Chương 5

Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

12.448 chữ

17-02-2023

Kỷ Phong thấy không khí nghiêm trọng, lập tức biết điều mà làm nhanh tay, băng bó xong vết thương cho Khung Dực liền cúi đầu rút lui.

Ngọc Huyên thì vẫn ngồi lại, hết mở to mắt nhìn Khung Tuấn rồi lại nhìn Khung Dực.

"Đệ xử lý được mà!" Khung Dực bốc một quả táo đưa lên miệng cắn, nhồm nhoàm nhai.

"Nếu đệ tính toán không đúng, con sói đó đã có thể làm đệ bị thương nặng hơn, chưa kể còn Ngọc Huyên ngay phía sau!"

"Chẳng phải đệ đã đẩy nó vào xe ngựa rồi mới ra tay sao?" Khung Dực lại cắn táo, biếng nhác trả lời.

"Đệ!" Khung Tuấn trừng mắt rồi thở dài đầy chán nản.

"Đệ có biết Ngọc Huyên là hoàng tử duy nhất của Kinh Lạc, hai nước đã có giao ước không làm tổn hại một sợi tóc của Ngọc Huyên hay không? Nếu Ngọc Huyên có việc gì bất trắc, ta và đệ cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"

"Đó là cách nhanh nhất để dụ con sói đầu đàn ra mặt, hạ được nó thì cuộc chiến sẽ kết thúc.

Có chút mạo hiểm nhưng hoàn toàn xứng đáng." Khung Dực bưng chén cháo lên, thổi vài hơi rồi đưa lên miệng húp một ngụm.

"Thôi được rồi đại ca, đừng mắng đệ nữa! Chúng ta còn một vấn đề khác lớn hơn cần suy nghĩ đấy."

Khung Dực cười cười giả lả xán tới gần đại ca, đoạn hơi nghiêng đầu sát lại cho thật vừa tầm tay Khung Tuấn.

Khung Tuấn sầm mặt lườm hắn, chợt bất ngờ đưa tay ra cốc đầu Khung Dực một cái rõ to làm Khung Dực xuýt xoa kêu lên một tiếng, còn Ngọc Huyên thì cứ trố mắt nhìn chưa hiểu chuyện gì.

"Là vấn đề gì?" Khung Tuấn điềm nhiên như không thu tay về, chẳng thèm liếc nhị đệ đang nhăn nhó ôm đầu lấy một cái.

Lúc này Kỷ Phong nhận được tin gì đó của một kỵ binh trinh sát vừa báo lên, gật đầu rồi tiến lại bẩm báo cho Khung Dực: "Nhị vương tử, đúng như ngài đoán, đàn sói lửa này đang rút về hướng tây bắc."

Nói rồi, cả Kỷ Phong lẫn Khung Dực đều lập tức trầm mặc.

Khung Tuấn chưa hiểu, nhíu mày: "Nghĩa là sao?"

Khung Dực đặt chén cháo xuống, chầm chậm đứng dậy, dõi mắt về phía tây bắc: "Có nghĩa là, bọn chúng không phải sinh trưởng ở đây.

Nơi bọn chúng đi ra chính là vạt rừng tây bắc, cạnh đỉnh Tuyết Nhạn của vùng Khúc Băng."

"Cái gì?" Khung Tuấn giật mình.

"Ban đầu đệ đã nghi ngờ, chỉ hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng hóa ra không phải.

Chúng đúng là sói lửa, mà còn là sói lửa của Khúc Băng.

Điều này quá kì lạ.

Đại Mạc vốn không có sói lửa, mà sói lửa Khúc Băng chạy xuống tận đây là điều vô cùng khó hiểu.

Tại sao phải đi xa như vậy, khỏi nơi địa hình mà chúng sinh trưởng, quen thuộc?"

Khung Dực quay lại, nhìn đại ca và Kỷ Phong: "Chỉ có hai khả năng..."

Khung Tuấn chầm chậm đáp lời: "Một là, năm nay Tuyết Nhạn lạnh hơn mọi năm, con mồi khan hiếm, buộc chúng phải đi xa.

Hai là..."

"Hai là, có một điều gì đó trên Tuyết Nhạn xua đuổi chúng đi." Khung Dực tiếp lời.

"Một điều gì đó làm chúng sợ hãi."

Loài sói lửa rất hung hăng, tàn bạo và liều lĩnh.

Nhìn cách chúng tấn công đoàn người ngựa của bọn họ cũng đủ thấy, điều có thể khiến chúng rời khỏi Khúc Băng chắc chắn phải cực kỳ kinh khủng.

Cả ba nam nhân cao lớn đều im bặt, không cất lời nào, lòng chỉ hy vọng là khả năng thứ nhất.

Đoàn người tiếp tục hành quân đi xuyên qua Đại Mạc.

Đến nhập nhoạng tối, Khung Dực hơi hâm hấp sốt.

Hắn và Kỷ Phong đều đã lường trước việc này, tối nay sau khi ăn cơm đã dặn quân y sắc một phần thuốc cho hắn uống.

Uống thuốc xong, hắn về lều nghỉ sớm.

Đến nửa đêm, Khung Dực sốt cao hơn, cả người nóng hầm hập.

Hắn ngủ lúc nông lúc sâu, tay chân mỏi nhừ, cả người như đeo đá tảng.

Có những lúc hắn muốn gượng dậy uống chút nước nhưng cũng không nhấc tay lên nổi.

Vật vã một hồi, Khung Dực đành đầu hàng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, rồi một cảm giác mát lạnh phủ lên trán.

Hắn nửa tỉnh nửa mê, không biết là mơ hay là thực, muốn nhướng mí mắt nhưng cũng không mở ra nổi.

Lát sau, một chén nước được đưa tới bên môi.

Dòng nước phủ lên đôi môi khô nứt, chảy tràn xuống họng, xoa dịu đi cái khó chịu, đắng ngắt mà cơn sốt mang lại.

Khung Dực mơ màng, hớp thêm một ngụm nước rồi thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cơn sốt đêm qua đã tan đi gần hết.

Dù gì hắn cũng đang trong độ tuổi khỏe mạnh, cường tráng, bệnh tình gì cũng hồi phục nhanh hơn.

Khung Dực tung chăn nhảy xuống giường, khi xoay người lại khoác áo bỗng thấy cạnh gối nằm có một chiếc bát trống không.

Hử, rõ ràng đêm qua hắn không xuống giường nổi kia mà? Nhưng cũng rõ ràng tối qua, hắn đã được uống nước rồi mới ngủ tiếp.

Ngẫm nghĩ một lát, Khung Dực lắc đầu tự cười, chắc là Kỷ Phong chứ còn ai vào đây?

Rửa mặt thay quần áo xong, Khung Dực vén màn bước ra ngoài.

Hôm nay hắn dậy sớm hơn mọi khi, bên ngoài chưa có ai, chỉ có lác đác vài binh sĩ đi tuần cùng nhóm đầu bếp đang thổi lửa nấu cơm sáng.

Đồng cỏ vàng óng ánh của Đại Mạc tỏa sáng rạng rỡ dưới nắng sớm.

Cỏ ở đây có màu vàng óng đặc trưng, dù không phải là cỏ khô.

Hắn đam mê, cuồng si đồng cỏ vàng óng này, cũng như hắn yêu quay quắt cái giá lạnh của Tuyết Nhạn.

Đây là mảnh đất nơi hắn sinh ra và lớn lên, là tín ngưỡng hắn tôn thờ, sùng bái.

Khung Dực huýt sáo, Tiểu Hổ đang nha nhẩn gặm cỏ từ xa dựng tai nghe thấy, lập tức chạy lại bên hắn.

Đám binh sĩ biết ý, ngựa quý của bậc tướng quân, Vương tử đều không cột lại cho dù có hành quân qua đêm.

Một là sẽ làm cho bọn chúng vướng víu, khó chịu, hai là chúng cũng không cho người lạ cưỡi.

Loại chiến mã xếp vào hàng thượng đẳng như bọn chúng, đôi khi tính mạng còn quý hơn một tên lính vô danh tiểu tốt.

Khung Dực nhảy phốc lên lưng Tiểu Hổ, hít vào một hơi dài cái không khí trong lành của bình minh Đại Mạc.

Hắn khẽ thúc chân, Tiểu Hổ biết ý, lập tức phóng ra biển cỏ vàng mênh mông.

Cưỡi ngựa thỏa thuê, mê mải một hồi, mặt trời đã lên lưng chừng.

Khung Dực nheo nheo mắt ước tính thời gian rồi quay lại phía lều trại.

Lúc này, mọi người đều đã dậy.

Tiếng giục nhau ăn cơm, tiếng thu dọn hành lý vang lên rộn rã.

Khung Dực cho ngựa phi nước kiệu, khi gần đến nơi đã thấy đại ca hắn đang luyện bắn cung trước một gốc cây gần đó.

"Đã khỏe rồi sao, sáng nay còn dậy cưỡi ngựa một vòng lâu như vậy?" Khung Tuấn mắt vẫn nhìn thẳng, vút một cái, mũi tên bay ra cắm phập vào hồng tâm.

"Hì hì, bệnh vặt thôi." Khung Dực cười, quay lại phía sau lưng, quả nhiên bắt gặp dáng hình nhỏ xíu vận lam y tay thụng, đôi mắt đen to tròn nhìn hắn.

Khung Tuấn liếc mắt về phía Ngọc Huyên rồi tiếp tục rút ra một mũi tên khác, ngắm vào hồng tâm.

"Đệ cũng thu liễm một chút trước mặt Ngọc Huyên đi, đừng phô diễn nhiều như vậy.

Ta thấy nó có vẻ rất hứng thú nhìn đệ cưỡi ngựa, không ngoại trừ khả năng bên Kinh Lạc đã dặn dò nó học lỏm cách thuần mã, luyện mã của chúng ta."

Khung Dực quay lại nhìn Ngọc Huyên rồi cười lớn, đoạn giục ngựa chạy ra xa một quãng, cách Khung Tuấn và gốc cây nọ chừng hơn mười thước.

"Đại ca, bắn tên đi!" Hắn hô lớn.

Khung Tuấn không rõ nhị đệ mình định làm gì, nhưng cũng thuận theo ý hắn, ngắm vào hồng tâm rồi buông dây.

Khoảnh khắc mũi tên vừa lao ra khỏi cánh cung trên tay Khung Tuấn, Khung Dực đã giục ngựa phi tới chắn ngang đường tên bắn.

Bằng một động tác cực kỳ đẹp mắt, hắn ngả người ra sau, một tay giữ cương, một tay giơ lên chụp lại mũi tên vừa bay qua đầu.

Tên đã trong tay rồi, Khung Dực ngồi bật dậy, vung tay lấy đà rồi ném mũi tên đi.

Mũi tên lao về phía Ngọc Huyên, chuẩn xác ghim vào một con chuột đồng béo ú vừa ló ra khỏi hang, cách Ngọc Huyên chừng dăm bước chân.

Ngọc Huyên hít sâu một hơi, mắt mở to nhìn con chuột xấu số đang giãy chết ngay trước mắt.

Đúng lúc này, Khung Dực đã trờ tới.

Ngồi trên lưng con chiến mã lông màu nâu đỏ cao sừng sững, hắn ngạo nghễ nhìn xuống Ngọc Huyên: "Muốn học thuần ngựa, cưỡi ngựa phải không?"

Ngọc Huyên sững ra, thân thể nhỏ xíu dường như đông cứng.

Lúc này em còn nhỏ, chỉ cao chưa tới vai Khung Dực, khi Khung Dực ngồi trên lưng Tiểu Hổ nhìn xuống, Ngọc Huyên chẳng khác nào người tí hon.

Con ngựa chiến của Khung Dực chợt nhích chân lên một chút, vươn mõm ra ngửi ngửi, hất hất đầu khiến cái bờm của nó đung đưa.

Ngọc Huyên bị con ngựa thu hút, em đưa tay ra phía trước, dường như muốn chạm vào nó.

Khung Dực nhíu mày, quát lên một tiếng, đồng thời kéo Tiểu Hổ lại.

Tiểu Hổ hơi giật mình, cáu kỉnh chồm lên một cái hí vang.

Ngọc Huyên hoảng hốt lùi lại, loạng choạng suýt ngã, may có Kỷ Phong vừa từ sau đi đến đỡ tay em lại.

"Hoàng tử có điều không biết." Kỷ Phong nghiêm mặt nhìn Ngọc Huyên.

"Nhị vương tử trước giờ không cho phép ai chạm vào Tiểu Hổ, ngay cả ta cũng chưa từng được cưỡi nó đấy.

Có lần một tên lính mới vô tình sờ vào bờm Tiểu Hổ, tên lính đã bị đánh những năm mươi gậy."

Ngọc Huyên ngơ ngác ngẩng lên, hết nhìn Kỷ Phong, nhìn Tiểu Hổ rồi lại đến Khung Dực, trên gương mặt trắng hồng lộ ra vẻ lạ lẫm, xen lẫn chút lo sợ mông lung.

Khung Dực lại cười rộn lên: "Hahahaha, không được chạm vào, nhưng cho ngươi nhìn thỏa thích.

Nhìn cho kỹ, nghe cho kỹ.

Bí quyết thuần mã và luyện mã của Đại Thương ta, không gì ngoài hai chữ sức mạnh.

Loài vật cũng như con người.

Kẻ nào có sức mạnh thì kẻ đó sống sót, kẻ đó làm bá chủ.

Ngọc Huyên, nhìn kỹ đi.

Ngươi có biết trên Đại Mạc này, mà không, trên toàn lãnh thổ Đại Thương này, có bao nhiêu đàn sói không?"

Ngọc Huyên bặm môi, lắc đầu.

"Hahahaha, chỉ có một đàn sói duy nhất.

Đó là hoàng tộc Đại Thương, là tướng lĩnh Đại Thương ta! Chúng ta là bá chủ mảnh đất này.

Nơi đây, chúng ta là kẻ mạnh nhất, ngươi có hiểu không?"

"Đủ rồi, Khung Dực." Khung Tuấn từ xa đi lại.

Ngọc Huyên lúc này cúi gằm mặt xuống đất, mãi một lúc sau, em mới ngẩng lên nhìn Khung Dực, đôi mắt thấp thoáng ánh nước long lanh.

"Em chỉ muốn gọi anh vào ăn cơm sáng thôi mà..."

Khung Dực khựng lại, ngẩn tò te.

Dường như rất biết chọn thời điểm, cái bụng của hắn chợt đánh trống ầm ĩ.

Tối hôm qua hắn mệt, ăn không bao nhiêu rồi ngủ mất.

Sáng nay thức dậy lại cưỡi ngựa một vòng, giờ mới thấy đói meo.

Kỷ Phong đứng phía sau nhưng đã nhìn thấy, nghe rõ cả một màn khoe mẽ vừa rồi cùng với tiếng bụng đói kêu rồn rột của chủ nhân nhà mình, suýt nữa đã cười đến phun hết cơm sáng ra ngoài.

"Nhị vương tử, phần cơm sáng của ngài đã xong nãy giờ rồi, ngài ăn luôn không ạ?"

Khung Dực lườm cái điệu bộ tủm tỉm của Kỷ Phong, quay lại nhìn Ngọc Huyên định mở miệng nói một câu, rồi lại không biết nói gì.

Miệng còn đang há ra, lời còn kẹt lại trong cổ, Ngọc Huyên đã quay lưng bỏ đi mất.

Kỷ Phong nhìn hắn, thì thào: "Ố, có người bị giận rồi kìa!"

Cộp! Khung Dực nhảy xuống ngựa, đưa tay ra dùng sức ký đầu Kỷ Phong một cái đau điếng.

Hắn hướng ánh mắt nhìn theo bóng áo xanh đang xa dần, hừ lạnh: "Bộ tưởng là tiểu cô nương chắc? Bày đặt chơi trò giận dỗi đồ!"

Những ngày sau đó, đoàn người hầu như không gặp bất cứ trở ngại gì trên đường đi.

Họ cứ ngày đi đêm nghỉ, chẳng mấy chốc đã thấy đồng cỏ vàng óng lùi lại phía sau.

Càng tiến lên phương bắc, không khí ban đêm càng lạnh dần.

Ban ngày trời vẫn nắng, nhưng cái gay gắt lúc trước đã không còn, trái lại mặt trời càng ấm áp.

Thế mà có một buổi sáng nọ, trời đổ mưa, nhiệt độ đột ngột hạ xuống.

Khung Dực vẫn cưỡi ngựa đi đầu, chẳng buồn đội mũ tơi che tóc, chỉ khoác áo choàng trên vai như mọi lần.

Quay mặt lại, giữa làn nước mờ mịt, hắn thoáng thấy Ngọc Huyên ngồi chồm ra khỏi xe ngựa, đưa tay hứng những giọt mưa lạnh buốt, thấy miệng phả ra luồng khói trắng, em còn thích chí khúc khích cười.

Khung Dực quay lên trước, khẽ nhếch môi.

Một hôm kia, khi những vệ cỏ ven đường đã mang một màu xanh mươn mướt, cây cối xung quanh cũng đã cao vọt lên um tùm, mặt đất dưới chân thì xốp hẳn, Khung Dực chợt ghìm cương ngựa, hướng tầm mắt nhìn xuống thung lũng bằng phẳng trải ra trước mặt.

Khung Tuấn cũng đến bên cạnh, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Vài binh lính đi đằng trước đã bắt đầu huýt sáo vui vẻ, có người còn cất giọng ca trầm trầm.

Giai nhân hỡi

Ta đưa người về Vương Đô

Về cùng ta dệt khúc lụa mềm

Uống trăng bạc, nghe gió hát

Ta lấy nửa đời mình làm gối

Ru cho người ngủ êm.

Kỷ Phong nhập hội, bắt giọng cho đám binh sĩ cùng phụ họa hát theo.

Càng lúc càng có nhiều giọng ca vang lên.

Khung Tuấn chỉ lắc đầu cười, còn Khung Dực thì vỗ vỗ vai đại ca, hứng chí ngửa mặt hòa vang câu hát.

Ngọc Huyên ló đầu ra khỏi xe ngựa, háo hức nhìn thung lũng trước mắt cùng tòa thành sừng sững đằng xa, thấp thoáng phía sau là một ngọn núi tuyết cao, in bóng lên nền trời mờ nhạt.

Theo tiếng bước chân lẫn vó ngựa rầm rập, giọng hát trầm bổng của đoàn người bay lên trong gió.

Về Vương Đô, về Vương Đô

Ta nướng bánh nóng, ta ủ rượu ngọt

Tay gảy đàn ngọc, tay dệt vô thường

Giai nhân hỡi

Ta lấy kiếp sau làm sính lễ

Dâng cho người vạn dặm non sông.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!