Chương 2

Xông Vào Ngõ Âm Dương

Mộc Hề Nương

10.605 chữ

15-12-2022

Trong biệt thự có hai nhóm người, tổng cộng là ba người. Trong đó có một người chỉ đến một mình, còn nhóm kia là hai người, nhìn như là thầy trò. Hai nhóm kia đang quan sát lẫn nhau, nhìn thấy Mao Tiểu Lỵ và Trần Dương bước vào, họ đồng thời lộ ra vẻ đề phòng.

Mao Tiểu Lỵ nói thầm: "Rất đề phòng chúng ta, sợ đoạt mối làm ăn. Chứng tỏ thù lao rất cao, cũng đúng, sự việc đến ba sao hẳn tiền phải nhiều rồi."

"Độ khó cũng cao." Trần Dương thản nhiên nói, không hề có chút lo lắng không nhận được vụ này, không qua được cuộc sát hạch.

"Chỉ sợ không đến lượt chúng ta giải quyết."

Nhắc đến chuyện này, Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Cấp bậc của anh là bao nhiêu?"

"... Cấp không... Có tính không?"

"..."

Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.

"Anh không phải là thiên sư?"

Cậu lắc đầu: "Tôi vốn nhận lời cho vị trí trưởng phòng quản lý xã khu, nhân viên công vụ trong biên chế nhà nước."

"Không đúng, chẳng lẽ công văn tuyển dụng gửi sai?" Mao Tiểu Lỵ muốn hỏng mất: "Tổng bộ bảo chúng tôi nhận một người thường làm cục trưởng. Dù phân cục không phải con ruột, nhưng cũng không nên đãi ngộ khác biệt như vậy chứ."

Trần Dương cười khổ, cậu cũng không biết tại sao lại được chọn.

Cậu luôn kiêng kị và tận lực rời xa quỷ thần. Mới vừa tốt nghiệp đại học, cậu gửi hồ sơ đi khắp nơi, thật vất vả mới có nơi trả lời, công việc và phúc lợi làm cậu động tâm không thôi. Ai mà ngờ lại giao tiếp với quỷ thần, cậu không thể không từ chối.

Dù phúc lợi tốt đến thế nào đi nữa cũng phải từ chối, chẳng qua thật tiếc ngũ hiểm nhất kim và bao ăn ở, sau này về hưu còn được phân nhà.

Mao Tiểu Lỵ nhìn ra cậu muốn rời đi, nhanh chóng giữ chặt lại: "Anh, anh Trần, giúp em một chuyện thôi. Thua người không thua trận, nếu bây giờ anh bỏ đi, sẽ bị đồn là nhân viên phân cục của chúng ta gà mờ, chưa đối mặt với nguy hiểm đã sợ hãi chạy trối chết, mất hết mặt mũi. Sau này không nhận được đơn hàng, ngày tịch biên đóng cửa không xa."

Trần Dương kéo tay cô ra khỏi cánh tay cậu, lặng lẽ xoa tay.

Cô gái nhỏ gầy nhom mà sức lực cổ tay lại mạnh ghê gớm.

"Được rồi, tôi không đi."

Hai nhóm người kia nhìn Mao Tiểu Lỵ và Trần Dương, không nhận ra hai người là ai, phỏng chừng không phải là thiên sư nổi danh. Vì thế họ buông lỏng sự đề phòng, không đặt hai người vào mắt mà quay ra đề phòng đối phương.

Mao Tiểu Lỵ thở phào, lôi kéo Trần Dương nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy hai người kia không?"

"Không phải ba người à?"

"Không cần để ý người trẻ tuổi kia, phỏng chừng hắn còn chưa thụ lục."

Phái Thiên Sư có nói: Chưa thụ lục, không nơi nào triệu tập, sau khi thụ lục, động tĩnh hô thần. Ý chính là chỉ có thiên sư thụ lục mới có cấp bậc, sau khi thụ lục, được ban điệp văn chức vụ, danh đăng thiên tào, ghi chép trong điệp văn thần linh có thể nhìn thấy mới có thể câu thông với thần linh, mượn sức thần linh trừ tà hàng quỷ.

Mao Tiểu Lỵ nói: "Nhìn lệnh bài của bọn họ, đều là Minh Uy, dây tua rua màu xanh lục, chính là thiên sư cấp bốn. Khẳng định không phải là người do tổng bộ phái tới, nếu không sao lại nhận đơn hàng ba sao? Chắc chắn là tham tiền."

Trần Dương nhìn qua, phát hiện hai người trung niên đều cột một miếng thẻ bài bằng gỗ bên hông như lời Mao Tiểu Lỵ. Mặt trên khắc chữ chằng chịt, dây tua của thẻ bài màu có màu xanh lục.

Cậu hiểu biết về giới thiên sư không nhiều nhưng có thể đoán được đại khái, giới thiên sư vốn phân cấp bậc. Và vì phân chia cấp bậc mà dùng thẻ bài gỗ và màu sắc dây tua để phân biệt.

Cấp bậc càng cao chứng minh thiên sư đó càng lợi hại.

Cậu theo bản năng hỏi Mao Tiểu Lỵ: "Làm thế nào cô thấy được bọn họ là Minh Uy?"

"Nhìn kinh văn trên thẻ bài, hai là nhìn màu sắc dây tua rua." Mao Tiểu Lỵ cầm thẻ bài gỗ có dây tua màu trắng của cô ra: "Thấy không?"

Trần Dương quét mắt nhìn thẻ bài trên tay cô, trên đó cũng khắc đầy kinh văn.

"Thái thượng tam ngũ đô công kinh lục?"

"Anh được lắm, nhìn ra được. Anh vốn là thiên sư đúng không?"

"Không phải."

Mao Tiểu Lỵ đầy vẻ nghi ngờ, Trần Dương xua tay phủ nhận: "Thật sự không phải. Tôi chỉ có chút hiểu biết về phong tục tập quán dân tộc thôi, trước kia học đại học, tôi có học một môn chuyên ngành liên quan đến phong tục tập quán nên hiểu biết đôi chút."

Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng tiếp nhận lời giải thích này, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ, vì dù có hiểu biết phong tục tập quán cũng không có khả năng liếc mắt một cái đã nhận ra kinh văn này, đáng tiếc Mao Tiểu Lỵ xuất thân thiên sư thế gia, xung quanh toàn họ hàng bạn bè quen thuộc với kinh văn đến không thể quen thuộc hơn. Vậy nên cô không phân biệt được trình độ hiểu biết của người thường và thiên sư, nhanh chóng hết nghi ngờ.

Trần Dương cũng đồng thời thở phào một hơi, không hỏi nhiều nữa.

Lúc này chủ nhà Hàn Gia Sơn xuống lầu, nhìn thấy bọn họ vội vàng mời ngồi xuống ghế.

"Các vị nhận đơn hàng hẳn là đã biết độ khó của đó. Trước đó đã có bốn nhóm thiên sư rời đi, tất cả đều không thể giải quyết vấn đề của con gái tôi. Nếu hôm nay các vị có thể cứu được con gái tôi, tôi sẽ hậu tạ."

Hàn Gia Sơn là chủ một xí nghiệp rất nổi tiếng trong nước, chuyên kinh doanh thực phẩm. Tuy ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng là người có học thức, nói hai ba câu đã khiến người ta có cảm tình.

"Hàn tiên sinh yên tâm, sư phụ tôi vào nam ra bắc, chuyện tà môn gì mà chưa thấy qua? Sư phụ tôi còn tham gia hội đại pháp *Loa ti kết đính."

*螺丝结顶 là một hẻm cổ ở Dương Châu, bị đồn có ma.

Hàn Gia Sơn nghe vậy thay đổi vẻ mặt: "La thiên sư thật lợi hại."

Mao Tiểu Lỵ lén liếc mắt xem thường, nhỏ giọng nói: "Khoác lác quá."

"Con gái tôi đây xin nhờ vào các vị thiên sư, nếu các vị có thể cứu mạng nó, tôi xin cảm tạ bốn mươi vạn."

Hả? Bốn mươi vạn?

Trần Dương bước lên trước mặt Mao Tiểu Lỵ, sau đó tươi cười thân thiện nói: "Hàn tiên sinh yên tâm, trừ tà hàng quỷ vốn là chức trách của chúng tôi. Là nhân tài trong nước, trình độ nghiệp vụ của chúng tôi là hạng nhất, tiêu chuẩn nghề nghiệp là giải quyết sạch sẽ một lần, tuyệt đối không lưu lại tai họa về sau cho khách hàng. Cam đoan khách hàng sẽ vừa lòng đến năm sao."

Có lẽ do ngoại hình Trần Dương rất tuấn tú, lại tươi cười chân thành và thân thiện, khiến người ta có cảm tình.

Hàn Gia Sơn: "Ngài là?"

"Tôi tên Trần Dương."

"Trần thiên sư. Không biết cậu thuộc môn phái nào? Chính Nhất, Toàn Chân hay là Mao Sơn..."

"Chúng tôi là văn phòng Đại Phúc, cố ý thành lập vì cộng đồng và những người có chuyện phiền não như Hàn tiên sinh. Trong tổ chức có vô số thiên sư ưu tú, như là vị phía sau tôi đây, chính là thiên sư thế gia, truyền nhân của phái Mao Sơn. Tiểu Lỵ, đưa danh thiếp cho Hàn tiên sinh."

Mao Tiểu Lỵ hoàn toàn choáng váng, một lúc lâu vẫn không phản ứng.

"Tiểu Lỵ?"

"A, à, danh thiếp." Không biết Mao Tiểu Lỵ lấy danh thiếp màu đen trắng ở đâu ra, nhưng trên đó có mấy chữ Văn phòng Đại Phúc và số liên lạc.

Đơn giản đến đơn sơ, may mà hai màu đen trắng nhìn đơn giản lại sang trọng, ít nhất đơn sơ biến thành thần bí.

Lúc này vị thiên sư đi một mình bước lên một bước cắt ngang hai người, nói với Hàn Gia Sơn: "Hàn tiên sinh, có thể nói tình hình cụ thể không?"

"À, được."

Hàn Gia Sơn liền kể rõ, ông chỉ có một cô con gái duy nhất tên là Hàn Khả. Tính tình cô vốn rất hoạt bát và hướng ngoại, nhưng một tháng trước về quê thì bị trúng tà, tính tình thay đổi rõ rệt, yên tĩnh ngoan ngoãn, thường ở trong phòng không ra khỏi cửa, giống như biến thành một người khác vậy.

Có mấy lần vào lúc nửa đêm, Hàn Khả đứng dưới lầu hát một bài hát. Giai điệu thê thảm rợn người, bà Hàn mở đèn phát hiện là Hàn Khả, mắng bảo cô dừng lại rồi đi ngủ. Hôm sau nhắc lại, Hàn Khả không hề nhớ chút gì, sau đó cô liên tiếp làm các hành động kỳ quái, lúc này Hàn Gia Sơn mới ý thức được con gái có khả năng bị trúng tà.

Vốn nghĩ chỉ là trúng tà bình thường, dù sao đến nay trong nhà cũng không ai mất mạng. Cho đến khi ông mời thiên sư đến, toàn bộ đều thất bại rời đi. Sau đó cá chép và chó nuôi trong nhà đều chết không rõ nguyên do, mà tử trạng lại rất thê thảm.

Cơ thể Hàn Khả nhanh chóng gầy yếu, trở nên tiều tụy.

Lúc này Hàn Gia Sơn nhận ra, con gái ông không trúng tà bình thường, sợ là có lệ quỷ hại tính mạng Hàn Khả.

Lữ thiên sư - người đi một mình hỏi: "Tháng trước Hàn tiểu thư trúng tà là sau khi về quê mới trúng tà, hay là trước khi đi đã trúng? Trước đó có đi qua nơi nào đặc biệt không?"

"Có không ít thiên sư hỏi điểm này. Khả Khả bị trúng tà lúc về quê tế tổ ông bà, thời gian cụ thể thì không xác định."

Học trò của La thiên sư kinh hô: "Về quê tế tổ ông bà? Chẳng lẽ trong lúc tế tổ đắc tội ông bà?"

Chuyện này hiển nhiên là không có khả năng, ông bà có con cháu thờ phụng, lại là sống thọ và chết tại nhà sẽ không lấy mạng người, càng không lấy mạng con cháu.

Nếu con cháu bất hiếu, nhiều lắm thì dạy bảo một trận, sẽ không phá đến nhà cửa không yên.

Trần Dương nói: "Hàn tiên sinh có biết trên đường từng xảy ra chuyện lạ gì không? Hàn tiểu thư có làm gì bất kính với người đã mất không?"

Hàn Gia Sơn nghĩ nghĩ rồi nói: "Lúc ấy tế tổ, rất đông người. Quê tôi ở Việt Tây, tháng trước là tiết thanh minh, nơi đó có tập quán lên núi tế tổ. Nói đến chuyện kỳ lạ hoặc chuyện gì bất kính thì... a, tôi nhớ ra rồi, lúc đó Khả Khả đi qua một ngôi mộ, thấy ảnh chụp trên bia mộ, người mất rất xinh đẹp liền khen một câu."

Lữ thiên sư mới vừa há miệng, La thiên sư đã giành trước lên tiếng: "Sau đó có phát sinh chuyện gì không?"

Lữ thiên sư tức giận liếc người sau một cái, nhưng ông ta vẫn tỉnh bơ. Vì bốn mươi vạn, ai thèm để ý cái liếc mắt không đau không ngứa này?

"Sau đó... có một người trẻ tuổi bên cạnh Khả Khả nói một câu "Đáng tiếc chết sớm.", Khả Khả lập tức tiếp lời "Đổi lại là tôi xinh đẹp như vậy, chết sớm cũng không sao.", sau đó trưởng thôn khiển trách hai đứa nhỏ, nói hành vi như vậy sẽ làm người chết chú ý và không cam lòng. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chẳng lẽ vì những lời này mà Khả Khả sắp bị hại chết?"

Mao Tiểu Lỵ nhún vai: "Đừng nói lý với quỷ."

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

Mao Tiểu Lỵ nhìn Trần Dương, ý hỏi cậu giải thích hay để cô giải thích.

Trần Dương bèn nói: "Trong lời kể của ngài lấy được một ít tin tức, ngôi mộ, người mất rất xinh đẹp, mất sớm. Nói cách khác, người đã mất tuổi còn rất trẻ và xinh đẹp, vừa chết không lâu. Âm thọ của những người chết sớm tương đối dài, còn chưa đi đầu thai. Hơn nữa còn trẻ đã chết, họ không cam lòng, oán khí rất nặng. Người chết lại xinh đẹp, tự phụ bản thân xinh đẹp nhưng lại không có số mệnh hưởng thụ, oán khí càng nặng.

Thật ra lời nói của con gái ngài đã biến thành điều kiện trao đổi."

"Có ý gì?"

"Chính là con gái ngài muốn xinh đẹp, nên dùng "mất sớm" để trao đổi."

"Khả Khả chỉ là thuận miệng mới nói vậy thôi."

"Quỷ sẽ tưởng thật."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!