Chương 396

Vũ Toái Hư Không

Du Tạc Bao Tử

10.181 chữ

22-03-2023

Trầm Côn thủy chung không tin Lý Mục đã chết thật rồi.

Một là Khổng Minh đã nói, vũ hồn đã chết có thể tìm thấy ở Thiên Môn, Gia Cát Khổng Minh đâu cần phải dùng chuyện này lừa gạt Trầm Côn?

Một nguyên nhân khác là Lý Mục không giống những vũ hồn khác, hắn bị Tố Tâm cải tạo, bị chết chẳng qua là thân thể hắn. Hiện giờ Địa phủ đóng cửa, linh hồn Lý Mục không chỗ đi, nói không chừng còn ở lại phụ cận ranh giới thiên nhân!

Lúc này, bọn Ngũ Đế quân cũng đã đi Phù Vân thai ngoài Thiên Môn. Phù Vân chi ước chính thức bắt đầu, trên đường ranh giới thiên nhân nhìn không thấy điểm cuối, lộ ra vẻ vắng ngắt.

Trầm Côn tìm tới trưa, vẫn không phát hiện bóng dáng Lý Mục, nhưng ngay lúc hắn muốn rời đi...

- Lý Mục, ngươi đã là người chết, nếu ngươi không đi, coi chừng ta độ hóa ngươi!

Một tiếng mắng tức giận truyền đến, Trầm Côn nghe thấy mắt liền sáng lên.

Theo tiếng mà tìm, cách đó không xa trong một mảnh mây dày, linh hồn Lý Mục đang đứng ở đám mây ngơ ngác cúi nhìn hạ giới, bên cạnh hắn còn có một bóng người mặc đạo bào, đang chỉ vào Lý Mục tức giận mắng.

Có chuyện gì vậy? Trầm Côn cẩn thận từng li từng tí núp sau tầng mây, thấp giọng phân phó vũ hồn.

- Bạch lão huynh, Cơ Na, cẩn thận một chút... Đầu tiên cần biết rõ tình huống, sau đó đồng loạt ra tay, cứu Lý Mục về!

Trong lúc đạo sĩ tức giận mắng, Lý Mục vẫn ngơ ngác quan sát nhân gian...

- A di đà Phật!

Đạo sĩ tựa hồ bị chọc giận, nhưng rất kỳ quái, hắn là một đạo sĩ, lúc tức giận lại không nói Vô Lượng Thiên Tôn, mà nói A di đà Phật!

- Lý Mục, sao ngươi cứ thông thái rởm như vậy?

Đạo sĩ lớn tiếng nói:

- Hai lần rồi, ngươi đã vì Triệu quốc chết trận hai lần, không làm... thất vọng bổng lộc Triệu vương ban cho năm đó rồi. Ngươi đừng nhìn nữa, đi theo ta đi!

- Một ngày quân thần, vạn kiếp quân thần!

Lý Mục vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

- Hắc, ta nói cái tên hư não nhà ngươi muốn ép ta động thủ có phải hay không?

Đạo sĩ từ tay áo rút ra một..... Quả là rất kỳ quái, hắn là một đạo sĩ, lại rút ra mõ Phật giáo.

Đông!

Lấy mõ đập vào đầu Lý Mục, đạo sĩ mắng:

- Ta đánh ngươi cái đồ đầu gỗ!

Trong mắt Lý Mục hàn quang chợt lóe, thản nhiên đi qua lão đạo sĩ, sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục quan sát...

- Ai u, Lý đại gia của ta, Lý Mục đại gia!

Đạo sĩ tựa hồ hết cách, cầu khẩn nói:

- Nhân gian có gì đáng xem đâu. Trên thượng giới một ngày bằng nhân gian một năm, Triệu Vô Cực bọn họ đã tại nhân gian cắm rễ rồi, cuộc sống cũng dễ chịu, ngươi đã hài lòng chưa?

Lão kéo tay áo Lý Mục.

- Đi theo ta đi, ngươi đã là linh hồn, không còn thuộc về thiên địa nữa, theo ta thôi!

Trầm Côn biết, đây là Lý Mục sau khi chết quyến luyến Triệu quốc cố nhân, không chịu rời đi thôi.

Nhưng lão đạo sĩ này là ai?

Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ không giống như kẻ xấu, hơn nữa... Giọng hắn nghe rất quen tai! Hắn nhìn kỹ lão đạo sĩ này, đáng tiếc chỉ thấy bóng lưng, Trầm Côn thật sự nghĩ không ra đây là vị lão huynh nào.

Lúc này, lão đạo sĩ thấy khuyên giải mãi không có kết quả, đã tức giận, chửi ầm lên nói:

- Lý Mục, bần tăng đã nói hết lời, tại sao ngươi vẫn không chịu nghe? Dù là Phật cũng phải nổi giận, hôm nay bần tăng sẽ bắt ngươi về!

Nói xong hắn nhảy lên, mõ trong tay đập xuống đầu Lý Mục.

Cú đập này cũng không giống như dạng đập giỡn nhẹ nhàng, mõ mang theo tiếng cuồng phong gào thét, tản ra một trận Phật quang nhàn nhạt, một khi bị đánh trúng, linh hồn Lý Mục chỉ sợ không còn đường sống.

Khốn kiếp!

Dám giết vũ hồn của bần tăng!? Trầm Côn nóng nảy, để Bất Sắc hóa thành một cái mõ cực lớn, hắn nhảy dựng lên, mõ liền đập về phía cái ót lão đạo sĩ.

- Kẻ nào dám đánh lén lão nhân gia ta?

Lão đạo sĩ nghiêng đầu lại, vừa thấy gương mặt Trầm Côn, còn cả cái mõ cực lớn trong tay hắn, thất thanh nói:

- Lão Đại, đừng đánh, là ta!

Đông!

Trầm Côn thu tay lại không kịp, mõ mạnh mẽ đập vào mặt lão đạo sĩ!

Máu mũi giàn giụa...

Khuôn mặt như hoa đào nở...

Sau đó Trầm Côn mới kịp phản ứng.

- Lão Đại? Ngươi gọi ta là lão Đại?

Hắn nhìn kỹ gương mặt lão đạo sĩ.

- Ta không biết ngươi!

- Lão Đại, ngươi nhìn lại đi!

Lão đạo sĩ vừa lau vết máu trên mặt, quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng.

Trầm Côn cẩn thận nhìn, nhìn chừng một phút đồng hồ...

- Không nhận ra!

Hắn lắc đầu.

- Trời ơi, lão Đại ngươi quên ta rồi sao?

Lão đạo sĩ ai oán chỉ vào khuôn mặt của mình.

- Là ta, Cổ Nguyệt Hà, ta là Cổ Nguyệt Hà a!

Trầm Côn trừng mắt nhìn, xem xét tỉ mỉ dung mạo lão đạo sĩ, vẫn lắc đầu.

- Lão huynh, đừng đùa bỡn ta, Cổ Nguyệt Hà hình dáng ra sao ta rõ ràng, ngươi.....

Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, Trầm Côn cả kinh kêu lên:

- Ngươi thật là Cổ Nguyệt Hà? Ngươi rửa mặt rồi!?

- Đúng, ta rửa mặt rồi!

Cổ Nguyệt Hà lệ nóng doanh tròng.

Trầm Côn vỗ vào cái đầu trọc.

- Ngươi rửa mặt làm gì, rửa mặt xong, ta cũng không nhận ra được ngươi!!

Lúc này Lý Mục nghiêng đầu lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Cổ Nguyệt Hà.

- Ngươi là Cổ Nguyệt Hà?

- Lý đại ca!

Cổ Nguyệt Hà quát lên như sấm, hét lớn:

- Ta đã nói với ngươi mấy canh giờ rồi, ngươi còn không nhận ra ta là ai sao?

Lý Mục mặt lạnh nói:

- Bởi vì ngươi rửa mặt rồi!

.........

- Lão Cổ, sao ngươi lại ở chỗ này?

Sau khi Cổ Nguyệt Hà bình tĩnh lại, Trầm Côn cười híp mắt hỏi.

- Cao nhân, tự có nơi thần bí của cao nhân!

Cổ Nguyệt Hà rung đùi đắc ý nói:

- Lão Đại ngươi đừng hỏi, thiên cơ bất khả lậu...

Thấy Trầm Côn để Bất Sắc biến thành cục gạch, hắn chận lại nói:

- Đừng đánh, đừng đánh, ta nói thật được chưa! Những năm này, ta thay cho Gia Cát Khổng Minh, chịu trách nhiệm trấn áp ma đầu tại Địa hạ thâm uyên (vực sâu dưới lòng đất)!.

- Vực sâu dưới đất?

Trầm Côn giật mình nói:

- Ngươi bây giờ là một trong thập đại trí giả, thủ vệ cánh cửa cuối cùng của Thiên Môn?

Hắn khó tin lắc đầu.

- Vậy ngươi tìm Lý lão huynh làm gì?

- Ta nào biết chứ, lão Đại, ta chỉ là tạm phụ trách, sao có thể biết quá nhiều bí mật..... Thật ra là, sáng nay Khương Thái công tìm ta, nói tuổi thọ Lý Mục đã hết, muốn ta dẫn hắn đi vực sâu dưới đất một chuyến.

Cổ Nguyệt Hà ủy khuất nói:

- Thái công còn nói, đây là tử lệnh, dù gặp Trầm Côn, cũng phải đem Lý Mục về!

Vừa nói, hắn vội vàng chặn miệng Trầm Côn.

- Lão Đại, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn ta nể mặt ngươi, bỏ qua cho Lý Mục phải không?

Hắn liên tục lắc đầu.

- Đừng nghĩ vậy, Thái công đã ra lệnh như vậy, dù ta nể mặt ngươi thì chút nữa, bọn Trương Tử Phòng với Quỷ Cốc Tử cũng sẽ tới tìm ngươi tính sổ!

Khốn kiếp!

Thập đại trí giả đang giở trò quỷ gì! Trầm Côn tức giận nói:

- Khương Thái công muốn Lý Mục làm gì, để ăn hay là hát a!!!

- Cái này... Hắc hắc!

Cổ Nguyệt Hà ngượng ngùng cười một tiếng.

- Ta đây cũng không biết, bất quá lão Đại ngươi yên tâm đi, chỉ cần Lý Mục đi theo ta, ta lấy mạng già bảo đảm an toàn cho hắn!

Đã nói đến mức này, Trầm Côn chỉ có thể phất phất tay.

- Ngươi có thể mang hắn đi, nhưng phải cho ta một thời hạn, đến thời hạn, phải đem Lý Mục trả lại cho ta!

- Tốt rồi, tốt rồi, ta chịu trách nhiệm thay Khổng Minh ba năm, còn mấy ngày nữa là hết hạn rồi, đến lúc đó ta mang Lý Mục cùng đi tìm ngươi...

Cổ Nguyệt Hà nhếch miệng cười một tiếng.

- Còn Thủy Nhi, nàng đang ở chỗ ta, nhưng vẫn hôn mê ba năm, bây giờ chưa tỉnh!

- Thủy Nhi đang ở chỗ ngươi?

Trầm Côn hắc hắc nở nụ cười. Vậy là, tám vũ hồn của mình đều đã biết tung tích, dĩ nhiên, hơn phân nửa cũng đã chết... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cổ Nguyệt Hà lại cùng Lý Mục tranh chấp một trận, cuối cùng vẫn là Trầm Côn mở miệng để cho Lý Mục đồng ý đi một chuyến tới vực sâu dưới đất.

Mà cách vào vực sâu dưới đất rất thú vị, chỉ thấy Cổ Nguyệt Hà vung tay áo lên, đã thu Lý Mục vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu Lý Mục đã đến vực sâu dưới đất. Khương Thái công rất cảm tạ Trầm Côn trợ giúp.

Xem ra Cổ Nguyệt Hà những năm này học được không ít bản lãnh thật sự.....

- Lão Đại, ngươi muốn đi Thiên Môn sao?

Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:

- Ta nhiều chuyện chút, ngài đi Thiên Môn, là vì theo Ngũ Đế quân phản kháng Thần Phật, hay vì...

Trầm Côn bĩu môi một cái.

- Lão huynh, sư phụ ta là vị quét sân kia, ta phản kháng Thần Phật không phải là khi sư diệt tổ sao?

Hắn tức giận nói:

- Ngươi nghĩ gì thế, ta muốn truy sát Trầm Trọng, tìm về những vũ hồn khác cùng thân thể A La!

- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt...

Cổ Nguyệt Hà len lén thở phào nhẹ nhõm, hôm nay hắn thủ vệ cánh cửa cuối cùng của Thiên Môn, nếu Trầm Côn đi phản kháng Thần Phật, tất phải cùng hắn binh đao tương kiến.

- Nếu lão Đại không phải địch nhân của chúng ta, ta đây tựu tiết lộ cho ngươi một chút thiên cơ...

Cổ Nguyệt Hà giảm thấp xuống thanh âm.

- Ngươi đừng đi Thiên Môn, Ngũ Đế quân tập kích Thiên Môn, thượng giới cũng sẽ không ngồi chờ chết, chúng ta đã tại Thiên Môn ở ngoài bày ra tầng tầng trọng binh..... Đến lúc đó, không biết có bao nhiêu cường giả sẽ ngã xuống. Ngươi đi, có thể không về được!

Trọng binh?

A, Trầm Côn sớm liền nghĩ đến, thượng giới không thể nào mặc cho Ngũ Đế quân công kích Thiên Môn, lúc này người nào đi Phù Vân chi ước, cũng đều có thể gặp phải nguy hiểm sinh tử!

Hơn nữa Trầm Côn lại càng dễ gặp nguy hiểm hơn những người khác, phải biết rằng, hắn đã từng là Bắc Đấu Thiên Khu, đả thủ số một của Ngũ Đế quân. Hiện nay Ngũ Đế quân đang bận việc.. Phù Vân chi ước mới không để ý đến hắn, nếu như lúc này Trầm Côn đi Phù Vân chi ước, nhất định sẽ cùng Ngũ Đế quân phát sinh xung đột...

Nhưng là.....

Nguy hiểm thì sẽ không đi sao?

Trầm Trọng, A La, còn các vũ hồn nữa..... Tất cả ân oán, cũng chỉ có thể chấm dứt ở Thiên Môn!

- Cổ lão huynh, đa tạ ngươi nhắc nhở, nhưng Thiên Môn, ta nhất định phải đi!

Trầm Côn không để hắn chất vấn, khoát tay áo, xoay người đi.

Cổ Nguyệt Hà còn muốn khuyên mấy câu nữa, thấy Trầm Côn thần sắc kiên định, cũng đành thở dài, đuổi theo kín đáo đưa cho Trầm Côn một bọc nhỏ.

- Đây là.....

- Lão Đại, nếu ngươi nhất định phải đi chịu chết, ta giúp cũng không được, chỉ có một ít vật nhỏ này...

Cổ Nguyệt Hà thấp giọng nói:

- Trong bao là một đạo chiêu hồn linh phù, ta tự tay viết, khi cần thiết thì đốt nó, ta lập tức sẽ trở lại trong thân thể ngươi!

- Lão huynh, ngươi không phải còn phải trấn thủ vực sâu dưới đất sao?

Trầm Côn kinh ngạc nói.

Đã là bằng hữu nhiều năm như vậy, làm sao lão Đại ngươi lại không trọng yếu bằng vực sâu dưới đất?

Cổ Nguyệt Hà cười cười, tỏ vẻ thoải mái.

- Ngươi nhớ kỹ nhé, thiêu hủy linh phù, ta sẽ đến giúp ngay!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!