắm, dùi và dây đen đều hỏng cả.
Sở Hà đáp lại, nhìn về phía ranh giới sương mù, sợi dây đen tan biến, sương mù ở ngoài sáu mét lại dần dần tràn vào tường vây.
Hắn như có suy tư, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống.