Lý Hưởng đã nhớ lại, nhớ những gì mình nhìn thấy.
Hắn không có điên, hắn chỉ đang bảo vệ...
Trên mái hiên nội viện, gió mát phất phơ, Sở Hà rụt lại bàn tay phải đã búng ra hòn đá, nhìn Lý Hưởng vừa đập vừa thất thanh khóc rống.
Hắn cụp mắt, phun ra một hơi.
Xem ra, Lý Hưởng cũng không ngu xuẩn.
Cùng lúc đó, thảm trạng của Hàn Trung cũng cảnh cáo Sở Hà, càng khiến hắn kiên định với ý tưởng trước đây, đó là nhất định phải tìm được một môn võ công dành riêng cho thân thể, chỉ có mỗi Kim Chung Tráo vẫn rất có hại.
Một khi hao hết khí huyết, thì chẳng khác gì tờ giấy cả.
Mà nghĩ đến khí huyết, hắn cúi đầu liếc nhìn lão lang trung đã hôn mê.
– May mắn, có tác dụng.
.......
Hô hô hô ......
Gió lạnh thổi qua khắp nơi.
Ngô Phong trắng mặt, nhếch đôi môi khô khốc, trốn ở một góc tường sụp đổ, hắn nhìn chăm chú vào nơi Hồng Thủ đang giao chiến với Lý Phóng.
Nơi đó, tiếng gào rú, nổ tung, vang liên tiếp không ngừng.
Chiến đấu đã đến giai đoạn ác liệt nhất!
Tiếng đánh nhau lớn như vậy, đã sớm khiến tất cả thôn dân chú ý đến, thậm chí có người gan lớn còntrèo lên nóc nhà nhìn trộm.
Ngô Phong thống hận nhìn qua đùi phải máu me be bét của mình, chỉ hận bản thân không có năng lực giúp đỡ sư phụ, ngược lại còn ảnh hưởng người.
Sư phụ đã lớn tuổi, còn có thể chịu đựng được sao.
Nhớ tới Sở Hà rời đi không quay đầu lại, Ngô Phong nở nụ cười tự giễu:
- Ngay cả Sở sư đệ cũng không cho rằng sư phụ có thể thắng.
- Sao có thể, ta cảm thấy sư phụ có thể thắng!
Một giọng nói hùng hậu vang lên sau lưng Ngô Phong.
Ngô Phong nghe thấy thì sững sờ, quay phắt đầu lại.
Sở Hà đang xách theo một người, hắn đứng trên đầu tường nhìn ra nơi xa, nghiêm túc gật đầu:
– Hơn nữa phần thắng còn rất lớn!
– Sở sư đệ, ngươi… ngươi…
Ngô Phong lắp bắp chỉ vào Sở Hà.
– Sao thế, vừa nãy ngươi cho rằng ta chạy trốn à?
Sở Hà cúi đầu, híp mắt nói.
– Ta…
Ngô Phong lộ vẻ mặt xấu hổ, không nói lên lời.
Hắn đã nghĩ như thế, nhưng Sở Hà đi rồi quay lại, đủ để chứng minh vừa rồi hắn đã đoán sai, còn sai mười phần nữa.
- Thôi, ta lười nghe ngươi giải thích.
Sở Hà cúi đầu, giơ tay tát lão lang trung một cái.
- Ai u!
Má trái của lão lang trung nhanh chóng sưng đỏ, dấu vân tay in rõ trên mặt.
- Trương lão đầu, nhận việc đi.
Sở Hà đặt lão lang trung đến trước mặt Ngô Phong, chỉ vào cái chân be bét máu thịt của hắn: .
- Ổn định thương thế của hắn, đừng để hắn chết. Nghe rõ không?
Sở Hà nhìn chằm chằm lão lang trung, ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp.
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Lão lang trung nhìn lướt qua liền biết đã xảy ra chuyện gì, không dám lỗ mãng tí nào, vội vàng gật đầu đồng ý, thiếu điều vỗ ngực đảm bảo.
- Được, bây giờ tới lượt ta đi lên.
Sở Hà lấy cây sâm núi trong túi ra, hung ác cắn một cái.
Lão lang trung tinh mắt, phát hiện trong tay Sở Hà đúng là lão sơn sâm trăm năm mà hắn giấu ở đầu giường, lập tức đau thấu tim gan, giận mà không dám nói gì.
- Ngươi muốn đi đâu?
Ngô Phong theo bản năng lo lắng hỏi.
Sở Hà cổ quái liếc mắt nhìn Ngô Phong một cái, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên là đi giúp sư phụ, hai đánh một, phần thắng tự nhiên là lớn hơn.
...
Thôn Thổ Đầu, khu nhà hoang ở phía Đông.
Sát khí cuồn cuộn thổi qua, từng gian nhà sụp đổ ầm ầm, khói đen bốc lên tận trời, âm khí bay thẳng lên mây, tiếng thét gào thê lương không dứt bên tai.
- Hô…
Hồng Thủ khom người lại, trong miệng mũi phun ra sương máu nồng đậm, hai mắt giống như đèn lồng, nhìn chăm chú vào gian nhà cũ nát bốc lên âm khí ngùn ngụt.
Hiện tại, tình huống của hắn rất tệ.
Đao của hắn đã gãy, huyết nhục hai tay nứt toác, sau lưng có một vết thương dài năm tấc ghê rợn, trên vai trái còn có ba vết cào bốc lên hắc khí.
Mà quan trọng hơn là… khí huyết hắn đã khô cạn!
Hồng Thủ cúi đầu, làn da cánh tay nhăn nheo, thiếu nước, cơ thể mạnh mẽ cường tráng trở nên khô gầy như củi, hai gò má cũng lốm đốm đồi mồi, khi huyết trong cơ thể đang liên tục rút nhỏ lại, không còn như sông như biển giống như lúc trước.
Hắn ở tuổi gần tám mươi, khí huyết đã không còn như xưa. Hiện tại, hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Rầm!
Một tiếng vang dội, mấy mét vuông xung quanh phế tích đột nhiên lõm xuống, đất cát giống như gợn sóng trên biển, nhấp nhô không ngừng.
Lý Phóng hung mãnh xông ra khỏi phế tích, dẫn theo một đám ngói vụn lập lờ trên không, cuối cùng hắn chậm rãi hạ xuống, đứng trên một xà nhà bị gãy do giằng co với Hồng Thủ.
Hai tay cũng hắn đã gãy, toàn thân bị thương dày đặc, máu đen tuôn ra không ngừng, sức mạnh tái tạo kinh khủng lúc trước đã không còn nhanh nữa mà chậm như rùa bò, rất phí sức để khép lại vết thương.
Con mắt vẩn đục nhìn về phía Hồng Thủ đứng sững trong đống phế tích, đáy mắt tràn đầy sự sợ hãi, vết thương vừa khép lại bỗng bục ra.