Vợ Xấu Chồng Mù

/

Chương 210-211

Chương 210-211

Vợ Xấu Chồng Mù

16.918 chữ

17-06-2023

210: Điều kiện

Những ngày tiếp theo trong căn nhà gỗ gần bìa rừng Sầm Cảnh Đình tỉnh dậy nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc nào cũng gọi tên Dương Ái Vân, không khi nào yên giấc. Cho đến ngày thứ mười anh mới từ trong cơn mê tỉnh dậy, so với ngày đầu lúc này anh đã bình tĩnh hơn.

Mặc dù anh không tỉnh hoàn toàn nhưng vẫn nghe ông cháu nhà này nói chuyện, cả lúc tỉnh lại ông cụ cũng khuyên anh nên chú tâm tĩnh dưỡng trước. Mặc dù lo lắng và thương nhớ về Dương Ái Vân nhưng Sầm Cảnh Đình biết trước tiên mình phải khỏe lên thì mới có thể tìm cô.

Thế nên Sầm Cảnh Đình vô cùng yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ông cụ thấy tinh thần của anh tốt hơn cũng yên tâm phần nào.

Sầm Cảnh Đình lựa lúc ông thay băng cho mình thì hỏi: “Bao giờ chân tôi mới lành hẳn?”

Ông cụ tính toán mới trả lời: “Nếu cậu chịu điều dưỡng và không kích động như mấy ngày trước thì vài tháng sẽ tốt thôi.”

“Vài tháng, không thể nhanh hơn sao?” Sầm Cảnh Đình có vẻ nôn nóng.

“Cậu bị gãy chân muốn lành hẳn cũng cần có thời gian chứ chàng trai trẻ.” Ông cụ vuốt râu bảo.

Sầm Cảnh Đình nhíu mày: “Không được, tôi muốn nhanh hơn, tôi còn phải tìm vợ.”

“Mặc dù tôi hiểu cho nỗi lòng của cậu nhưng…”

“Tôi sẽ cho ông bất cứ thứ gì ông muốn chỉ cần giúp tôi chữa chân nhanh một chút tôi đáp ứng tất cả nguyện vọng của ông.” Sầm Cảnh Đình ngắt ngang lời ông, thâm tâm chỉ muốn sớm ngày tìm người anh nhớ mong.

Ông cụ thở dài: “Cậu có cho tôi bất cứ thứ gì cũng vô dụng thôi, lại nói cho dù cậu có lành chân thì đôi mắt của cậu tính sao? Chẳng lẽ cậu tính dùng đôi mắt mù tìm người sao?”

Lời của ông cụ như dao đâm thẳng vào tim anh, Sầm Cảnh Đình ý thức được nhiều vấn đề nhưng anh nôn nóng khó lòng giải quyết sự việc giống như ngày thường được.

“Chỉ cần ông đưa tôi về thành phố Dạ Lan tôi sẽ không quên ơn ông.” Sầm Cảnh Đình nói. Về Dạ Lan anh mới đủ lực lượng để đi tìm cô, anh biết chỉ dựa vào bản thân thì hoàn toàn không thể. Mà lúc này muốn rời khỏi anh cũng chỉ có thể dựa vào người ở đây.

Ông cụ có vẻ trầm tư đột nhiên hỏi: “Chàng trai, cậu có muốn một đôi mắt sáng hay không?”

Nghe vậy Sầm Cảnh Đình hơi chấn động, không hiểu cho lắm vội hỏi: “Ý ông là gì?”

“Tôi đã xem đôi mắt của cậu muốn thay mắt phù hợp vô cùng khó, nhưng vừa vặn tôi có một đôi mắt rất hợp với cậu, chỉ cần cậu muốn tôi sẽ trao nó cho cậu.” Ông cụ từ tốn nói.

Không ai không muốn có một đôi mắt sáng lạn khỏe mạnh, có điều Sầm Cảnh Đình ở trên thương trường nhiều năm cũng biết không có cuộc mua bán nào là cho không, tất cả đều có cái giá của nó.

Anh nghiêm túc hỏi: “Ông có điều kiện gì?”

“Chàng trai trẻ, cậu quả là người thông minh hơn tôi tưởng, có điều tôi cũng không phải người lợi dụng kẻ gặp khó, ông lão này đã gần đất xa trời, nguyện vọng suy nhất là đứa cháu gái của ta có thể sống bình an đến cuối đời, chí ít không phải vùi chôn tuổi đời ở đây, ta thấy con bé khá là thích cậu cho nên…” Ông cụ nói tới đây thì dừng lại, dường như do dự điều gì đó.

Sầm Cảnh Đình càng nghe sắc mặt hơi tối lại nhưng vẫn chờ ông nói xong.

Thành phố Dạ Lan.

Từ ngày Sầm Gia đổi chủ đến nay đã hơn năm tháng, ông Sầm chưa từng xuất hiện ở công ty mà nhà họ Sầm cũng canh chừng nghiêm ngặt không để bất cứ ai tiếp cận. Lúc này Sầm Gia dưới sự quản lý của Minh Tường không phát triển đi lên mà theo đà đi xuống. Ngược lại tập đoàn Minh Tường lại một lần nữa phất lên, Minh Tường một lúc quản lý hai công ty, ông ta lấy toàn bộ tài nguyên của Sầm Gia đắp cho công ty mình.

Ban giám đốc lại không một ai biết việc làm của ông ta trừ giám đốc Son, người thân cận bên chủ tịch Sầm và giám đốc Hoài, người phụ trách bên sản xuất.

Từ những số liệu thất thoát trong các các bản báo cáo tháng ông cũng nắm được vấn đề. Mà một mình ông lại không thể chống lại Minh Tường nên tạm thời chỉ có thể lưu lại số liệu này.

Lúc này hai vị giám đốc cốt cán của Sầm Gia có cuộc gặp mặt riêng tại một nhà hàng kín đáo. Ông Son mang theo tâm trạng tội lỗi nói: “Anh Hoài, nhà họ Sầm xảy ra cơ sự này chúng ta sợ là không thể ngồi vững cái chức giám đốc, anh có tính toàn gì không?”

“Tôi vốn dĩ cũng như ông, ban đầu chỉ theo chủ tịch, hiện tại bên ngoài đều đồn Sầm Gia gặp đại nạn sắp suy tàn đến nơi, cũng có không ít người thừa nước đục thả câu.” Giám đốc Hoài thở dài nói.

Ông Son chau mày cũng một bộ dạng não nề: “Nhà họ Sầm chỉ còn mỗi Nhiên thiếu là có thể lật lại cục diện này, thế nhưng tôi dò la tin tức mấy tháng rồi cũng không có tin tức của cậu ấy.”

“Có cách nào gặp chủ tịch không?” Ông Hoài đột nhiên hỏi, ông cũng là gắn bó với Sầm Gia đã lâu cũng bỏ ra không ít tâm huyết cho nơi này nên cũng khó nhìn nó sụp đổ.

Ông Son lắc đầu, không ai biết Minh Tường đang làm chủ Sầm Gia khó ai có thể bước chân vào.

Hai nhìn nhau chẳng thể làm gì, lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Hai vị giám đốc, làm phiền một chút.”

Bọn họ đặt phòng riêng nói chuyện đột nhiên lại có người xuất hiện không khỏi kinh sợ. Lúc nhìn đến người đàn ông ở cửa bọn họ lại càng thêm kinh ngạc.

“Phong, Phong thiếu gia.”

Sầm Thanh Phong mặc trên người bộ vest trắng lịch thiệp đi vào cùng hai vệ sĩ, trong đó một người là Khải Nam.

Sự xuất hiện của hắn đã khiến người ta từ kinh sợ cho đến nghi hoặc. Ông Son đột nhiên lên tiếng: “Phong thiếu, sao cậu lại biết chúng tôi ở đây, còn nữa không phải nhà họ Sầm đã…”

“Tôi biết ông muốn nói gì, thứ lỗi cho sự đường đột này của tôi, nay nhà họ Sầm gặp nạn tôi mong hai vị có thể giúp sức.” Sầm Thanh Phong ngắt lời của ông ta lại ngồi xuống đối diện hai người, Khải Nam cùng vệ sĩ còn lại đứng hai bên.

Ông Hoài nhìn hắn nghi hoặc: “Ý cậu là thế nào có thể nói rõ ra không?”

“Các vị cũng biết tôi chỉ là một bác sĩ, mấy chuyện kinh doanh tôi hoàn toàn không rành. Tôi đến gặp các vị là do ông nội tôi ủy thác.” Sầm Thanh Phong nói.

Hai người nghe vậy lóe mắt hỏi: “Chủ tịch hiện tại thế nào?”

“Tình hình của ông tôi không tiện nói, các vị chỉ cần giúp tôi một tay là được, tôi sẽ vào công ty với chức danh giám đốc điều hành.”

Sầm Thanh Phong nói ra điều này khiến cả hai cùng kinh nghi, không hiểu hắn vào bằng cách nào, ông Son không nhịn được tò mò hỏi: “Cậu không có cổ phần trong tay làm sao có thể…”

“Tôi đang giữ 15% cổ phần, chừng này đã đủ cho chức chủ tịch chưa?” Sầm Thanh Phong điềm nhiên nói.

“Cậu, làm sao có thể, lẽ nào chủ tịch…”

“Không phải ông nội tôi, là cổ phần chuyển nhượng từ em họ tôi Sầm Hạo Nhiên.” Sầm Thanh Phong chậm rãi giải thích.

Ông Hoài kích động hỏi: “Nhiên thiếu đã quay lại rồi sao? Tại sao cậu ấy không đích thân ra mặt.”

“Em họ tôi hiện tại không tiện ra mặt nên tôi chỉ có thể thay cho toàn bộ người nhà họ Sầm lật lại tình thế hiện tại. Tôi biết năng lực của mình không đủ chỉ có thể nhờ đến hai vị.” Sầm Thanh Phong nhìn hai người nói.

Ông Son cảm thấy tình hình hiện tại khó lòng xoay chuyển, chỉ đành theo Sầm Thanh Phong nên nói: “Được, tôi sẽ trợ giúp cho cậu.”

Thấy ông bạn không do dự đồng ý ông Hoài cũng bảo: “Chuyện đến nước này thì đến đâu hay đến đó.”

Nhà họ Sầm.

Bà Nhung cùng ông Tường ăn cơm ở biệt thự phía đông xong lại nói chuyện với nhau trong phòng khách. Bà ta vẫn còn lo về mấy chứng cứ mà Phong Đại nói nên mấy tháng nay dù làm chủ Sầm Gia cũng thấp thỏm không yên.

“Anh nói xem chứng cứ mà bọn chúng nói là cái gì, những lần em với anh ra tay đều thu xếp ổn thỏa sao lại để chúng thu thập được chứng cứ chứ?”

Thấy bà Nhung không ngừng lo lắng Minh Tường nói: “Em yên tâm, nếu bọn chúng có chứng cứ đã không trốn tránh chúng ta, hơn nữa ông già còn nằm trong tay chúng ta, bọn chúng không dám manh động đâu.”

“Mặc dù vậy nhưng em vẫn bất an, hay chúng ta xuống tay từ ông già đe dọa bọn chúng?” Bà Nhung hỏi ý kiến.

“Cũng là một cách hay, nhưng phải xem bọn chúng có thực sự cầm chứng cứ hay không. Trước tiên em cứ dụ bọn chúng ra sau đó anh sẽ nghĩ cách diệt trừ toàn bộ.” Minh Tường cầm ly champagne nở nụ cười tính toán.

Lúc này Sầm Cảnh Đông từ trên lầu bước xuống đi đến chỗ hai người nói: “Mẹ, con muốn gặp ông.”

Nghe lời này bà Nhung đanh mặt: “Mẹ nói gì con quên rồi sao? Cảnh Đông, đừng có anh con làm mẹ phiền lòng nữa.”

Sầm Cảnh Đông mím môi không nhịn được hét lên: “Mẹ không xứng đáng là mẹ con.”

“Con nói cái gì?” Bà Nhung nghe lời này như chết lặng vài giây, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt con trai gằn giọng: “Con lặp lại lần nữa cho mẹ nghe xem nào.”

“Con nói mẹ không xứng đáng làm mẹ của con và anh.” Sầm Cảnh Đông không ngại lặp lại lần nữa.

“Bốp.” Cậu vừa dứt lời một cái tát rơi xuống mặt.

“Sầm Cảnh Đông, sao mẹ lại sinh ra con cơ chứ, uổng công mẹ yêu thương con, bây giờ ngay cả con cũng như đám người kia phản mẹ sao?” Bà Nhung vô cùng giận dữ.

211: Trở Về

Sầm Cảnh Đông bị đánh vô cùng rát mặt lại cười nhạt: “Tùy mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ, con sẽ không nghe theo mẹ nữa.”

Dứt lời cậu muốn đi ra ngoài cửa bà Nhung thấy vậy lớn tiếng quát: “Bắt nó lại đưa lên phòng, trông chừng kỹ cho tôi.”

Phút chốc hai vệ sĩ đi đến kiềm chế Sầm Cảnh Đông, cậu muốn phản kháng nhưng vô dụng, lại nhìn mẹ mình nói: “Nếu mẹ còn bắt ép con con chết cho mẹ xem.”

“Con, giờ con còn dám lấy cái chết dọa mẹ sao?” Hai mắt bà Nhung đỏ au.

Sầm Cảnh Đông dường như không còn sợ mẹ mình như lúc trước nữa, can đảm nói: “Là mẹ ép con thôi.”

Bà Nhung đứng hình, câu nói này thật quen thuộc biết bao.

Lúc này Minh Tường không ngồi im nữa mà lên tiếng: “Em không cần căng thẳng với con, để nó thăm chủ tịch Sầm một chút cũng không sao.”

“Anh… Nhưng mà…” Bà Nhung vẫn còn do dự, thâm tâm bà ta chỉ muốn tách con trai với đám người nhà họ Sầm càng xa càng tốt.

Minh Tường lại vỗ vai bà ta nói: “Em làm gắt cũng không hiệu quả, để thằng bé thoải mái một chút sẽ tốt hơn.”

Dứt lời ông ta nhìn vệ sĩ nói: “Để thằng bé đi.”

Vệ sĩ lập tức buông Sầm Cảnh Đông ra, cậu lại nhìn Minh Tường đầy căm hận nói: “Đừng giả mù sa mưa, tôi ghét ông.”

Dứt lời cậu chạy thẳng ra ngoài, bà Nhung nhìn bóng dáng con trai vừa ức vừa tức lại đành phải nhẫn nhịn.

Căn nhà gỗ.

Ông cụ ngồi trước một chiếc bàn gỗ nhìn đôi mắt màu xanh biếc được cất giữ trong lọ thủy tinh.

Đôi mắt nhìn thẳng vào ông lại chẳng có linh hồn như một vật đã chết.

Ông thở dài một hơi, bàn tay nhăn nheo không ngừng vuốt v e cái lọ, như thể nó là vật báu mà ông không nỡ đem đi.

Lúc này cửa phòng ông cụ có tiếng gõ cửa, biết là cháu gái mình đến ông khàn giọng bảo: “Thiên Thanh đó à, vào đi cháu.”

Thiên Thanh mở cửa từ bên ngoài bước vào đi đến bên cạnh ông cụ nhẹ nhàng hỏi: “Ông gọi cháu sao?”

“Ừ, cháu ngồi xuống đây với ta, ta có chuyện muốn nói với cháu.” Ông cụ dường như có vẻ ưu tư, Thiên Thanh lại nghe lời ông ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.

Ông cụ vẫn chưa rời tay khỏi đôi mắt này mà nhìn nó với ánh mắt da diết khổ sở, Thiên Thanh cũng nhìn vào nó lại hỏi: “Ông, ông lại nhớ bà sao?”

“Ừ, Thiên Thanh, lúc bà cháu mất đã để lại đôi mắt này cho ta, bà ấy là một người xinh đẹp ngay cả mắt cũng khiến người ta si mê, đôi mắt xanh biếc long lanh như thủy tinh này đã bao lần cuốn hút ta, đáng tiếc bà ấy chết khi còn quá trẻ, ta chẳng thể làm gì ngoài việc ôm đôi mắt hoài niệm.

Thế nhưng hôm nay có lẽ ta nên kết thúc hoài niệm này” Ông cụ vừa nói vừa tiếp tục vuốt v e cái bình.

Thiên Thanh nghe vậy nghi hoặc hỏi: “Ông, ý ông là gì.”

Ông nội nói những điều này làm cô vô cùng sợ hãi, giống như báo hiệu một điều gì đó.

Ông cụ lại nhìn cô nói: “Thiên Thanh, ta năm nay đã gần 90, cũng coi như gần đất xa trời, ta tính toán thời gian của mình cũng không còn bao nhiêu nữa, ta sắp được gặp người ta thương nhớ rồi.

Đôi mắt này nếu cứ để nó trong lọ thủy tinh hoài chẳng khác nào vật vô tri, cho nên ta muốn tặng nó cho chàng trai kia.

Chắc hẳn đây là điều bà ấy mong mỏi khi để lại đôi mắt này.”

“Ông, ông tặng mắt cháu có thể hiểu nhưng sao ông lại nói những lời như thế, ông còn khỏe mạnh, vẫn còn có thể ở cùng cháu mà.” Thiên Thanh ôm chặt tay ông mình.

Ông cụ vỗ về tay cô nhẹ nhàng nói: “Thiên Thanh cháu nghe ông nói này, khi chàng trai kia khỏe lại cháu hãy theo cậu ta rời khỏi nơi này.”

“Cái gì? Ông nội, ông đang nói cái gì?” Thiên Thanh không thể tin nhìn ông, trong lòng càng thêm lo lắng.

Biết cháu gái mình sẽ sốc nên ông cũng đã chuẩn bị lại bảo: “Ta biết cháu là cô gái trẻ muốn bay nhảy bên ngoài không thích gò bó mãi trong nơi rừng rậm này.

Chàng trai kia xuất hiện cũng như cơ duyên cho cháu rời khỏi đây.

Thiên Thanh, đi đi, đi tìm chân trời thuộc về cháu, ông không thể bên cháu cả đời được, cháu có một thân y học do ông truyền lại chắc chắn sẽ sống tốt, thêm chàng trai kia hậu thuẫn ta tin chắc cháu ta sẽ là người giỏi giang.”

Ông cụ như nói những lời cuối cùng của đời mình, giọng nói bình thản không vấn vương, lưu luyến, ngược lại còn có vẻ ung dung tự tại.

Thiên Thanh hiểu ông đang lo cho mình nhưng cô không muốn ông rời đi nên nói: “Ông, cháu muốn ở cùng ông mãi mãi.”

“Con bé này, không ai có thể bên cạnh cháu mãi mãi, hãy tìm cho mình một bầu trời riêng, nơi đó mới thuộc về cháu, ông có ra đi cũng đi trong thanh thản, cháu hiểu không?” Ông cụ ôn tồn nhắn nhủ, không muốn đứa cháu gái của mình quá đau thương.

Chuyện này đến quá đột ngột Thiên Thanh khó lòng tiếp thu nhưng cô cũng không phải là người không hiểu chuyện, ngoài buồn bã ra cô cũng không nói gì thêm cho phiền lòng ông.

Đêm đó hai ông cháu hàn huyên đến khuya Thiên Thanh mới trở về phòng của mình.

Lại qua một tuần ông cụ tiến hành phẫu thuật ghép mắt cho Sầm Cảnh Đình, tay nghề của ông khá cao siêu nên xem như thành công một nửa.

Chỉ còn chờ thêm một thời gian để tháo băng và thích ứng với đôi mắt là xong.

Trong khoảng thời gian này Sầm Cảnh Đình vẫn luôn sốt ruột trong lòng nhưng cố gắng gượng trị mắt và chân.

Mọi thứ diễn ra với anh có vẻ thuận lợi bên ngoài còn trong lòng thì như cơn sóng vỗ bờ lúc đêm khuya.

Những ngày này cô gái Thiên Thanh cũng hay trò chuyện với anh nhưng hiển nhiên anh không có tâm tình đáp trả, trong đầu trong tim chỉ có mỗi mình Dương Ái Vân, nằm mơ cũng chỉ gọi tên cô.

Tâm hồn thiếu nữ của Thiên Thanh bắt đầu nở rộ trước sự hững hờ của chàng trai nhưng dường như cô lại chưa từng từ bỏ.

………………..

Vào ngày cuối đông đầu năm mới, pháo hoa lại rực rỡ trên bầu trời thành phố Dạ Lan, đám người xôn xao đón chào một năm mới trong an vui và hạnh phúc.

Người đàn ông đứng giữa lòng đường nhộn nhịp nhìn những đóa pháo bông trên bầu trời, đôi mắt màu xanh biếc chỉ chứa vẻ u buồn khó tả.

Một năm trước cũng ngày này anh tưởng chừng cùng cô sống chết có nhau nhưng cuối cùng anh lại đánh mất cô.

Giờ này anh chỉ có một khao khát duy nhất là nhanh chóng tìm lại người con gái ấy.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt ưu tư thương nhớ của mình thay vào đó là một ánh mắt lạnh giá cùng sự kiên định khó nói.

Cô gái đứng bên cạnh anh lại hoan hỷ thốt lên một câu: “Woa, đẹp quá, đây là nơi anh sống sao?”

“Đúng vậy, đi thôi.” Người đàn ông lạnh giọng nói, không muốn nhìn pháo hoa quá lâu, chỉ muốn trở về thật nhanh.

Thế nhưng lúc này trên màn hình lớn được gắn ở tòa cao ốc của trung tâm thành phố một giọng nói bỗng chốc vang lên: “Các vị thân mến trong đêm giao thừa này những ai truy cập vào web tổng của tập đoàn Minh Tường sẽ được phát bao lì xì trị giá lên đến 100 triệu.

Mọi người hãy tranh thủ nhận lì xì cho mình nào, thêm vào đó còn có thêm nhiều phần quà hấp dẫn đang chờ đón bạn, hãy đồng hành cùng Minh Tường để có thêm nhiều phúc lợi.”

Lời nói kia vừa dứt khiến toàn dân trầm trộ ồ ạt lấy điện thoại của mình ra, vội vã lên sàn giao dịch của Minh Tường.

Người đi đường có vài người không ham lì xì lại tặc lưỡi nói: “Ài, chỉ một năm mà vạn vật đều thay đổi, bây giờ đã trở thành thời đại của Minh Tường, Sầm Gia huy hoàng một thời nay còn đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi e chỉ trong năm nay Sầm Gia sẽ phá sản thôi.”

“Các ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.” Người đàn ông nghe đến tin tức này kích động chặn đường hai người vừa nói chuyện hỏi.

Hai người đi đường đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên bị chặn có chút kinh sợ, lúc nhìn thấy đôi mắt của Sầm Cảnh Đình bọn họ lại như đứng hình tại chỗ.

Bạch Long.

Lý Tuấn Phong dù bận rộn cũng tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho các anh em chung vui đêm giao thừa.

Ngày này ai có gia đình đều đoàn tụ với nhau riêng những người trong Bạch Long hiếm có người có cha mẹ hay người thân, bởi vì bọn họ đều mồ côi cha mẹ.

Vài năm trước được Sầm Cành Đình thu nhận mới có nơi để tồn tại, nếu không cũng như kẻ vất vưởng ngoài đường.

Lúc này trong phòng khách của Bạch Long có hơn chục bàn Lý Tuấn Phong ngồi giữa một chiếc bàn tròn nâng ly rượu vang lên nói cùng toàn thể anh em.

“Mọi người hôm nay tuy là giao thừa nhưng cũng là ngày anh cả và chị dâu chúng ta biến mất, ai cũng đã nỗ lực tìm kiếm bọn họ nhưng không có tin tức, trong lòng chúng ta đều hiểu lành ít dữ nhiều.

Cho nên hôm nay, chúng ta uống cạn ly này để tưởng niệm về họ.”

Lý Tuấn Phong dứt lời cả đám hô lên: “Anh cả, chị dâu, anh cả, chị dâu.”

“Tôi ở đây.” Tiếng hô vừa tắt một giọng nói lạnh lẽo vang lên như cái lạnh của thời khắc giao mùa.

Toàn thể mọi người trong căn phòng đều nhìn về phía cửa lớn, đôi mắt ai cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng sững sờ.

Người đàn ông đứng ở đó chỉ nói một câu: “Tôi đã trở về.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!