Chương 8

Xuân Dã - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

10.556 chữ

03-03-2023

Vốn hắn đang dựa nghiêng trên đầu giường, vẻ mặt hắn vừa mới tỉnh vì vậy vẫn còn sót lại vài phần lười nhác, nhưng sau khi nghe được những lời này, hắn hơi hơi quay đầu sang chỗ khác rồi che miệng cười rộ lên.

Do động tác của hắn quá mạnh, có lẽ đã ảnh hưởng đến vết thương vẫn chưa lành trên vai, sắc mặt Cảnh Hành lại tái nhợt hơn, nhưng trong mắt hắn tựa như có ánh sao bay ngang bầu trời đêm, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy lóa mắt.

Hắn cười xong còn cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “ Nàng nói không sai, đúng là ta có một sư muội.”

Hừ, diễn không nổi nữa à.

“Nàng ấy tuy xuất thân danh môn nhưng vì nàng là con của di nương, phụ thân lại không yêu thương thậm chí còn bị đích mẫu và đích tỷ làm khó dễ nhiều năm.”

Đúng là trùng hợp đến cả hoàn cảnh cũng giống y hệt ta.

Xem ra Cảnh Hành chọn ta làm thế thân coi như hắn đã tốn rất nhiều công sức.

“ Ta và nàng đều là sư huynh sư muội đồng môn, nhưng nàng chưa bao giờ gặp ta. Lúc ta lưu lạc ở bên ngoài dân gian từng vô tình bái một vị cao nhân làm sư phụ, ông ấy dạy ta cách giết người và đạo làm người. Chỉ là tính tình ông ấy có chút lười biếng. Mùa xuân năm đó, ông ấy mất tích suốt nửa tháng rồi mới trở về, việc đầu tiên ông ấy làm là khoe với ta rằng lúc ông ấy bị kẻ thù đuổi giết rồi bị trọng thương, ông ấy đã được một tiểu cô nương cứu giúp, trong lòng ông ấy vô cùng biết ơn tiểu cô nương đó, nên đã dạy cho tiểu cô nương đó vài cách giết người đơn giản. Chính vì vậy, tiểu cô nương đó cũng được coi là sư muội của ta.’’

Hắn vừa nói vừa chăm chú quan sát vẻ mặt của ta bằng ánh mắt thâm tình, giống như mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng.

Mà ta khi nghe đến lúc hắn nói câu cuối cùng đã không nhịn nổi để lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

“Sau này ông ấy muốn giúp tiểu cô nương báo thù, nhưng tiểu cô nương nói rằng đây là việc của nàng, vốn dĩ tiểu cô nương định dùng một mồi lửa đốt cháy phủ đệ, cho dù hậu quả có ra sao nàng vẫn muốn bản thân tự mình gánh vác.”

“ Ta nghe ông ấy nói xong cảm thấy rất tò mò, bởi vậy ta đã trộm leo tường lẻn vào nhà kia, lúc ta nhìn thì vô tình bắt gặp cảnh đích tỷ đang làm khó dễ tiểu sư muội, cũng chính là kẻ đã ném một đồng tiền bố thí cho ta ở trên đường, Đường Thính Nguyệt. Nàng ta đúng là quá ồn ào, ta tiện tay hạ độc nàng ta sau đó ở trên mái hiên ngắm nhìn tiểu sư muội.”

“Lúc trước ta từng đi qua vùng cực bắc, lúc ta đến nơi đó đang là lúc giao mùa giữa mùa đông và mùa xuân, gió lớn thổi khắp cánh đồng bát ngát nhưng mùa xuân hoa trái đua nhau ra hoa, ngay cả trong cơn gió lớn thì vẫn có hoa trái thi nhau đua sắc rực rỡ.”

“ Đôi mắt của tiểu sư muội, giống như ngày xuân ở nơi cực bắc hoang dã.”

“ Ta đối với nàng ấy, nhất kiến chung tình.”

11.

Khi ta còn ở trong hậu viện ở Đường phủ có một năm ta vô tình cứu một người.

Một ông lão với mái tóc hoa râm, cả người toàn là máu ngã quỵ ở bên cửa sổ phòng ta.

Ta do dự một chút sau đó đi ra rồi kéo ông lão đó vào phòng ta, dùng lửa hơ kiếm bạc của ta sau đó khoét vết thương đã biến thành màu đen trên người ông lão, còn bôi một ít thảo dược có tác dụng cầm máu lên.

Sau khi vết thương của ông lão tốt hơn, vì muốn bày tỏ lòng biết ơn, ông ta bắt đầu dạy ta làm cách nào để phân biệt kẻ nào biết võ lại còn tặng ta một con dao găm khảm rất nhiều đá quý, cũng dạy rất nhiều cách giết người.

Cái đêm ở trong thư phòng của Cảnh Hành, vốn ta định giết hắn bằng mấy chiêu mà ông lão đã dạy ta.

Không ngờ Cảnh Hành có thể dễ dàng né tránh, còn dùng tay chặn lại toàn bộ chiêu thức của ta.

Bởi vì hắn cũng giống ta, đều học những chiêu thức đó, hơn nữa hắn còn học trước cả ta, vì thế hắn đã thuộc nằm lòng từ lâu.

Thảo nào, đứa con được cưng như trứng nhận biết bao yêu thương, cưng chiều là Đường Thính Nguyệt đột nhiên mắc bệnh nặng dẫn đến bị câm.

Đây không phải do ông trời có mắt trừng phạt kẻ ác mà ngay từ đầu đã là do con người làm ra.

Cảnh Hành nhìn chăm chú biểu cảm trên khuôn mặt ta rồi đột nhiên hắn bật cười: “ Phu nhân, vì thế nàng đang tự ghen với chính bản thân sao?”

Hai tai ta như bị lửa đốt cháy đỏ rực lên, ta ỷ mạnh nói:

“ Nếu ngài đối với ta là tình ý sâu đậm cho nên ngay từ ban đầu người mà ngài muốn cưới là ta, không lẽ ngài có thể chắc chắn rằng ta sẽ là người thay thế cho Đường Thính Nguyệt gả tới đây? Ngài không sợ Đường Thính Nguyệt mê mệt vẻ đẹp của ngài cho dù phải liều mạng cũng phải gả, cũng phải được hưởng một đêm hoan lạc?”

Khoé môi Cảnh Hành cong lên: “ Đường Thính Nguyệt suy nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến ta, nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta.”

Ta: “…”

“Nhưng… Nếu đúng như lời nàng nói, người gả tới đây là Đường Thính Nguyệt…”

Mắt hắn hơi nhíu lại, nở nụ cười rất tươi đẹp, hắn nói: “ Chỉ sợ đến lúc đó trong kinh thành lại nổi lên một lời đồn mới.”

“ Lời đồn gì?”

“ Đúng, Nhiếp Chính Vương Cảnh Hành cưới ba vị Vương phi, tất cả đều chết ngay trong đêm tân hôn, vừa nghĩ đã biết vị Nhiếp Chính Vương này có số khắc thê.”

Lời hắn nói ra nhẹ nhàng, bâng quơ như gió thổi, giống như giết Đường Thính Nguyệt còn dễ dàng hơn việc giết một con gà.

Ta lại im lặng.

Nghĩ lại rất nhiều năm về trước, Đường Thính Nguyệt trong cuộc đời của ta mà nói không khác gì một màn sương mù.

Khi tiểu nương của ta còn sống, ta từng dại dột hỏi bà: “ Vì sao phụ thân lại yêu thương, cưng chiều đích tỷ như vậy? Nhưng phụ thân đối với con lại luôn lạnh nhạt, coi như không nhìn thấy con trên đời?”

Mỗi khi ta hỏi câu này, tiểu nương lại ôm chặt ta vào lòng còn dịu dàng nói xin lỗi với ta.

Người nên xin lỗi chính là nàng mới đúng.

Ta ghen tị với Đường Thính Nguyệt vì mỗi lần sinh thần của nàng ta đều có phụ thân ở bên, sinh thần năm sau của ta, tiểu nương của ta đã dùng hết tất cả dũng khí của bà đi hoa viên chặn phụ thân ta lại, mong rằng ông có thể đến thăm ta vào ngày sinh thần, cho dù chỉ tới bằng thời gian uống một chén trà cũng được.

Nhưng bà đâu biết rằng, ngày đó vì công việc trong triều mà tâm tình của phụ thân ta không tốt, sau khi nghe tiểu nương của ta nói như vậy giống như ông ta cuối cùng đã tìm ra chỗ để xả giận, ông ta giơ tay tát tiểu nương của ta ngã xuống đất, chán ghét nói:

“ Chỉ là một thứ nữ mà thôi làm sao lại không biết xấu hổ dám lợi dụng ngày sinh thần của mình để tranh với đích tỷ.”

Phụ thân tức giận rồi bỏ về thư phòng, Đường Thính Nguyệt kéo tay đích mẫu, trên môi nở một nụ cười:

“ Tam di nương sao lại chật vật như thế? Xuất thân chỉ là con gái của một thường dân đúng là không lên nổi mặt bàn, đã vậy còn muốn mang con gái của bà ra tranh yêu thương với con.”

Đích mẫu giả vờ quở trách nàng ta: “ Thính Nguyệt, ngoan, đừng đứng đây cãi nhau, sao con lại nói như vậy, nói thế nào đi nữa thì tam di nương cũng là trưởng bối của con.”

“ Chỉ là một thiếp thất mà thôi, sao bà ta có thể là trưởng bối được?”

Nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi ném một chiếc trâm cài tóc cũ xuống đất: “ Lấy về đi,tam di nương đây coi như là quà ta tặng cho sinh thần của muội muội”

Tiểu Nương ta đem trâm bạc kia và đôi hoa tai bằng bạc của bà đem đi cửa hàng trang sức rồi làm một cặp vòng tay bằng bạc rồi đưa cho ta, sau đó nói với ta rằng cha ta bận công việc không thể tới thăm ta vào ngày sinh thần đây là món quà mà hắn chuẩn bị cho ta.

Khi ấy ta đã tin đó là thật.

Cho đến ba tháng sau, ta từ mấy lời tán gẫu của đám hạ nhân trong phủ mới biết được sự thật của ngày hôm đó.

Từ lúc đó ta không còn hâm mộ Đường Thính Nguyệt nữa, ta cũng không đòi tiểu nương ta rằng ta muốn phụ thân đến thăm ta.

Ta khoa tay múa chân con dao bạc trong tay, ta nỗ lực đọc sách, viết chữ, ảo tưởng rằng có một ngày nào đó, ta có thể thoát khỏi cái vũng lầy Đường phủ sau đó ta đưa tiểu nương của ta ra ngoài rồi sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng ta không thể nào chờ đến ngày đó.

Ta đắm chìm trong ký ức, ngây người ngồi đó chợt có một hơi ấm phủ lên bàn tay ta.

Ta lấy lại tinh thần, là Cảnh Hành, hắn đang nắm tay ta, hắn nhẹ giọng nói:

“ Sau khi nàng gả cho ta, ta lừa gạt nàng, lại còn trêu đùa nàng là lỗi của ta, ta sẽ đền bù cho nàng, ta giúp nàng giết Đường Thính Nguyệt, huỷ hoại Đường gia được không?”

Ta im lặng một chút rồi thấp giọng nói: “ Ta thật sự… có tình cảm với chàng, nhưng ta không muốn lợi dụng chàng.”

“Vốn dĩ phu thê chính là một, ta giúp nàng sao lại nói là lợi dụng chứ?”

Hắn nhẹ nhàng ôm eo ta, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ta với hắn chỉ cách nhau một khoảng vài thước, ánh nến rung rinh giống như ánh sáng của dải ngân hà.

Đường nét sắc bén của cằm hắn trở nên dịu dàng bởi mái tóc đen hơi rối dịu dàng.

Có lẽ bởi vì hắn bị thương nhưng Cảnh Hành giống như không còn sức nhưng ngón tay ta giống như bị sự dịu dàng của hắn làm tan rã đến cả trái tim ta cũng đập thình thịch trong lồng nguc.

Hắn nói không sai.

Thật sự ta vô cùng, vô cùng thèm muốn vẻ đẹp của hắn.

Ta cẩn thật nuốt nước bọt, ta đang muốn lại gần hôn hắn thì nghe được giọng nói của hắn:

“Huống chi, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày thân hãm ngục tù, có lẽ ta phải nhờ Yến Yến đến cứu ta…”

m cuối của hắn đã bị ngăn lại bởi nụ hôn của ta.

Cảnh Hành rất hài lòng với việc ta chủ động, đôi mắt hắn cong lên đầy vui vẻ sau đó thuận theo nụ hôn của ta.

Thế nhưng…

Khi đó ta nghĩ đó chỉ là những lời Cảnh Hành nói vì sợ ta nặng lòng.

Nhưng ta không ngờ ngày đó lại thật sự đến.

12.

Nửa tháng sau, miệng vết thương của Cành Hành đã thực sự lành hẳn.

Cuối cùng, ta cũng biết được trong đêm ta hôn mê ở trong Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì.

Hắn bị Hoàng thượng dùng một tờ chiếu chỉ triệu vào cung, vốn dĩ ta tưởng rằng đó là mật lệnh, nhưng không ngờ Hoàng thượng ở trong cung bày ra một bữa tiệc nhỏ, mời hắn, Trường Ninh Hầu và Thất Vương gia vào cung dự tiệc.

Sau ba chén rượu, Hoàng thượng bỗng nhiên giống như giả vờ không quan tâm, nói:

“Nghe nói ở trong thư phòng của tam ca có một cái tráp bí mật, nếu hạ nhân nào trong phủ dám đụng vào đều phải chết, trong lòng trẫm không khỏi nghi ngờ, không biết trong tráp kia chứa điều bí mật gì?”

Cảnh Hành uống một hớp rượu, chống cằm lười biếng nói: “Chỉ là một vài món đồ không có giá trị gì mà thôi, Hoàng Thượng hà tất phải quan tâm như vậy?”

Thất vương gia nói: “ Nghe nói lúc phụ hoàng còn sống đã triệu tam ca vào cung, còn lưu lại một phong mật chỉ, hay trong chiếc hộp đó là mật chỉ ấy?”

Chỉ là hai từ “mật chỉ” này đối với một vị Hoàng tử mà nói có ý nghĩa phi phàm nhường nào.

Khuôn mặt tươi cười của hoàng đế trở nên nhạt nhoà đôi chút:

“ Tam ca và trẫm tuy không phải được sinh cùng một mẫu thân, nhưng trẫm nhờ tam ca nâng đỡ rất nhiều nên từ tận trong tâm trẫm rất biết ơn hoàng huynh. Nếu Đại Chu chúng ta không có tam ca chống đỡ thì giang sơn này sớm đã biến mất.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!