Vu Sư

/

Chương 2

Chương 2

Vu Sư

13.685 chữ

14-12-2022

Editor: Nát Viết Nhảm

Quý Lãng dừng bước, ánh mắt nhìn kỹ con quỷ hồn không ngừng nhích lại gần phía trước, để xem cô đến cùng có thể đi tới gần bao nhiêu.

Mà khi anh ta nhìn Vu Miểu Miểu, và đồng thời Vu Miểu Miểu cũng ở nhìn anh ta, xác thực mà nói là bên cạnh anh ta bao chung quanh người là một đoàn hắc khí vô cùng phức tạp, bên trong có oán khí của quỷ hồn, có lệ khí (năng lượng tiêu cực) của con người, thậm chí trong người anh còn có linh khí mỏng manh giữa thiên và địa. Đó là một thể năng lượng thuần túy được trộn lẫn với nhiều loại năng lượng có thuộc tính khác nhau, nhưng hài hòa đến kỳ lạ. Mà đúng theo sư phó của cô nói, cái này quả nhiên là đoàn hắc khí đen thuần khiết.

Từ khi vào thành phố, Vu Miểu Miểu liền chú ý người trong thành phố, lệ khí trên người so với thôn dân trong trại thì xấu hơn một chút. Cô biết, điều này là bởi vì sinh hoạt trong thành phố lớn quá bận rộn, quan hệ nhân tế quá phức tạp, phẫn nộ, oan ức, không rõ chờ chút tâm tình tiêu cực tạo nên càng nhiều lệ khí. Lúc cô tiến vào Hải thị chi hậu, khi đi ngang qua mỗi một nhà cao lầu bên trong đều nhìn thấy loại hắc khí này. Thế nhưng trước mắt đây là một đoàn hắc khí thuần túy nhất, nhưng cũng dễ chịu nhất.

Lại như là một viên trân châu đen bóng, mạnh mẽ, mỹ lệ, mà những vu sư thường yêu thích.

"Quý Lãng!", thời điểm hai người bốn mắt chạm nhau, thì cảnh sát vừa nãy lấy khẩu cung Quý Lãng từ trong đồn công an chạy ra, "Chìa khoá của cậu để quên này."

Cảnh sát tiểu ca quơ quơ trong tay chùm chìa khoá cửa.

Quý Lãng đi vào lại, lấy chìa khoá: "Cảm ơn."

Cảnh sát tiểu ca đối với Quý Lãng vừa lấy khẩu cung thì biểu hiện canh cánh trong lòng, cảnh cáo nói: "Lần sau cậu mà lại tùy tiện đánh người, tôi nhất định bắt cậu."

"Chúc anh thành công." Quý Lãng cổ vũ trước.

"Cậu... Cậu đợi đó." Cảnh sát phẫn nộ xoay người.

Quý Lãng cười hờ hững, cầm chìa khóa tiếp tục đi về, anh thấy ma nữ này còn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, nhìn một chút tính không để ý tới. Anh hôm nay vừa đánh một con ma đen đủi, tâm tình coi như không tệ, dự định không quan tâm con ma nữ gan to bằng trời này.

Do Quý Lãng không nhìn ma nữ, khi băng qua sọc sang đường, ma nữ này bỗng nhiên một bước ngăn ở trước người của anh, nhuyễn nhu kêu một tiếng: "Tướng công."

Vu Miểu Miểu kích động hai mắt sáng lên, sư phụ quả nhiên nói không sai, tướng công tương lai quả nhiên đen rất thuần khiết, khiến người ta nhìn thôi cũng vui mừng.

Quý Lãng ngẩn ra, nhìn chằm chằm một cách phức tạp, đối theo dự đoán của anh thì nữ quỷ này còn to gan hơn, sau đó anh lại thấy thú vị. Quý Lãng đã từng gặp phải không ít quỷ hồn, ngày hôm nay lại gặp một con đến "cướp dâu"? Quả nhiên cô nương dân tộc thiểu số này chính là rất nhiệt tình, dám yêu dám hận mà.

"Theo đi." Quý Lãng từ nhỏ thể chất đặc thù, bên người luôn có quỷ hồn qua lại. Những quỷ này hồn tụ tập ở bên cạnh anh, nhưng không phải muốn đả thương anh, mà là ham muốn âm khí quanh người anh, nếu dùng quỷ hồn để nói, anh ấy chính là cái trạm xăng dầu di động cỡ lớn. Chỉ cần chờ ở bên cạnh anh thì quỷ hồn phổ thông, linh thể có thể được tẩm bổ, mà oan hồn thì lại trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Trước mắt nữ quỷ này trên người không có oán khí, chắc chỉ muốn hấp thụ âm khí tẩm bổ linh thể, tuy rằng xưa nay ma ma thích dựa vào hắn, nhưng vẻ mặt đều là vẻ sợ hãi, lẽ nào nay còn thấy một con ma nữ yêu thích anh, Quý Lãng quyết định cho cô hấp thụ nhiều một ít. Dù sao thời đại này, quỷ có mắt thẩm mỹ cũng không nhiều.

Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng để cho mình theo, trong lòng vui vẻ, lập tức ngoan ngoãn đi theo, hai người một trước một sau đi về tiểu khu. Quý Lãng ở tại Hoa Đình tiểu khu số 11, nếu như từ tiểu khu cửa chính đi vào phải vòng qua hoa viên trung tâm, phải đi một đoạn đường rất dài, vì thế Quý Lãng đều là đi vào cửa hông mặt phía bắc tiểu khu, chỉ cần lại đi 50-60m là có thể đến  cửa tầng trệt.

Quý Lãng tiến vào cửa Bắc, Vu Miểu Miểu cũng theo tiến vào cửa Bắc.

Quý Lãng tiến vào tòa nhà trung cư, Vu Miểu Miểu cũng theo tiến vào tòa nhà trung cư.

Quý Lãng tiến vào thang máy, Vu Miểu Miểu bước nhanh đuổi theo...

"Cô..." Quý Lãng đang muốn ngăn cản, ai biết mới nhích cái thân, nữ quỷ liền tiến vào.

"Á!!!" Bởi vì vội vã tiến vào thang máy, Vu Miểu Miểu không nghĩ tới bỗng nhiên tướng công ngăn cản cô, bỗng một cái dừng bước chân, thế nên cô liền trực tiếp va tiến vào trong lồng ngực Quý Lãng.

"Cô!" Quý Lãng liên tiếp nói rồi hai cái "cô", ngữ khí kiên quyết không giống, "cô" ban đầu là hờ hững, "cô" lúc sau là tràn đầy kinh ngạc.

Khi hai người trở về, bởi vì đường đi trống trải, hai người lại từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách 1 mét trở lên, cũng do Quý Lãng từ nhỏ đã quen bị các loại quỷ hồn theo hút âm khí, cũng không quá lưu ý. Mãi đến tận Vu Miểu Miểu một hồi đụng tới, bất kể như thế nào, vẫn là nữ hài này trên người truyền đến nhiệt độ, đều tỏ rõ trước một sự thật: đây là một con người, căn bản không phải quỷ hồn như anh tưởng.

Sau khi kinh ngạc thốt lên, Vu Miểu Miểu vội vàng lùi lại một bước, lui ra thang máy, ngẩng đầu lên, tiếp theo lại lui về sau một bước, mới dừng lại.

Tướng công tương lai lớn lên thật cao, không khỏi lùi lại một bước, nhìn về phía cổ của anh.

Thần sắc Quý Lãng cũng  phức tạp nhìn chằm chằm Vu Miểu Miểu.

Không phải quỷ hồn, này chắc là mấy nhân sĩ huyền học (đạo sĩ) đến tìm anh để gây sự.

"Cô là ai?" Quý Lãng trong mắt có thêm đề phòng, đồng thời bắt đầu chăm chú đánh giá Vu Miểu Miểu.

Nhiều năm như vậy, những người trong giới huyền học kia vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa muốn giết anh, một bên lại ra vẻ đạo mạo giảng nhân quả gì đó, thực sự là buồn cười đến cực điểm, bây giờ thậm chí ngay cả cô gái chưa thành niên cũng phái đi.

Vu Miểu Miểu ngớ ngẩn, tướng công tương lai không có nhận ra mình, vậy tại sao vừa nãy để cho mình theo? Cô mới vừa rồi còn cho rằng sư phụ đưa cho tướng công tương lai bức ảnh của mình, vì thế vừa nãy ở lối đi bộ tướng công tương lai một lát liền nhận ra cô.

"Em là Vu Miểu Miểu, là vị hôn thê của anh." Không quen biết cũng không sao, cô có thể tự giới thiệu mình.

"Vị hôn thê? Huyền học giới các người mưu tính đúng là càng ngày càng nhiều, hiện tại thậm chí ngay cả mỹ nhân kế đều đã vận dụng, hơn nữa còn cho trẻ vị thành niên đến lộng hành. Làm sao, dự định mỹ nhân kế không được, lại tố cáo tôi bỉ ổi xâm hại trẻ vị thành niên?" Quý Lãng trào phúng.

"Em đã thành niên rồi nhe, em ngày hôm trước vừa qua sinh nhật 18 tuổi." Vu Miểu Miểu cường điệu trước, cô cũng là sau khi trưởng thành mới chuẩn bị đi ra tìm tướng công tương lai.

"Cho nên?"

"Anh có phải là không tin tưởng em nói phải không?" Vu Miểu Miểu cau mày.

"Cô nói xem?"

Giả vờ cứ như thật mà.

"Anh chờ một chút, em có tín vật." Vu Miểu Miểu cởi túi sách trên lưng mình, từ bên trong móc ra một tấm giấy đỏ đề chữ màu đen, nói rằng, "Đây là ngày sinh tháng đẻ của anh, bát tự của chúng ta rất hợp."

Quý Lãng tiếp nhận, phát hiện phía trên này xác thực viết tên của anh cùng ngày sinh cũng đúng là sinh nhật âm lịch của anh. Có điều đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, lão đầu của cái nhóm huyền học giới này cả ngày cân nhắc làm sao làm giết anh, ngày sinh tháng đẻ thứ này đã sớm không phải bí mật gì.

"Đây là tín vật lưu lại của anh, anh khi còn bé mang vận châu hoán đổi, sư phụ nói, nguyên bản hai cái này là một đôi." Vu Miểu Miểu lộ ra tay trái mình đang đeo vận châu hoán đổi.

Đó là một cái vận châu được kết với những nút thắt như hình Kim Cương từ dây màu đỏ và đen. Vòng vận châu dùng để trao đổi/đính ước, chứ thực chất cũng chỉ là chiếc vòng có viên Kim Châu được làm thủ công mà thôi, phổ thông đến cực điểm.

Quý Lãng nhìn vu Miểu Miểu với ánh mắt càng ghét bỏ, e rằng đây không phải là một cô ngốc chứ?

"Anh vẫn không tin? Cái này đúng là một đôi, anh chắc cũng có một cái ở tay đó." Vu Miểu Miểu đáp.

Quý Lãng vung lên tay phải của chính mình, tiện tay lôi kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay, phía trên kia quả thật có một cái cùng Vu Miểu Miểu trên tay mang vận châu giống như đúc.

Vu Miểu Miểu nhất thời ánh mắt sáng lên, cho rằng Quý Lãng rốt cục cũng tin tưởng cô.

"Ra ngoài quẹo trái 500 mét, trung tâm mua sắm lầu một, quầy bán trang sức, tùy tiện liền có thể tìm ra cái giống y hệt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Quý Lãng chỉ vào cửa sau lưng Vu Miểu Miểu, "Thừa dịp tâm tình tôi còn đang tốt, đi nhanh lên."

"Chúng ta đúng là một đôi, em chứng minh cho anh xem." Vu Miểu Miểu biết rõ nếu lấy ra một cái giống như đúc, Quý Lãng là sẽ không tin tưởng, cô liền giơ tay lên, ngắt một cái dây thừng đặc hữu pháp quyết của Vu tộc, sau đó chỉ điểm một chút ở vận châu trên tay trái mình.

Khi đó, một luồng cực nóng cảm từ cổ tay Quý Lãng truyền đến.

"Vận châu của anh có phải là nóng lên?" Vu Miểu Miểu hỏi.

Quý Lãng ánh mắt trong nháy mắt biến trở nên sắc bén, lần thứ nhất lộ ra nguy hiểm vẻ mặt: "Cô làm thế nào?"

"Sợi dây này là sư phụ em tự tay đan, bên trong có tóc của hai người chúng ta, vì thế hai chiếc vòng vận châu này có liền liên hệ với nhau." Vu Miểu Miểu giải thích, "Một tháng trước anh có phải là gặp phải chuyện gì, vào lúc ấy vận châu đặc biệt nóng, em bỏ ra sức lực thật lớn mới để nó bình phục lại đó."

Một tháng trước?

Quý Lãng trời sinh nắm giữ nhập mộng năng lực, chỉ cần khi ngủ sẽ tiến vào trong mộng của người khác, sau đó ở trong mơ có thể cùng mộng chủ nhân đối thoại, có thể hỏi ra chủ nhân trong lòng ý tưởng chân thật nhất. Bởi vì nguyên nhân này, bên người anh hầu như không bằng hữu gì. Một là người chung quanh sợ sệt Quý Lãng sẽ biết được suy nghĩ của bọn họ, hai là Quý Lãng mình cũng không muốn nhìn thấy những người kia ban ngày còn đối với anh cười hì hì, buổi tối khi ngủ tất cả lại mắng anh như quái vật.

Sau đó anh chậm rãi học được cách khống chế loại năng lực này, thế nhưng khống chế năng lực này sẽ có di chứng về sau, một quãng thời gian năng lực của anh sẽ mất khống chế, giống như là núi lửa bị kìm nén nên bạo phát. Một khi mất khống chế, anh trong một đêm có thể tiến vào trong ác mộng của rất nhiều người, cái ác mộng này nối tiếp nhau cái ác mộng kia, giống như là anh phải trải qua hết tất cả những ác mộng anh đã chống cự từ trước, tất cả cùng một lúc.

Những ác mộng kia vĩnh viễn không hồi tỉnh đến đêm tối, ngột ngạt, ác tâm, làm người nghẹt thở. Mà một tháng trước, chính là năng lực của anh cũng mất kiểm soát, mà lần đó Hải thị bỗng nhiên có vô số người bị gặp ác mộng, Quý Lãng cả đêm hãm ở trong ác mộng, tỉnh dậy khỏi ác mộng liền ói. Vì thế anh liền ép buộc mình không ngủ, anh ấy đang sống trên bờ vực có ngày sẽ suy sụp bất kì lúc nào do không thể chịu nổi.

Sau đó rốt cuộc không nhịn được ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại liền có thể khống chế lại chính mình. Trong thời gian này, anh không tìm thấy bất thường nào, ngoại trừ cảm giác mát lạnh từ cổ tay anh khi đang ngủ.

"Anh có phải là còn chưa tin? Anh nếu còn chưa tin có thể hỏi bố mẹ anh, lúc trước đính hôn bọn họ đã đồng ý, bọn họ có ở nhà không?" Vu Miểu Miểu nghĩ nếu tướng công tương lai không tin cô, thì cũng nên tin tưởng bố mẹ mình chứ.

Không chỉ muốn vào nhà, thậm chí còn muốn trực tiếp gặp cha mẹ?

"Cô nói cô tên gì thế?" Quý Lãng lấy điện thoại di động ra.

"Vu Miểu Miểu." Vu Miểu Miểu đáp.

Quý Lãng một tay chống thang máy, một tay gọi số điện thoại, đang muốn ấn xuống bấm gọi, một bên cửa thoát hiểm bỗng nhiên bị đẩy ra, một bà cô mặc áo ngủ mang theo túi đồ bỏ đi đi ra, bà nhìn 2 người chặn ở cửa thang máy, nhất thời chanh chua mắng lên: "Mấy người ở lầu mấy? Làm gì chiếm thang máy? Tôi ở trên lầu xoa bóp đầy đủ hai phút, thang máy cũng không nhúc nhích, suýt chút nữa liền gọi điện thoại lên quản lý chung cư trách cứ. Mấy người tuổi còn trẻ mà sao bất lịch sự như thế? Thang máy này không phải đồ riêng của các người, người khác cũng phải dùng, cái này gọi là mấy người đang chiếm phương tiện công cộng."

"Tiểu cô nương, nơi khác đến phải không, đến Hải thị rồi, thì phải sống có văn hóa, không phải người Hải thị là không hoan nghênh cô. Mình tố chất thấp, đến lúc còn nói người địa phương chúng tôi ghét bỏ mấy người ngoại địa các cô, cô muốn chúng ta tiếp nhận cô, cô phải tập sống có văn hóa, trong khi cô lại chiếm lấy..."

Vu Miểu Miểu lớn như vậy còn không bị người đã nói như vậy, nhất thời liền choáng tại chỗ.

"Bác cứ đi mà gọi quản lý tòa nhà mắng vốn, vừa vặn quản lý tòa nhà cũng đang tìm người nào đó nửa đêm lén lút vứt đồ bỏ đi, liên lụy tiểu khu chúng ta không được vệ sinh tiên tiến." Quý Lãng có ý riêng.

Bà cô còn đang mắng người mặt liền biến sắc, trong tay túi rác theo bản năng giấu về phía sau.

Hải thị gần nhất đang tiến hành phân loại đồ bỏ đi, thùng rác 24 giờ bị dẹp bỏ, chỉ có thể vứt rác một lần vào ban đêm hoặc ban ngày. Bà bác này không muốn phân loại, vì thế đều là buổi tối thừa dịp nhân viên vệ sinh nghỉ làm rồi, lặng lẽ đem rác của nhà mình vứt tại khu vực công cộng, chờ sáng sớm ngày mai nhân viên vệ sinh đi làm giúp bà ta dọn dẹp.

Tháng trước này, tiểu khu bị phê bình về vệ sinh, bởi vì bà nửa đêm ném đồ bỏ đi, Hoa Đình tiểu khu không còn vệ sinh tiên tiến, quản lý tòa nhà tức khí gần chết, chủ quản làm việc bên trong phát tin tức, nói muốn tìm ra cái con sâu làm rầu nồi canh này. Từ đó về sau, bà cô này liền mỗi ngày gặp ác mộng, chỉ lo bị người khác phát hiện là mình ném, vứt số lần cũng ít chút.

Bởi vì gần đây Quý Lãng tiến vào giấc mơ của bà, vì thế biết những chuyện này.

"Cậu... Cậu nói láo!" Bà cô lớn tiếng quát lớn.

"Nếu không bác trách cứ xong, thuận tiện đi báo cảnh sát nói tôi nói xấu bác?"

Bà cô yên lặng, mặt đều trắng.

Quý Lãng hừ lạnh một tiếng, nhìn phía Vu Miểu Miểu: "Đi vào."

Vu Miểu Miểu vội vã hai bước nhảy vào thang máy.

Bà cô đứng khép kín thang máy trước, sắc mặt lúc thì xanh lục biến ảo, cuối cùng cắn răng, mang theo rác đi lên lối cầu thang thoát hiểm.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!