Chương 1857

Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

4.319 chữ

30-01-2023

Chương 1857

Sau khi Giới Luật Tư chuẩn bị xong rượu độc đã thông báo với Mộ Dung Bắc Uyên trước tiên.

“Điện hạ, khi nào đưa vật này cho Kinh Triệu phủ thì thích hợp?”

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến phản ứng của Chiêu Vũ đế thì hiểu được, nữ nhân kia đối với Chiêu Vũ đế quan trong đến cỡ nào.

Tự tay ban chết cho người mình từng yêu, hắn ta không thể không đau khổ.

“Đưa rượu độc cho bổn vương, bổn vương tự mình mang sang.”

Tối đó hắn không thấy người kia, chỉ nghe thấy tiếng đàn trước, cho nên vẫn chưa thấy được dung mạo thật sự của nữ nhân kia.

Sau này gặp được, cũng là lúc tinh thần không được sáng suốt, không hề có ấn tượng.

Bây giờ đi vào trong đại lao, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của đối phương.

Mặc dù có thể nhìn ra nàng ta tuổi tác đã cao, những ngũ quan vẫn rất đẹp, có thể phân biệt rõ vẻ đẹp nhẹ nhàng lúc còn trẻ.

Tô Đường thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến thì nheo mắt lại.

“Nếu ngươi có ý định muốn ta khai ra tung tích của quận chúa kia vậy thì không cần phải phí lời. Ta sẽ không nói đâu, người đó chết là vì ngươi, chắc chắn ngươi phải gánh vác khoản nợ sinh mệnh này.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng cười: “Quận chúa Minh Châu đã được tìm thấy rồi, hoàn toàn không cần ngươi phải mở miệng.”

“Không thể, ngươi muốn lừa bịp ta?”

“Hôm qua, ta đã phát hiện ra nàng ấy trong một hang động. Ngoại trừ việc nàng ấy hơi gầy đi thì cũng không có điều gì đáng lo ngại, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi.”

Tô Đường hung dữ trừng mắt nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên một bình rượu độc trước mặt nàng ta.

Hắn tự tay rót một ly đầy: “Đây là rượu độc mà phụ hoàng đã sai người chuẩn bị cho ngươi. Ngươi uống rồi, có thể không đau khổ mà rời khỏi trần gian, dung nhan vẫn còn rất đẹp, bằng không những biện pháp khác chưa chắc đã nhân từ được như vậy.”

Tô Đường chăm chú nhìn ly rượu trong tay hắn một lúc lâu, không hiểu sao đột nhiên lại nở một nụ cười.

“Thế nào, ta còn phải cảm ơn hắn đã ban cái chết cho ta mà còn để lại cho ta một ít thể diện hay sao?

Nhân từ, buồn cười thật, phụ hoàng tốt của ngươi, thật đúng là một người có lòng tư bi mà!”

“Bổn vương biết rõ, ngươi oán hận năm đó phụ hoàng đã tuyệt tình với ngươi, điều đó thật sự đã làm lầm lỡ cả cuộc đời ngươi, ở chỗ này, ta thay phụ thân nói với ngươi một câu xin lỗi. Nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận rằng người là một vị hoàng đế tốt, tiên đế lúc còn nắm quyền, tình hình rối loạn, đám sói lang rình rập xung quanh, là phụ hoàng đã dành hết sức lực trấn áp khắp nơi để đổi lấy gần hai mươi năm quốc thái dân an. Những đau khổ mà người đã trải qua, so với ngươi cũng không ít hơn là bao.”

Tô Đường lười biếng tựa người lên tường: “Muốn ta uống rượu độc cũng được, chỉ là ta có một điều kiện. Ta muốn gặp phụ hoàng của ngươi một lần cuối.”

Mộ Dung Bắc uyên khó xử: “Sắp kết thúc rồi, ngươi không thể buông tha cho người được sao? Vốn dĩ người là vì hổ thẹn với ngươi, nếu như tận mắt nhìn thấy ngươi chết đi, quãng đời còn lại mỗi lần nhớ đến một màn này, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.”

“Ngươi tên là Mộ Dung Bắc Uyên?”

Mộ Dung Bắc uyên sững sờ, không rõ vì sao nàng ta lại hỏi điều này, chỉ nhẹ gật đầu.

“Trời quang trắng sáng, cái tên rất hay. Ta đoán, phụ hoàng của ngươi chắc chắn rất thích ngươi, rất coi trọng ngươi. Nhưng có một việc tất nhiên ngươi không biết, cái tên này là do chính miệng ta chọn.”

Tô Đường nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên ngạc nhiên há to miệng: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta đã từng muốn sống đến già với hắn, đến cái tên cho đứa con sau này cũng đã nghĩ kĩ rồi. Ta nói muốn con của chúng ta tên là Mộ Dung Bắc Uyên, trời quang trắng sáng, thiên hạ vô song. Nhưng sau này, hắn lại đặt cái tên này cho đứa con của hắn và nữ nhân khác…”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trước mặt, ánh mắt phức tạp, hắn thật không ngờ, giữa họ còn có sự ràng buộc này.

“Cho nên, Uyên Nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không? Để ta được gặp phụ hoàng của ngươi, sau đó ta sẽ hoàn toàn rời khỏi thế gian này, không bao giờ quấy rầy các ngươi nữa.”

Hắn không xử trí mà đứng yên tại chỗ một lúc lâu, chỉ cảm thấy ly rượu trong tay đặc biệt nặng nề.

Một nữ ma đầu có chết cũng không hết tội, lại có thể ngay tại đây trong phút chốc khiến cho hắn nảy sinh sự không đành lòng.

Rất lâu sau, Mộ Dung Bắc Uyên mới xoay người dặn dò thị vệ: “Ngươi tiến cung, hỏi phụ hoàng có bằng lòng đến hay không, nói đây là tâm nguyện cuối cùng của Tô cô cô.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!