Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

/

Chương 9: Chân Trần Không Sợ Mang Giày

Chương 9: Chân Trần Không Sợ Mang Giày

Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

A Thiên

9.429 chữ

11-07-2023

Dưới sự chỉ dẫn của người làm trong phủ, Lãnh Băng Cơ dẫn theo Nhi Nhi đi tới chủ viện, tấm biển chữ vàng viền đen trên cửa viện viết triệu thiên khuyết 9, lấy từ & mãn giang hồng) của Nhạc Phi, thiết họa ngân câu, tràn đầy khí thế, ngược lại cũng phù hợp với phong thái và tấm lòng của vị vương gia chiến thần này.

Cửa viện cũng không có thị vệ canh giữ, đi vào mặt sân yên tĩnh, lại thấy cửa phòng mở toang ra, bên trong có tiếng cười nói vọng ra từ cửa sổ.

“Tiểu thư hôm nay thật đẹp, so với hoa thược dược trên bàn này còn kiều diễm hơn, Lãnh Băng Cơ kia chính là một kẻ nhà quê yếu ớt, xách giày cho người cũng không xứng.

Vẫn là ánh mắt của Vương gia nhà chúng ta tốt, chốc nữa trở về, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, sợ là hồn vía cũng bị câu mất.”

“Thật là ba hoa, bảo người thông báo cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị nữ nhi hồng, có thêm quả mơ vào không?”

“Tiểu thư, không đúng, phải là Vương phi nương nương, người cứ việc yên tâm, đừng nói là rượu mơ, cá rượu và thức ăn đều được phòng bếp nhỏ cố ý chuẩn bị theo khẩu vị của Vương gia.

Chờ Vương gia trở về phủ, sẽ lập tức đưa tới, người sẽ có thể cùng Vương gia uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc rồi”

“Nha đầu không biết xấu hổ, ngày mai nhớ dậy sớm chuẩn bị tiền thưởng”

Nghe giọng nói liền biết là người nào..

Lại còn không kịp chờ đợi đến như vậy, đây là định hôm nay quyến rũ thông dâm trong chủ viện này sao? Tới trước quen thuộc địa hình? Lại còn tự mình chân trước vào cung, chân sau đã dọn vào làm nữ chủ nhân của Vương phủ rồi?

Lãnh Bằng Cơ cười lạnh một tiếng, bước vào trong phòng, Lãnh Bằng Nguyệt đang mặt đầy xuân sắc đất tựa vào trên giường chạm trổ hoa văn, không thèm để ý chọc chọc tua rua của màn trường, thấy nàng đi vào, khuôn mặt nhất thời đầy kinh ngạc, ngồi dậy.

“Lãnh Băng Cơ? Tại sao người trở lại?” “Sợ là đã khiến cho muội muội thất vọng rồi, Vương gia và ta không có ly hôn, cho nên mộng đẹp người tỉnh toán có chút gấp gáp rồi”

Lãnh Băng Nguyệt ngồi dậy, trên mặt thoáng qua hận thù ghen ghét và không cam lòng, giễu cợt cười một tiếng: “Cho dù Vương gia tạm thời chưa có bỏ ngươi thì như thế nào? Vương gia làm sao có thể để cho một người đàn bà dơ dáy bẩn thỉu ngủ ở trên giường của hắn? Phòng hỗ tập mới là chỗ dung thân của ngươi, nơi này ta muốn vào ở, bất quá cũng chỉ là một câu nói”

“Muội muội có bản lĩnh lớn như vậy, lúc đầu sao lại không để cho Vương gia trực tiếp sắc phong người làm Vương phi nương nương chứ?”

“Ngươi!” Lãnh Băng Nguyệt giơ ngón tay chỉ vào lỗ mũi nàng tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Nếu không phải tiện nhân nhà người đoạt lấy vị trí đích nữ của ta, Phong Vương phi đến lượt ngươi sao?”

Đối với ân oán thứ bậc năm đó, Lãnh Băng Cơ không muốn tranh chấp với nàng ta, căn bản chính là đàn gãy tai trâu.

“Lãnh Bằng Nguyệt, người ở Tướng phủ giễu võ dương oai thì thôi, nhưng nơi này là Phong vương phủ, người là một trắc phi nhỏ bé, thì phải làm biết quy củ làm thiếp, nếu vẫn còn cuồng vọng như vậy, đừng trách bổn Vương phi không khách khí”

Lãnh Băng Nguyệt bị khí thế kia của nàng hù dọa phải sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng lại, cười ngã nghiêng ngã ngửa: “Lãnh Băng Cơ, người xem mình là cái gì, ai nói sai gì ngươi? Người thông dâm với đàn ông, tâm tính lẳng lơ, đừng làm bẩn hai chữ Vương phi này”

Lãnh Băng Cơ không gấp không giận: “Ngươi có thể nói lớn hơn chút nữa, làm ồn đến mức để cho mọi người trong phủ đều biết là tốt nhất, đến lúc đó Vương gia mất mặt, cũng sẽ không chỉ giáng tội một mình ta.

Nếu đã chọc tới ta, ta liền khẳng định một lời, người đàn ông kia chính là Vương gia, hắn đứng núi này trông núi nọ, bội tình bạc nghĩa, gài tang vật cho ta.

Ta cũng không tin người dám cùng nói rõ với ni sư, cùng lắm thì lưới rách cá chết.

Ta chết còn không sợ, thì sợ cái gì?”.

Nói một tràng nhìn có vẻ như hời hợt, nhưng mỗi một chữ lại có trọng lượng vô cùng.

Lãnh Băng Nguyệt biết, bây giờ Lãnh Băng Cơ giống như con thú bị nhốt vậy, đã bị buộc đi đến đường cùng.

Nếu mình lại ép tới thêm một bước nữa, nàng thật rất có thể sẽ liều chết với mình.

Nàng ta và mẹ không sợ nứt, nhưng mình lại luôn muốn dùng hình tượng bạch liên hoa thuần khiết không tỳ vết tạo ấn tượng trong lòng Mộ Dung Phong.

Trước khi chưa nắm chặt được lòng của người đàn ông này, vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nàng đương nhiên không chịu nhượng bộ ở trước mặt Lãnh Băng Cơ, ngoài mạnh trọng yếu nói: “Ngươi là đang cầu xin tạ giữ bí mật, hay là trao đổi? Nể tình một phần tình cảm tỷ muội, thân làm muội muội có thể chừa một phần mặt mũi lại cho ngươi, chuyện này tạm không nói toạc ra”.

Lãnh Bằng Cơ cười nhạt, hất cám lên, mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Ngươi sai rồi, Lãnh Bằng Nguyệt, ta chẳng qua là cảnh cáo ngươi.

Trước khi ta rời khỏi Phong Vương phủ, ngươi tốt nhất kẹp chặt cái đuôi làm người, không nên trêu chọc ta, ta chân trần không sợ mang giày.

Lãnh Băng Cơ nói rõ, mi mắt cũng không nhúc nhích, nhưng trên người nàng bỗng nhiên toát ra khí lạnh, gần như xâm lấn lục phủ ngũ tạng, thẳng tới xương cốt tứ chi, làm cho Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy răng có chút run rẩy, da đầu tê rần.

Trong lúc nhất thời, nàng ta đứng ở mép giường ngẩn người, khỉ thế giễu võ dương oai biến mất hơn phân nửa.

Lãnh Băng Cơ quay đầu phân phó Nhi Nhi: “Đem chăn nệm Trắc phi nương nương từng chạm qua ném ra ngoài đốt tất cả cho ta.”

Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới lấy lại được sức: Ngươi dám khi dễ ta?” Lãnh Bằng Cơ bình tĩnh gật đầu: “Đúng, ta chính là đang khi dễ ngươi.

Người có thể đi tìm Vương gia khóc lóc kể lể, giải thích với hắn, tại sao người lại ngủ ở trên giường cưới của ta”.

Lãnh Băng Nguyệt trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, kìm nén đến sắc mặt đỏ lên, hồi lâu sau mới từ hàm răng trong hung hãn nặn ra ba chữ: “Ngươi chờ đó! Vương gia sẽ làm chủ cho ta!”.

Mang theo nha hoàn bên người thở khì khì bỏ đi.

Nhi Nhi nghe lời tiến lên ôm tất cả ga trải giường bằng gấm và gối ném ra ngoài, khó xử hỏi: “Tiểu thư, vậy buổi tối người nắm bằng cái gì?”

“Chăn đệm của hồi môn của ta còn nhiều mà, mỗi ngày lại đổi một món, một tháng cũng không lặp lại, còn lo việc không có chăn sao?”

“Nhưng là những thứ đồ cưới kia nô tỳ đều không thấy cái nào, có lẽ là tất cả đều đã bị Nhị tiểu thư giấu đi.

Dù sao thì, bên trong điền sinh có không ít cửa hàng, còn có vàng và bạc trắng dưới đáy sương mà, ai cũng không nghi ngờ đốt đi.”

Một điểm này, Lãnh Bằng Cơ thật sự không có nghĩ đến, hơi sửng sốt một chút: “Ta vẫn còn sống sờ sờ đây, dáng vẻ khi ăn quá khó coi.

Dù sao cũng phải nghĩ cách, khiến cho nàng ta phun ra nguyên vẹn.

Cũng may là đã lén mua một căn nhà, tương lai đã có chỗ cho chủ tở hai người chúng ta dung thân.”.

Nhi Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nhịn được ấp a ấp úng hỏi ra tiếng: “Tiểu thư, hôm qua lúc người hôn mê, Nhị tiểu thư đã lén táy máy tay chân, xé cổ áo ngoài ra, nô tỳ nhìn thấy, thủ cung sa trên ngực của người không còn nữa sao?”

Lãnh Băng Cơ giật giật khóe miệng: “Lãnh Bằng Nguyệt nói đều là sự thật.”

Nhi Nhi dù đã có chuẩn bị tâm lý, vẫn run run một cái như cũ, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi dưới đất: “Làm sao có thể? Nô tỳ rõ là hầu hạ tiểu thư người không rời nửa bước, từ trước đến giờ người rất quy củ, không nói một câu với đàn ông bên ngoài”

“Lần trước vương ma ma cùng ta đi Ni am Nam Sơn dâng hương, ngủ được một lúc, Lãnh Bằng Nguyệt và Kim di nương đã động thủ.

Bọn họ ra tay trong đàn hương, cho một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào trong Ni am.

Hơn nữa.Lãnh Băng Cơ ngừng nói, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Nhị Nhi một cái, vẫn nhắn tầm ném ra phát nổ thứ hai: “Hơn nữa, ta đã mang thai”.

Nhi Nhi “thình thịch” lui về phía sau hai bước, lần này ngay cả môi cũng đều trắng, mặt mày ủ dột, lập tức khóc lên: “Sao, làm sao có thể?”.

Lãnh Băng Cơ cười khổ một tiếng: “Sự thật chính là như vậy, ngay cả cha chat đứa trẻ là ai ta cũng không biết.

Cho nên, người cũng không cần vọng tưởng ta và Phong Vương gia còn có khả năng làm hòa nào, sau này trở về Tướng phủ nhìn sắc mặt Kim di nương, cũng không có quá ngọt để ăn.

Nếu người tình nguyện tiếp tục đi theo ta, ta sẽ mau chóng an bài lối thoát cho hai người chúng ta.

Nếu không, cứ tự mình trở về Tướng phủ đi.

Lãnh Bằng Nguyệt lòng dạ ác độc, nhất định cũng không tha cho ngươi”.

Nhi Nhi như chém đinh chặt sắt lắc đầu: “Nô tỳ là muốn cả đời đi theo tiểu thư người, nô tỳ chỉ là đau lòng thay cho tiểu thư, Nhị tiểu thư nàng ta tại sao có thể âm hiểm như vậy?”

“Chúng ta sau này sẽ đồng cam cộng khổ, cho nên ta một chữ cũng không lừa gạt ngươi, ngươi cũng không cần vì thế mà cảm thấy kém người khác một bậc.

Chúng ta không chọc ai không hại ai, sau này sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.

Còn những món nợ cũ này, chỉ cần Lãnh Băng Cơ ta còn một hơi thở ta nhất định phải đòi lại.”

Bởi vì, đây là một cái mạng, nguyên chủ vì chuyện này mà hương tiêu ngọc vẫn, mình mượn thân thể của nàng, nhất định không thể tùy tiện tha thứ cho hai mẹ con Lãnh Băng Nguyệt.

Chủ tở hai người đối xử chân thành, cuối cùng sức lực Lãnh Băng Cơ chống đỡ không nổi nữa, nằm xuống nền, tinh thần dần dần thả lỏng.

Nhi Nhi nhìn thấy vậy lui ra ngoài, để cho nàng nghỉ ngơi trước, mình đến phòng bếp lấy chút nước nóng cùng chảo cơm.

Lãnh Bằng Cơ biết, bây giờ cõi lòng Mộ Dung Phong đối với mình đầy chán ghét, Lãnh Bằng Nguyệt lại nhìn chằm chằm, hận không thể trừ bỏ mình nhanh gọn, mình sắp phải đánh một trận chiến ác liệt, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt.

Nguy hiểm của ngày mai đang chực chờ, cũng không biết kết quả nào tới trước.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!