Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

/

Chương 644: Anh yêu em 3 (chính văn Đại Kết Cục)

Chương 644: Anh yêu em 3 (chính văn Đại Kết Cục)

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Hàn Trinh Trinh

9.766 chữ

11-07-2023

Nhà họ Hàn vẫn náo nhiệt, có rất nhiều khách đang uống rượu hát vang, Hàn Văn Vũ từng bước, từng bước đi xuống bậc thang, đi tới sân khấu màu trắng của hôn lễ hôm nay, nhìn hoa hồng và đèn lồng màu đỏ, lóe màu sắc động lòng người, không có ai biết người đàn ông đẹp trai này, đã từng ở phía sau nhà mình, gieo một vườn hoa hồng đỏ, đã từng mơ ước nhận được tình yêu của cô, tặng cho cô trái tim trọn vẹn nhất, cũng không ai biết được tình yêu của người đàn ông này, có thể tiếp tục đến phút cuối cùng hay không, câu chuyện tình yêu xa xưa, đến lúc này, rốt cuộc chúng ta có lẽ đã hiểu rõ? Người có tình yêu, thật sự tốt đẹp!

Hắn vươn tay khẽ vuốt khán đài màu trắng, nhớ tới một mùa đông nhiều năm trước, ở bên hồ băng, hai người ôm nhau lướt qua từng cảnh tuyết, cùng nhau nhìn bông tuyết bay múa đầy trời, lúc đó, thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

"Bùm …………." Bầu trời xa xăm, truyền đến một tiếng nổ thật to, Hàn Văn Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bên kia bầu trời, pháo hoa cháy sáng rực rỡ, tiếp sức cho bầu trời đêm, tiếp sức cho người đàn ông này, hắn sửng sốt một chút, quay đầu, rốt cuộc nhìn thấy Kim Vân, trong tay cầm một cây đuốc pháo hoa, sáng lấp lánh đi đến trước mặt của mình, cô nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng.

Kim Vân thở dài, nắm cây đuốc pháo hoa trong tay, nhìn đốm lửa thật nhỏ đang lập lòe nhấp nháy, cô thở dài, nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Một mình trong đêm như vậy, suy nghĩ tưởng nhớ một người, mệt mỏi và khó chịu chết đi. Không bằng tôi và anh đi cùng nhau, ít nhất sẽ không cô đơn"

Hai mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ, biết tình yêu của mình, cuối cùng cũng phải kết thúc.

Đèn lồng đỏ sậm, cùng với từng trận tiếng thở dốc truyền đến, Hàn Văn Hạo đè Hạ Tuyết trên giường, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa cách quần áo mềm mại, khẽ xoa nắn cô, Hạ Tuyết hơi cuốn hai chân, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, thở gấp, Hàn Văn Hạo nhẹ xoa nắn cô, vừa cúi xuống, vuốt nhẹ váy dài của cô, sau đó dò vào trong váy ngủ màu đỏ của cô, cách lớp ren, véo nhẹ giữa hai chân.

Một trận kích thích từ giữa hai chân của cô vọt lên, cô không nhịn được ưỡn lên, đón nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, ôm hông của hắn, khẽ vuốt ve làn thịt trước ngực của hắn, đã có một thỏa mãn thật sâu, Hàn Văn Hạo dùng cánh tay to lớn, ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, cúi đầu hôn nhẹ trước ngực của cô, cách lớp tơ tằm khẽ cắn đốm nhỏ màu hồng, xúc động gọi nhỏ: "Tuyết Nhi"

"Hả?" Hạ Tuyết xúc động đáp lời, hai tay vẫn khẽ vuốt ve cơ ngực màu đồng của hắn, lâu lâu khẽ nâng đầu lên, hôn lồng ngực hắn, dịu dàng hỏi: "Thế nào?"

Hàn Văn Hạo cách váy ngủ tơ tằm, dần dần khẽ hôn xuống, cảm động, nói: "Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em"

Dường như nói một trăm lần cũng không chán, dường như nghe một trăm lần cũng không chán!

Hạ Tuyết mỉm cười, lại cảm thấy Hàn Văn Hạo đã hôn tới giữa hai chân, đang cách lớp ren, khẽ cắn liên tục, die»ndٿanl«equ»yd«onhai tròng mắt của cô mê ly chợt lóe, dường như không nhịn được kích thích như vậy, say đắm cười nhỏ, nhìn Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói: "Em rất hạnh phúc"

Đúng vậy a, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, mê người như vậy, say lòng người như vậy.

Hàn Văn Hạo kéo nhẹ váy ngủ của Hạ Tuyết xuống, hôn trên bả vai bóng loáng của cô, hai tay lại nhẹ xoa nắn cô, làm cho đốm nhỏ màu hồng nở ra, hắn liền cúi đầu khẽ cắn.

"A" Hạ Tuyết nắm chặt ra giường, cảm thấy đầu lưỡi của Hàn Văn Hạo, khẽ liếm lấy đốm nhỏ màu hồng, làm cho ngứa ngáy, cô nuốt cổ họng khát khô, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ chút kích tình này, Hàn Văn Hạo vừa ngậm đốm nhỏ màu hồng của Hạ Tuyết, thân thể khó nhịn dục vọng, kéo quần lót đỏ thẫm, tách hai chân của cô, hướng giữa chân của cô tiến vào, lập tức một cảm giác khít khao bao quanh mình, hắn hưởng thụ ngẩng đầu, thân thể vẫn tiếp tục hoạt động, đâm vào, rút ra, ở giữa hai chân ấm áp và khít khao của cô, càng không ngừng tiến thẳng vào, từng trận kích thích dâng lên, làm cho hắn thở hổn hển, trong trận trận tiến vào, nhìn cô gái phía dưới kích động, đang xoay mặt, dưới ánh đèn màu hồng, thở gấp, hắn cảm động cười khẽ, cúi đầu, vừa tiến vào, vừa nóng bỏng hôn cô.

Đèn lồng màu đỏ sáng ngời, die»ndٿanl«equ»yd«ontrong phòng thật yên tĩnh, nhưng bóng dáng một trước, một sau chuyển động, truyền đến tiếng thở dốc của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết và tiếng chi chi phát ra từ chiếc giường, chạm nhẹ vào vách tường, hai bóng dáng cứ như vận, chặt chẽ hợp nhau tại một chỗ, từ hai thế giới tạo thành một thế giới.

Đêm nay, rốt cuộc chuyện xưa đã kết thúc, ngược lại chuyện bọn trẻ con! Hả? Dĩ nhiên, còn có một số chuyện xưa vẫn chưa xong !

Rốt cuộc, Hạ Tuyết bằng vào bộ phim mới “Mộng”, một lần nữa đạt được nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Giải Kim Mã, cô mặc bộ váy dài màu vàng, nhận lấy chiếc cúp trong tay Hàn Văn Vũ, trước ống kính truyền hình, nghẹn ngào nói: "Trong đời tôi, phần thưởng tốt nhất, khích lệ tôi, chính là lấy được chồng tôi!"

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.

Hàn Văn Hạo đang ở nước Pháp, trợ giúp Daniel tranh cử Tổng Thống, đêm hôm đó, Daniel ngồi trong phòng khách tòa lâu đài, xem trực tiếp truyền, cũng một cười thỏa mãn.

Hạ Tuyết cầm chiếc cúp, nhìn trước ống kính, thâm tình kêu lên: "Chồng, anh đã đi Pháp hơn một tháng rồi, anh mau trở về đi! Ở nhà em đã không chịu nổi hai tiểu quỷ nữa! Lại còn thêm chị của chúng nó, em không sống được"

Đúng vậy! ! Lúc Hạ Tuyết đóng xong bộ phim “Song Thành Ký”, cùng Hàn Văn Vũ kết thúc công việc hoàn mỹ thì phát hiện mình mang thai, die»ndٿanl«equ»yd«onhơn nữa lại mang thai song sinh, chuyện này làm cho Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt rất hài lòng, Hàn Văn Kiệt rất mệt mỏi, chỉ sợ cô sanh đôi có gì sơ xuất, nhưng Thượng Đế nói, nếu con vượt qua khó khăn này, ta sẽ cho con một điều tốt đẹp! Thời gian dần trôi qua, rốt cuộc trong một đêm tối gió lạnh, Hạ Tuyết nâng cao bụng bự mười tháng, đang cùng Hàn Văn Vũ gặm chân gà lại bị đau bụng, Hàn Văn Vũ bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Thân ái, cái chân gà này là nhà chúng ta ướp, cũng không được? Gần đây vì cục cưng của cô, ở nhà trồng cỏ nuôi bò sữa, trái cây và rau dưa ở nhà trồng, còn không được? Chân gà này cũng là gà nhà chúng ta làm a!"

"Đừng nói nhảm! !" Hạ Tuyết ôm thắt lưng kêu to: "Tôi muốn sinh cục cưng nhà chú ………… mau gọi Văn Hạo ……….."

Hàn Văn Vũ nghe xong, hoảng sợ, ném chân gà, chạy ra bên ngoài như điên! !

Đông đông đông! ! Hàn Văn Hạo và cả nhà cùng nhau ôm Hạ Tuyết xuống lầu, Hạ Tuyết vừa ôm bụng đau đớn, toàn thân xuất mồ hôi, kêu to: "Em đau quá! ! Em không sinh nữa ! Văn Hạo, em không sinh nữa ! Em chỉ cần Hi Văn thôi! !"

Hi Văn lập tức đi tới kêu to: "Mẹ! ! Cố gắng lên! Sau khi hai em trai ra ngoài, con giúp mẹ trông coi! !"

"Tốt! !" Cô bé nói trông coi, mọi người tin không?

Ngày đó, Hàn Văn Hạo mới từ nước Pháp trở lại, die»ndٿanl«equ»yd«onvừa đi vào cửa nhà, lại nhìn thấy cả nhà họ Hàn gà bay chó sủa, kể từ sau khi hai Hỗn Thế Ma Vương ra đời, cái nhà này cách mỗi một giờ đều náo loạn! Người cả nhà vì chìu theo hai vật nhỏ này, đã mang đồ quý giá, bao gồm tất cả đồ cổ giấu đi, chỉ bày biện một số hàng loại hai để cho chúng nó ném! Mới ba tuổi, cũng đã giày vò người ta như vậy! Hàn Văn Hạo thật sự không chỉ một lần, muốn đem bọn chúng đưa cho Daniel nuôi!

"Cậu cả! !" Lý thẩm bị sợ đến khóc lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôn tiểu thư cùng hai vị thiếu gia để lại tờ giấy này đi ra ngoài rồi! !"

Hàn Văn Hạo nghe xong, mặt biến sắc, nói ngay: "Lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát Trưởng!"

Lại gọi điện thoại cho cảnh sát Trưởng, ba đứa nhỏ này, mỗi ngày chơi trò mất tích, cái vườn hoa rộng lớn này, chỉ thiếu chút nữa lật tung lên, vậy mà chạy đi đâu? Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Vũ, Văn Kiệt đi tìm khắp nơi, mỗi công viên, mỗi trang trại cá, cuối cùng là bờ biển, dù sao mỗi ngày thay đổi một trò, Hạ Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhăn nhúm, nói: "Nếu mẹ bắt được các con, mẹ nhất định hung hăng quất chết!"

Mỗi ngày cô không nhìn thấy con, mỗi ngày cũng nói lời này, mỗi ngày cũng lo lắng đề phòng!

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết ở chợ bán thức ăn, tìm được hai con trai của mình, Hàn Tử Dục, Hàn Tử Diệp, hai đứa trẻ ba tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần kẻ carô đen, đứng trước mặt một ông chủ bán quả mơ, die»ndٿanl«equ»yd«onnghe ông chủ nói một đồng tiền một cân mơ, Tử Dục vừa nghe, đôi mắt thật to chớp chớp, đưa ra bốn ngón tay, bắt chước lần trước chị n1 mua anh đào, thầm thì nói: "Năm đồng tiền bốn cân có được không?"

Hi Văn ở đó đầu ăn cá trứng, vừa nghe em trai nói như vậy, con ngươi nóng lên, đi đến phía sau em trai, hung hăng vỗ xuống sau ót nó một cái, tức giận la hét: "Ngu ngốc! Một đồng tiền một cân, hỏi người ta năm đồng tiền bốn cân có được không? Em có phải là em trai chị không? Mang thai sai rồi! ! Chị của em ăn trắng củ cải lớn lên, hai đứa em mỗi ngày ở trong bụng mẹ ăn thịt cá, cũng không thông minh một chút nào! Như vậy làm sao chị dẫn theo?"

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn ba đứa con này, mệt mỏi, cười một tiếng.

Tất cả đều vì con cái a!

"Đi theo chị nữa đừng để cho cha mẹ phát hiện! Phát hiện đánh chết em! ! Không có chị, hai em làm thế nào? Đi theo chị!" Hi Văn một tay kéo một em trai, đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Ai là em!"

Hai đứa nhỏ cùng nhau giơ tay!

"Muốn chị mệt chết sao! !die»ndٿanl«equ»yd«on Lại không phân biệt được! ! Tối hôm qua, chị tắm cho Tử Dục hai lần, ra ngoài còn nói mình chưa có tắm, em trai ngồi ở trên ghế sa lon, cũng chưa tắm lần nào! Ghét! ! Các em ngốc y như mẹ! !" Hi Văn vừa dắt tay em trai, đi vào trong đám người, vừa mắng!

Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo nhịn không được bật cười, thật thỏa mãn nhìn ba đứa con phía trước, tay trong tay dắt nhau đi, trong lòng suy nghĩ, bọn chúng muốn đi nơi nào đây? Sau khi lớn lên, nối gót chân của cha mẹ sao? Hay muốn có một vùng trời riêng đặc sắc của mình? Sẽ hạnh phúc đấy! Cầu mong cho những đứa trẻ, khỏe mạnh, bình an và vui vẻ. Chúc mọi người hạnh phúc./.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!