Nếu có chuyện gì phát sinh thì cũng không có ảnh hưởng tới Tần Giác, mà Tần Giác cũng không biết có người nào đó cách hàng ngàn dặm đang la gọi tên hắn.
Về việc Huyền Ất Sơn có cùng Tinh môn khai chiến hay không, Tần Giác cũng không thèm để ý, hắn vẫn như cũ, hằng ngày vẫn ăn cơm, ca hát, uống rượu và đi ngủ như bình thường, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Đương nhiên, nếu như về sau Tinh môn thật sự muốn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, thì Tần Giác không ngại tiện tay đi tiêu diệt.
Hắn không muốn tham dự vào các vấn đề ngoại giới, nhưng không có nghĩa là thế giới ngoài kia có thể tùy tiện khi dễ những người bên cạnh hắn, mặc dù các sư huynh của hắn cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng từ nhỏ đến lớn đều một mực đối xử rất tốt với hắn,giống như huynh đệ bình thường .
Huống chi, đây là nơi hắn sinh sống mười năm nay, làm sao có thể dễ dàng chịu đựng được sự phá hoại của người khác?
"Kỳ lạ, ta đã ngủ thiếp đi từ lúc nào."
Tần Giác mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bàn đá trong sân, dưới chân bên trái bên phải hơn chục bầu rượu trống rỗng, với toàn thân đầy mùi rượu, dường như tối hôm qua đã uống không ít.
May mắn thay, ở cấp bậc này hắn không cần tắm rửa, bởi vì bụi đất căn bản không có cách tới gần được hắn, chỉ cần kích hoạt linh lực, là có thể loại bỏ bất cứ tạp chất nào trong cơ thể, nhưng trong cơ thể hắn chưa bao giờ có tạp chất gì.
Rất nhanh, Tần Giác liền thay quần áo khác, thần sắc sảng khoái đi ra khỏi sân, trong tay vẫn cầm theo một bầu rượu, bạch y tung bay, nếu như hắn lấy thêm một thanh kiếm, sẽ giống như trong phim điện ảnh hay trong phim truyền hình ở kiếp trước, như một vị Tửu Kiếm Tiên kia thoải mái tự do không bị trói buộc.
"Ừm?"
Đột nhiên, Tần Giác dừng bước lại, hắn phát hiện một thiếu nữ tên là Lạc Vi Vi lại tới .
Đáng tiếc là, hôm nay thời tiết không tốt, không có trời, cho nên thiếu nữ này cũng không có tu luyện.
"Ngươi đã tỉnh rồi ."
Do dự một chút, thiếu nữ nói thêm:
"Sư thúc tổ ."
Nghe vậy, Tần Giác liền giật mình, nghĩ lại, đúng là thiếu nữ này xác thực phải gọi hắn là sư thúc tổ .
Nhẹ gật đầu, Tần Giác thuận miệng hỏi:
"Hôm nay lại không có mặt trời, ngươi tới nơi này làm gì?"
"Ta ... Ta tới đây để cảm ơn Tần ... Sư thúc tổ ."
Thiếu nữ thấp giọng nói, ngữ khí rất khó xử.
"Cảm ơn ta?"
Tần Giác bối rối, hình như hắn không có giúp đỡ người thiếu nữ này gì đâu?
"Đúng, cảm ơn Sư thúc tổ đã để tất cả những người mới trở thành đệ tử ngoại môn."
Thiếu nữ chân thành nói .
Tần Giác lập tức giật mình, thờ ơ mà nói:
"Bọn họ đối mặt với nguy cơ tính mạng mà không có lựa chọn chạy trốn, đây đều là những gì họ xứng đáng được nhận thôi ."
Đối với một tông môn võ đạo mà nói, không có gì quan trọng hơn lòng trung thành, nếu không một khi gặp nguy hiểm toàn bộ đều chạy trốn hết, vậy thì còn gọi gì là chiến đấu?
Đó là lý do tại sao Tần Giác mới phá lệ để những đệ tử mới không có bỏ trốn trực tiếp thăng cấp vào nội môn, về phần những người lựa chọn chạy trốn, Tần Giác cũng không trách bọn họ, dù sao bọn họ cũng vừa mới gia nhập vào Huyền Ất Sơn còn chưa được một tháng, nhưng nếu còn muốn bước vào Huyền Ất Sơn, thì tuyệt đối không thể.
"Tu vi của ngươi hình như đã tăng lên."
Tần Giác không muốn dây dưa với việc này nữa, thế là đổi chủ đề .
"Đúng vậy, bởi vì ta săn giết được sáu yêu thú cấp thấp Hoàng giai, cho nên đã giành được vị trí đầu tiên trong lịch luyện lần này, đồng thời nhận được linh lực quán đỉnh nên đã thành công đột phá đến Hoàng giai hậu kỳ."
Thiếu nữ giải thích.
Đối với vấn đề này, Tần Giác cũng chẳng ngạc nhiên gì nữa, dựa vào thực lực của thiếu nữ đang ở trung kỳ của Hoàng giai, việc đứng trong ba hạng đầu trong lịch luyện là điều rất bình thường, nếu như không phải nửa đường phát sinh biến cố, chỉ sợ thiếu nữ này còn có thể săn giết được nhiều yêu thú hơn.
Nghe xong câu nói này, Tần Giác không chú ý tới thiếu nữ này nữa, mà đi tới tảng đá để rót rượu vào 'Cỏ dại'.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Sau một lúc lâu, thiếu nữ nhịn không được hiếu kỳ, phá vỡ trầm mặc .
Tần Giác liếc mắt:
"Ngươi không nhìn ra sao?"
"Đây không giống như một gốc cỏ dại bình thường."
Thiếu nữ từ trên tảng đá nhảy xuống, ngồi xổm cùng Tần Giác bên cạnh 'Cỏ dại', cẩn thận từng li từng tí quan sát.
"Tất nhiên, đây là một gốc 'Cỏ dại' đã sinh ra linh trí , không đúng, bây giờ nó là linh thảo ."
Tần Giác hớn hở nói, tựa như đang giới thiệu con trai của mình cho người khác.
"Linh trí?"
"Nghĩa là biết suy nghĩ."
"Ta hiểu rồi."
Thiếu nữ như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu .
Trước đó nàng đã ở nơi này để tu luyện, vậy mà không có chú ý tới .
Tần Giác: "..."
Ngươi có thật sự hiểu?
"A, nó giống như có thể hấp thu được linh khí."
Thiếu nữ kinh hô .
"Bởi vì ta đã truyền thụ 'Thanh Hư Kinh' cho nó ."
"Vậy nó cũng có thể trở thành võ giả sao?"
"Ừm... Tùy tình hình."
Tần Giác có chút chần chờ, dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua tình huống tương tự .
"Được, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tới chăm sóc cho nó!"
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, kiên định nói .
Tần Giác: "? ? ?"
Tình huống này là như thế nào?
Suy nghĩ của nữ nhân đều thích nhảy vọt như vậy sao?
Trước khi Tần Giác kịp phản ứng lại, thiếu nữ đã xòe bàn tay ra, cố gắng chạm vào 'Cỏ dại', nhưng mà đúng lúc này, 'Cỏ dại' bỗng nhiên né tránh,giống như không muốn tiếp xúc với thiếu nữ.
Thiếu nữ hơi có vẻ kinh ngạc:
"Hình như nó không thích ta ."
"Có vẻ như vậy."
Tần Giác cũng đồng tình.
"Được thôi."
Thiếu nữ ủy khuất rút bàn tay về, sau đó thề:
"Ta sẽ không từ bỏ đâu!"
Tần Giác: "..."
Trong mấy ngày tiếp theo, thiếu nữ vẫn đến vách đá này tu luyện giống như trước, nhưng 'Cỏ dại' dường như không chào đón thiếu nữ này, nhất quyết không muốn để thiếu nữ đụng vào, thậm chí còn thực hiện các động tác công kích, khiến thiếu nữ này rất bực bội.
Vào ngày hôm nay, ánh nắng chói chang,bầu trời trong xanh gió nhẹ .
Sau khi thiếu nữ rời đi, Tần Giác đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, thế là hắn đi đến kho binh khí cầm một đống vật liệu trở về, chuẩn bị chế tạo vũ khí .
Các nhân vật chính trong tiểu thuyết ở kiếp trước về cơ bản đều có một vũ khí của riêng họ, bởi vậy Tần Giác dự định cũng làm một cái cho riêng mình.
Tần Giác không thích những vũ khí thông thường, với lại hắn đối với vũ khí lạnh không có nghiên cứu nhiều về nó, ngay cả khi chế tạo ra chúng thì hắn cũng sẽ không sử dụng được.
Trải qua rất nhiều suy tính đắn đo, Tần Giác cuối cùng quyết định làm một khẩu súng, mà loại đó có thể bắn tự động.
May mà kiếp trước Tần Giác là một người ham mê các vũ khí cao cấp, nên rất quen thuộc với nhiều kết cấu vũ khí, muốn làm ra những linh kiện này cũng không khó, huống chi nơi này là thế giới võ đạo cao cấp, nếu như có nhiều thứ làm không được, thì cũng có thể dùng linh lực để bù đắp vào.
Mặc dù như thế, Tần Giác vẫn còn đánh giá thấp sự khó khăn trong việc chế tạo vũ khí, hắn dùng hơn nửa ngày để làm ra phần thân súng, nhưng lại không có cách nào để nổ súng, với lại nơi này chính là thế giới của cao võ, những viên đạn thông thường làm sao có thể đối phó làm gây hại tới các võ giả?
Sau khi suy nghĩ lại, Tần Giác từ Luyện Khí Các tìm được rất nhiều cuốn sách liên quan tới luyện khí, nghiêm túc nhìn .
Thời gian trôi qua thật nhanh,bây giờ đã là đêm khuya.
"Thì ra là thế ."
Tần Giác khép cuốn sách lại,lộ vẻ kinh ngạc, hắn cầm lấy thân súng đã hoàn thành, bỏ đi các linh kiện dư thừa bên trong, sau đó bắt đầu vận dụng linh lực.
Vì để ngăn thân súng bị nổ, Tần Giác cẩn thận kiểm soát từng li từng tí khống chế linh lực của mình, để tránh vô tình san bằng toàn bộ Huyền Ất Sơn.
Theo ngón tay của Tần Giác phác hoạ, trên thân súng bắt đầu dần dần hiện ra rất nhiều đường vân màu bạc, đây là phù văn mà Tần Giác nhìn thấy trong cuốn sách luyện khí, dựa theo những gì trong cuốn sách nói, phù văn có thể phát huy sức mạnh tối đa của võ giả, nếu phù văn càng nhiều, thì uy lực càng lớn, đồng thời phù văn cũng có ưu điểm và nhược điểm.
Mắc dù Tần Giác đã vạch ra được phù văn nhưng nó chỉ ở mức cấp thấp nhất, nhưng chúng vượt trội về số lượng, gần như bao phủ toàn bộ thân súng.
Hừm!
Vào thời khắc nhất định, thân súng dường như đã đạt đến điểm quan trọng cuối cùng nên sinh ra chấn động, Tần Giác vội vàng dừng truyền linh lực vào, và thân súng đã được phù văn che kín bằng những đường vân màu bạc, nhìn rất đẹp.