Vô Củ

/

Chương 306

Chương 306

Vô Củ

39.885 chữ

08-03-2023

Cơ Lãng nhìn thấy khoảng cách này, không cao hứng lắm, nhất định muốn lại gần Thái tử Trịnh.

Bất quá hắn chân không tiện, trên người đều là vết thương hơi động liền đau.

"Ui!"

Thái tử Trịnh dịch sang một chút, nói:

"Đừng nhúc nhích, phụ thân đừng làm tổn thương chính mình.

Nơi nào đau, con đi gọi y quan đến!"

Cơ Lãng níu hắn, nói:

"Lừa con thôi, ai kêu Trịnh không nghe lời."

Thái tử Trịnh vừa nghe, giờ mới hiểu được Cơ Lãng căn bản không đau, chỉ là làm bộ rất đau.

Hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Cơ Lãng nắm lấy tay Thái tử Trịnh, nói:

"Trịnh, là vi phụ không tốt, lúc đó nói lời khó nghe.

Đó không phải là ý vi phụ, con còn giận sao?"

Thái tử Trịnh lắc đầu nói:

"Không có, con chưa từng giận, là thật."

Cơ Lãng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Có chút uể oải, hắn dựa vào ngực Thái tử Trịnh, cứ như vậy ngủ, đặc biệt thả lỏng.

Nhưng Thái tử Trịnh là cứng ngắc.

Chờ Cơ Lãng hô hấp đều đặn, Thái tử Trịnh cúi đầu, hôn một cái trên đỉnh đầu, thấp giọng nói:

"Con làm sao...!Có thể giận đây."

Nhìn Cơ Lãng bình tĩnh an tường, nhất thời hắn có một loại cảm khái.

Nếu như ý nghĩ không bị bại lộ, liền như vậy cả đời ở bên cạnh cũng đủ rồi.

Bởi vì Cơ Lãng bị thương, săn bắn kết thúc sớm.

Thái tử Trịnh hộ tống Cơ Lãng trở về Vương cung.

Cơ Lãng bị thương, bởi vậy cần phải tĩnh dưỡng, không thích hợp lao tâm lao lực, vì vậy liền đem rất nhiều chuyện giao cho Thái tử Trịnh xử lý, vừa vặn cũng xem như rèn luyện.

Thái tử Trịnh ban ngày rất bận.

Vô luận thế nào hắn đều phải tranh thủ cùng Cơ Lãng dùng bữa trưa cùng bữa tối.

Cơ Lãng mấy ngày nay thanh nhàn rất nhiều, chỉ là còn có rất nhiều người muốn hắn tuyển phu nhân.

Nói nếu như lúc này có phu nhân, như vậy Cơ Lãng liền không cần Thái tử bận trước bận sau chiếu cố, có thể để cho phu nhân tới chăm sóc, cũng phi thường thuận tiện.

Ý định gả con gái cho Thiên Tử của quốc quân Trần quốc rơi vào khoảng không.

Từ sau sự kiện kia, Cơ Lãng không còn triệu kiến Công chúa Trần quốc.

Mọi người đều biết, Công chúa quốc quốc tự cho là thông minh, ăn trong bát nhìn trong nồi, kết quả cái gì cũng không có được.

Cơ Lãng trước mắt cũng không muốn cưới phu nhân.

Bởi vì hắn cảm thấy không chừng sẽ bị mưu hại.

Hắn không tin bất luận người nào, ngoại trừ Thái tử Trịnh.

Hôm nay rất bận rộn, biên quan báo nguy, người Địch quay trở lại muốn xâm phạm biên giới.

Thái tử Trịnh đang xử lý chuyện này, suy xét sắp xếp ai đi biên quan sẽ thỏa đáng.

Đến buổi trưa vẫn chưa xong việc.

Thái tử Trịnh tranh thủ đi tiểu tẩm cung cùng Cơ Lãng dùng bữa.

Chạy vội vội vàng vàng tới tiểu tẩm cung, hắn đi tới, Cơ Lãng liền nói:

"Nhanh lau mồ hôi, sao lại gấp như vậy?"

Thái tử Trịnh chỉ là cười cười, nói:

"Không có gì, phụ thân, nhanh dùng bữa thôi."

Hai người ngồi xuống dùng bữa.

Cơ Lãng với không tới, Thái tử Trịnh săn sóc kẹp đến.

Từ sau khi ở bãi săn về, Cơ Lãng không đề cập tới cưới phu nhân.

Cơ Lãng cảm thấy bởi vì vậy mới chọc tới Trịnh.

Dù sao Trịnh từ nhỏ bị ngược đãi, khẳng định có ám ảnh trong lòng.

Hai người dùng bữa, bầu không khí cũng rất tốt.

Cơ Lãng không muốn cho Thái tử Trịnh rời đi, giữ lại hắn một chút.

Dù Thái tử Trịnh có rất nhiều chuyện phải xử lý, thế nhưng nghe Cơ Lãng giữ lại, vẫn là động lòng, liền lưu lại nói chuyện cùng Cơ Lãng.

Vào lúc này có tự nhân lại nói, có Tư Đồ đại phu đến đây, muốn báo cáo Thiên tử.

Cơ Lãng vừa nghe, nhíu nhíu mày.

Bây giờ chính sự đều giao cho quá Thái tử Trịnh xử lý, sĩ phu còn có sự tình gì tìm đến mình.

Thái tử Trịnh vì tránh hiềm nghi, liền không có đi ra ngoài, trái lại ở bên trong, Cơ Lãng đi ra ngoài.

Tư Đồ đại phu thấy Cơ Lãng đi ra, quỳ trên mặt đất, nhanh chóng hành lễ.

Cơ Lãng nói:

"Không biết ái khanh đến đây có chuyện quan trọng gì?"

"Thiên tử, quả thật là chuyện quan trọng! Là liên quan Thái tử."

Cơ Lãng vừa nghe, ngờ vực hỏi:

"Thái tử làm sao?"

"Thiên tử! Thái tử thừa dịp ngài có bệnh không quản triều chính, kết bè kết cánh, lôi kéo triều thần, lòng dạ đáng chém, đã là người người đều biết! Thiên tử xin sớm dự định!"

Cơ Lãng nheo mắt lại, quát một tiếng.

"Hồ đồ!"

"Đúng đúng, Thái tử cũng quá hồ nháo!"

Cơ Lãng lại cười lạnh nói:

"Quả nhân nói là ngươi."

Sĩ phu kia sợ hết hồn, nhanh chóng dập đầu lạy nói:

"Tiểu nhân...!Tiểu nhân nói là thật, không có nửa câu gian dối.

Rất nhiều đồng liêu cũng có thể làm chứng.

Thái tử nắm giữ triều chính, bảo thủ, lạm dụng tư pháp, giam giữ rất nhiều lão thần, điều này thật sự là..."

Cơ Lãng cười một tiếng, tâm tình rất tốt nói:

"Ồ? Quả nhân rõ rồi.

Nguyên do Thái tử mấy ngày nay tác động lợi ích các ngươi, bởi vậy các ngươi mới chuẩn bị kết tội Thái tử, có phải thế không?"

Người kia tựa hồ bị nói trúng, sắc mặt có chút khó coi, nói:

"Không không không, không phải như vậy.

Tiểu nhân trung thành tuyệt đối, một lòng vì Thiên tử, chắc chắn sẽ không bí mật mang theo tư tâm."

"Sẽ không bí mật mang theo tư tâm?"

Cơ Lãng lạnh lùng nói:

"Thái tử sẽ không phản bội Quả nhân.

Coi như người phía dưới đều không muốn Quả nhân dễ chịu, Thái tử cũng sẽ không phản bội Quả nhân."

"Thiên tử, biết người biết mặt nhưng không biết lòng thôi!"

Cơ Lãng sắc mặt đã khó coi mấy phần, quăng tay áo, nói:

"Câm miệng! Lại để cho Quả nhân nghe có người nói Thái tử một câu không phải, đừng trách Quả nhân ban cho cái chết.

Không được có lần sau nữa!"

Sĩ phu bị dọa đến run lẩy bẩy.

Kỳ thực Cơ Lãng nói đúng, Thái tử quản lý triều chính mấy ngày nay, làm ảnh hưởng lợi ích, bởi vậy rất nhiều người muốn liên kết kể tội Thái tử.

Sĩ phu này chỉ là đến thử dò xét, nào ngờ Thiên tử tin tưởng vô điều kiện Thái tử, ngược lại nói bọn họ là hồ đồ.

Lần này hay rồi, sĩ phu bị sợ hãi, căn bản không dám nói, dập đầu lạy, rồi nhanh chóng chạy.

Cơ Lãng ánh mắt mù mịt, nhanh chóng hít sâu điều chỉnh tâm tình, trở vào bên trong.

Thái tử Trịnh ngồi, vẻ mặt suy tư.

Cơ Lãng sợ hắn nghe được sĩ phu nói, liền vội vàng nói:

"Trịnh, con..."

Thái tử Trịnh xác thực nghe được bọn họ đối thoại, thế nhưng hắn cũng không để ý triều thần chửi bới mình, mà là để ý câu nói của Cơ Lãng.

Cơ Lãng tin hắn sẽ không phản bội.

Mà tình cảm hắn chôn sâu ở trong lòng kia đã là phản bội Cơ Lãng.

Trong lòng có chút đắng chát, hắn không biết nói cái gì cho phải.

Cơ Lãng còn chưa nói hết, Thái tử Trịnh đã đứng lên, nói:

"Phụ thân, ngài nghỉ ngơi đi.

Con còn có chút việc phải xử lý, hiện tại liền đi.

Một chốc...!khả năng không đến cùng phụ thân dùng bữa tối, phụ thân nhớ dùng bữa."

Cơ Lãng không phản ứng kịp, Thái tử Trịnh vừa nói vừa chắp tay, nhanh chân liền rời đi.

Cơ Lãng cảm thấy Thái tử Trịnh nhất định là nghe thấy được, bởi vậy trong lòng không thoải mái.

Cơ Lãng hận không thể đem đám thần tử kia cắt đầu lưỡi.

Chỉ là hắn không biết trong lòng Thái tử Trịnh nghĩ cái khác.

Cơ Lãng càng tín nhiệm, Thái tử Trịnh càng là áy náy, càng là bất an, càng là bàng hoàng.

Buổi chiều Thái tử Trịnh quả nhiên cũng không đến dùng bữa, hắn lưu lại chính sự đường đến đêm khuya xem công văn.

Thái tử Trịnh đang suy nghĩ để ai đi phía bắc chống quân Địch, thế nhưng sau nghe Cơ Lãng nói, đột nhiên cảm thấy chính mình đi tốt nhất.

Rời Lạc Sư thành, bình tĩnh một thời gian, nói không chừng khi trở lại có thể hết hy vọng.

Khi đó Cơ Lãng bên cạnh đã có một vị phu nhân, vậy hắn liền tuyệt vọng rồi.

Sáng ngày hôm nay có thảo luận.

Cơ Lãng mới vừa tỉnh ngủ, buổi tối hắn gặp ác mộng.

Hắn mơ thấy Thái tử Trịnh vẻ mặt lạnh lùng bỏ đi.

Mà bên cạnh hắn không có người nào vừa ý, không có bất kỳ ai.

Cơ Lãng ra rất nhiều mồ hôi.

Không biết có phải do trời âm u hay không, chân của hắn rất đau.

Cơ Lãng ăn sáng, một tự nhân đi vào, liền vội vàng nói:

"Thiên tử, đây là công văn Thái tử đưa tới."

Cơ Lãng tuy rằng không tham gia thảo luận, thế nhưng công văn vẫn là hắn phê duyệt, không thì triều thần cũng có ý kiến.

Cơ Lãng vừa húp cháo, vừa tiện tay lật xem công văn.

Công văn nói người Địch xâm lấn, Cơ Lãng cười lạnh.

Bây giờ Lạc Sư cũng không như năm đó không đỡ nổi một đòn.

Trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy sức, đã phồn vinh lên.

Người Địch muốn xâm lấn, da mặt cũng đủ dày.

Cơ Lãng cười lạnh, đột nhiên nụ cười im bặt, đổi lại là khiếp sợ.

Bởi vì hắn thấy được kết quả thảo luận, bọn họ sẽ đánh trận.

Đánh trận không có gì đáng kinh ngạc, người Địch xâm phạm biên giới, phải đánh trở lại, mạnh mẽ trấn áp, cho bọn họ biết lợi hại.

Nhưng mà chủ tướng là Cơ Trịnh!

Cơ Lãng đột nhiên kinh sợ, sau đó nhiều cầm công văn xem đi xem lại.

Quả nhiên là tên Thái tử.

Hắn liền ăn không ngon.

Thái tử Trịnh muốn đi biên quan lại không nói một tiếng, bây giờ định xong mới cho hắn xem công văn.

Cơ Lãng vô cùng tức giận, suýt nữa đem bàn xốc, lớn tiếng nói:

"Đi! Kêu Thái tử đến gặp Quả nhân! Ngay lập tức!"

Tự nhân không biết chuyện gì xảy ra, vội vã chạy đi truyền lời.

Thái tử Trịnh rất bình tĩnh đi tới tiểu tẩm cung.

Thái tử Trịnh đi vào, Cơ Lãng ngồi ở chỗ ngồi, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Thái tử Trịnh làm lễ, Cơ Lãng cũng không cho đứng lên.

"Bốp!"

Hắn hất tay đem công văn vứt ở trước mặt Thái tử Trịnh, nói:

"Chuyện gì thế này ! ?"

Thái tử Trịnh vẫn rất bình tĩnh, nói:

"Người Địch muốn xâm lấn..."

Hắn lời còn chưa nói hết, Cơ Lãng đã nói:

"Ta hỏi không phải cái này! Là vấn đề của con! Vì sao chủ tướng là Thái tử Đại Chu? Đại Chu là không còn ai mới có thể đem Thái tử đưa đi đánh giặc?"

"Phụ thân, con cần rèn luyện, vừa vặn Lạc Sư cần con, con cảm thấy chính mình đi biên quan là lựa chọn tốt nhất, cũng là chính xác nhất."

Cơ Lãng thở mạnh, nói:

"Rèn luyện? ! Con đã nhiều lần đi ra ngoài rèn luyện.

Mới vừa từ Sở quốc trở về, hiện tại liền muốn đi ra ngoài rèn luyện? Con cố tình..."

Hắn nói, giọng trở nên thấp, trong cổ họng mang theo khô khốc khàn khàn.

"Con cố tình muốn bỏ ta một mình.

Con có biết mấy ngày nay, vi phụ trải qua thế nào? Một đám triều thần, mỗi ngày tìm cách khó dễ vi phụ, vi phụ không tâm sự được với ai!"

Cơ Trịnh cúi đầu, nói:

"Con đi biên quan, phụ thân cũng có thể tìm người tâm sự."

"Tìm ai? !"

"Phụ thân chọn một vị phu nhân đi.

Chờ con biến mất, ngài có thể cùng phu nhân thổ lộ tình cảm."

Cơ Lãng lại không chút suy nghĩ thốt lên.

"Ta không muốn bất luận người nào, ta chỉ muốn Trịnh !"

Hắn vừa nói, cả hai đều sợ ngây người.

Cơ Lãng đang kinh ngạc lời của mình, ánh mắt Cơ Trịnh từ bình tĩnh đột nhiên lại bất chấp.

"Rầm! ! !"

Cái bàn bị đụng ngã lăn.

Cơ Lãng còn tưởng rằng Cơ Trịnh muốn tới đánh mình.

Thế nhưng sau một khắc hắn đã bị mạnh mẽ siết chặt trong ngực Cơ Trịnh, lập tức đôi môi liền bị ấm áp bao phủ.

Cơ Lãng sợ đến mở to hai mắt.

Chân còn chưa khỏe, không thể động, tim nhảy đến muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Cơ Trịnh điên cuồng hôn môi Cơ Lãng, mang theo một luồng tuyệt vọng.

Cơ Lãng chưa kịp phản ứng, Cơ Trịnh đã buông lỏng ra.

Hắn phảng phất là một con thú hoang phát điên, giọng khàn khàn nói:

"Cho nên con nhiều lần muốn đi ra ngoài rèn luyện, rời khỏi cũng là bởi vì cái này.

Hôm nay ngài đã biết được, nếu lưu con ở bên cạnh chỉ sẽ phát sinh việc không tốt."

Hắn nói xong quỳ xuống dập đầu, lập tức đứng lên rời khỏi tiểu tẩm cung.

Bước chân Cơ Trịnh vững vàng, rất nhanh, thoạt nhìn vô cùng dứt khoác.

Cơ Lãng bối rối, ngồi ở chỗ ngồi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Cơ Trịnh rời tiểu tẩm cung đến chính sự đường, liền một buổi tối không hề đi ra.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng một tự nhân chạy tới, trong tay cầm một công văn.

Là chiếu lệnh đến, Thái tử Trịnh quỳ xuống lĩnh chiếu.

Tự nhân đọc chiếu lệnh.

Chiếu lệnh nội dung rất đơn giản, Thiên tử phong Thái tử Trịnh là Đại tướng quân, thống soái ba quân bắc phạt người Địch.

Cần phải đánh đuổi người Địch ra khỏi Đại Chu.

Cơ Trịnh trấn định quỳ trên mặt đất, nghe tự nhân tuyên đọc chiếu lệnh, trong lòng thản nhiên, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hắn đã hiểu ý Cơ Lãng.

Cơ Trịnh ngữ khí rất đạm bạc, thế nhưng ý nghĩa, chắp tay nói:

"Ti tướng...!Lĩnh chiếu."

Tại tiểu tẩm cung.

"Thái tử nói cái gì?"

Cơ Lãng hỏi tự nhân về phục mệnh.

Tự nhân cúi đầu, rất cung kính nói:

"Thái tử nói Ti tướng lĩnh chiếu."

"Còn câu gì khác?"

"Chuyện đó..."

Tự nhân suy nghĩ một chút, nói:

"Hồi bẩm Thiên tử, câu khác...!Không có."

Cơ Lãng tựa hồ có hơi không tin, hắn hỏi tỉ mỉ.

Nhưng từ đầu tới đuôi Cơ Trịnh chỉ nói một câu "Ti tướng lĩnh chiếu", cầm chiếu thư liền đi, không có lời giải thích.

Cơ Lãng chậm rãi ngồi ở chỗ ngồi, trong đầu đều là câu nói này.

Lời đó cùng sĩ phu khác không phải giống nhau?

Cơ Lãng cảm giác tim của mình bị người mạnh mẽ nhéo một cái, khó chịu.

Hắn cảm thấy chính mình làm đúng, là chính xác.

Nếu như giữ Trịnh ở bên cạnh, chỉ có thể phá huỷ hắn.

Cơ Lãng cảm thấy Cơ Trịnh là Thiên tử đời tiếp theo.

Bây giờ triều thần vốn đã như hổ rình mồi rình, vì thân thế của Thái tử cũng không phải là huyết thống Vương tộc Đại Chu.

Rất nhiều người đang tìm sai sót của Thái tử Trịnh.

Thái tử Trịnh hiện tại làm rất tốt, rất nỗ lực, rất có tiền đồ.

Cơ Lãng không thể phá huỷ hắn.

Cơ Lãng yên lặng ngồi, một buổi tối không có đi ngủ, chỉ là ngẩn người.

Nhiều ngày sau, Thái tử Trịnh cũng không đến dùng bữa cùng Cơ Lãng.

Mãi đến tận ngày rời đi biên quan, hắn cũng không tìm Cơ Lãng dùng bữa.

Cơ Lãng cảm giác mục đích đã đạt tới, nhưng mà trong lòng rất không thoải mái, càng ngày càng không thoải mái.

Loại cảm giác đó đang không ngừng tăng lên, không ngừng chuyển biến xấu, hắn không biết làm thế nào.

Thái tử Trịnh sẽ phải rời khỏi Lạc Sư thành, đi tới biên quan.

Không biết trận này đánh bao lâu, ngắn là một năm nửa năm, dài là ba năm năm năm.

Thái tử Trịnh đến chào từ biệt, cũng không có tiến vào tiểu tẩm cung.

Sáng sớm hắn liền dẫn quân đội xuất phát.

Thái tử Trịnh mặc giáp, bảo kiếm trong tay, cả người uy phong lẫm lẫm, cưỡi ngựa chiến.

Hắn quay đầu lại nhìn.

Sương mù dày đặc nhìn không rõ Vương cung.

Hắn không nhìn thấy Cơ Lãng.

Từ ngày ấy lĩnh chiếu xong, hắn cũng chưa từng gặp Cơ Lãng, thậm chí bây giờ sắp sửa từ biệt, cũng không có nhìn thấy Cơ Lãng.

Cơ Trịnh híp mắt nhìn Vương cung.

Gặp hay không gặp kỳ thực đều giống nhau, bởi vì hắn đã rõ ràng tâm ý Cơ Lãng.

Nếu gặp cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi.

Áo choàng màu đỏ tươi trong gió bay phầng phật.

Giọng khàn khàn trầm thấp, rất có uy nghiêm, vang lên.

"Xuất phát!"

Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, đội ngũ rất mau đã di chuyển.

Dần dần đội ngũ biến mất ở trong sương mù mờ mịt.

Cơ Lãng không có tiễn đưa, chỉ là đứng ở xa xa nhìn Thái tử Trịnh rời đi.

Hắn nhìn thấy thân ảnh cao lớn ngồi trên chiến mã, cả người uy phong lẫm lẫm.

Trịnh đã không phải đứa bé năm đó sợ tối sợ cô đơn.

Trịnh lớn rồi, là một nhân tài, có thể kiến công lập nghiệp, thậm chí ngày sau leo lên vị trí Thiên tử.

Cơ Lãng nhìn xa xa, trong lòng càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác, chỉ là trong lòng không thoải mái, thật giống muốn rạn nứt, miễn cưỡng vỡ thành hai mảnh.

Cơ Trịnh lên phía bắc đánh người Địch, Cơ Lãng thì lại tiếp tục ở trong cung chủ trì đại cục.

Chân của hắn đã hoàn toàn khỏi trong thời gian Trịnh rời đi.

Một năm sau.

Cơ Lãng thả xuống công văn, chậm rãi đứng lên, đi tới cạnh cửa nhìn bên ngoài.

Đã một năm có thừa, Cơ Lãng nhớ tới thời điểm Cơ Trịnh rời đi rất lạnh giá.

Gió đông lạnh lẽo thổi tung bay áo choàng màu đỏ của Cơ Trịnh.

Lúc này đã là đầu xuân.

Hơn một năm, không biết Trịnh khi nào mới có thể trở về, khả năng cũng sắp rồi.

Cơ Lãng nhận được vô số tin chiến thắng từ phía bắc truyền về.

Tất cả đều là chiến dịch Trịnh lãnh đạo, Cơ Lãng vô cùng vui.

Mỗi lần tin báo truyền tới trong cung, Cơ Lãng đều sẽ vui một lần lại một lần xem tin chiến thắng.

Hắn không quan tâm chính mình nhận bao nhiêu tin chiến thắng, hơn một năm qua hắn xem việc nhận tin của Trịnh là động lực sống qua ngày.

Cơ Lãng nhớ Trịnh của hắn.

Chỉ khi Trịnh rời đi, hắn mới biết lòng mình.

Tình cảm phảng phất điên cuồng sinh sôi, càng ngày càng tăng.

Cơ Lãng nhìn tin chiến thắng mới nhất.

Cuối cùng người Địch đã bị đánh lùi, cuối cùng chiến tranh đã kết thúc, Trịnh sắp trở về.

Cơ Lãng lại có chút mê man.

Hắn nên lấy dạng biểu tình gì đối mặt Trịnh?

Cơ Lãng đang do dự, liền nghe tiếng bước chân.

Tự nhân gấp gáp vào nói:

"Thiên tử!"

"Làm sao vậy? Là tin báo quân đội phía bắc?"

Thấy tự nhân cầm tin báo quân đội, Cơ Lãng cười nói:

"Là tin chiến thắng?"

Tự nhân chần chờ gật gật đầu, nói:

"Quả thật là tin chiến thắng."

Cơ Lãng cười nói:

"Vậy còn do dự cái gì? Nhanh trình Quả nhân xem."

Tự nhân vẫn là rất do dự, đem tin chiến thắng trình cho Cơ Lãng.

Cơ Lãng mở ra xem, quả nhiên là tin chiến thắng, cuối cùng sắp hoàn thành cuộc chiến.

Người Địch không dám xâm nhập phía nam, đại quân chiến thắng chuẩn bị trở về, chờ khải hoàn hồi triều.

Tin báo quân đội phía trước đều rất tốt, chỉ là phần sau khiến nụ cười Cơ Lãng đọng lại.

Trên đó viết, Đại tướng quân Cơ Trịnh thời điểm kết thúc bị dư nghiệt tập kích, trúng tên bắn lén.

Bởi vì không có thương tổn chỗ nguy hiểm, lúc đó vô sự, nhưng trở lại mộ phủ đột nhiên độc phát.

Y quan không có cách nào giải độc hoàn toàn, chỉ giữ mạng cho Đại tướng quân.

Bây giờ Đại tướng quân vẫn hôn mê bất tỉnh, đã hoả tốc phái binh hộ tống về Lạc Sư thành.

Xin Thiên tử phái người trị liệu.

Hai tay Cơ Lãng run lên, cuộn thẻ gỗ liền rơi trên mặt đất.

Thật lâu hắn vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Hắn không chỉ là hai tay run lên, đôi môi cũng đang run rẩy, nỉ non:

"Trịnh..."

Đội ngũ hộ tống Đại tướng quân đi hết sức khẩn cấp, rất nhanh sẽ tới phía bắc Lạc Sư thành.

Cơ Lãng tự mình ra khỏi thành nghênh tiếp.

Một đội binh lính hộ tống một chiếc truy xe nhanh chóng đi tới cửa thành.

Cơ Lãng nhìn thấy chiếc xe kia trong lòng đột nhiên hối hận.

Nếu như không là bởi vì hắn Trịnh cũng sẽ không phát sinh vấn đề như vậy.

Nếu như Trịnh thật bởi vì tên bắn lén mà chết, Cơ Lãng không biết mình sẽ có cảm giác gì.

Trịnh là người duy nhất hắn thương yêu, qua nhiều năm như vậy, duy nhất...

Khi biết tin Cơ Trịnh được đội ngũ đưa về Lạc Sư, Cơ Lãng cũng hoả tốc đi mượn Đường Vu đến, e sợ y quan Lạc Sư không có cách nào trị bệnh cho Cơ Trịnh.

Đoàn xe muốn dừng lại, Cơ Lãng không để cho bọn họ dừng lâu.

Hắn tự mình leo lên xe, Đường Vu cũng lên xe, cứ thế xe tiếp tục chạy vào Vương cung.

Đã hơn một năm, Cơ Lãng mới gặp lại Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh tựa hồ đen hơn, khuôn mặt lộ vẻ ác liệt anh tuấn.

Hiện tại khuôn mặt không có huyết sắc, vô cùng tái nhợt, đôi môi là màu xám nhạt, âm u đầy tử khí.

Nếu như không phải có người nói hắn còn sống, e rằng Cơ Lãng sẽ cho là bọn họ đưa tới một thi thể.

HunhHn786

Đường Vu lên xe nhanh chóng kiểm tra tình huống, lập tức cau mày nói:

"Độc tố rất bá đạo.

May mà Thái tử thể chất tốt, nếu người bình thường đã sớm đi đời nhà ma."

Cơ Lãng vô cùng gấp gáp, nói:

"Nhất định phải chữa trị cho hắn, chữa cho hắn!"

Đường Vu gật gật đầu, nói:

"Độc tính tuy rằng bá đạo, bất quá cũng không phải khó giải.

Chỉ cần một ít dược liệu quý báu, sau đó dưỡng thân thể là được rồi.

Thiên tử không cần quá lo lắng."

Cơ Lãng nghe Đường Vu nói như vậy, yên lòng một chút, duỗi tay nắm lấy tay Cơ Trịnh.

Tay Cơ Trịnh lạnh lẽo.

Rõ ràng ngày thường bàn tay Cơ Trịnh rất ấm áp, bây giờ lại rất lạnh.

Mọi người hộ tống Cơ Trịnh hồi cung.

Cơ Lãng cho người trực tiếp đem Thái tử vào tiểu tẩm cung.

Đường Vu đi theo trị liệu.

Hắn kê đơn thuốc, không yên lòng người khác tự đi sắc thuốc.

Đường Vu đi ra ngoài, Cơ Lãng liền ngồi ở bên giường, nhìn Cơ Trịnh hôn mê, trong lòng cực kỳ đau xót, đôi mắt cũng có chút mỏi, cũng vô cùng khó chịu, lẩm bẩm nói:

"Trịnh, nếu sớm biết sẽ như vậy, vi phụ chắc chắn sẽ không cho con đi, là vi phụ hại con..."

Hắn nói, nhẹ nhàng vuốt ve má Cơ Trịnh.

Bây giờ Cơ Trịnh sẽ không cung kính gọi phụ thân, cũng sẽ không nói lĩnh chiếu, chỉ là im lặng nằm.

Cơ Lãng tự mình chiếu cố, hết thảy đều tự thân làm.

Đường Vu sắc thuốc trở về, Cơ Lãng cũng tự mình cho Cơ Trịnh uống thuốc.

Bởi vì Cơ Trịnh còn chưa có tỉnh táo, khó nuốt thuốc, Cơ Lãng cũng không sợ phiền phức, kiên nhẫn đút từng chút một.

Thuốc của Đường Vu rất hữu hiệu, uống hai lần sắc mặt Cơ Trịnh dần dần có chút khôi phục, lòng bàn tay cũng không lạnh như băng.

Đường Vu nói uống thêm vài ngày, nhất định giải độc hoàn toàn sẽ tỉnh lại, còn lại là dưỡng thân thể cũng không có.

Ngày hôm đó Cơ Lãng vẫn ở bên cạnh Cơ Trịnh, Đường Vu đi sắc thuốc.

Cơ Lãng nắm tay Cơ Trịnh, đột nhiên cảm giác được tay run lên, Cơ Lãng mừng như điên, liền vội vàng nói:

"Trịnh ? Trịnh ! Là con đã tỉnh? Trịnh ?"

Tay Cơ Trịnh run run một cái, lập tức nhíu nhíu mày, sắc mặt có biến hóa rõ ràng.

Cơ Lãng mừng như điên, không ngừng gọi Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh nỗ lực mở mắt ra.

Cơ Lãng kinh hỉ đứng lên, nói:

"Trịnh ! Con đã tỉnh.

Trịnh ! Con hù chết vi phụ."

Cơ Lãng kinh hỉ nói, nhưng Cơ Trịnh mở mắt ra, ánh mắt hơi mê man nhìn chằm chằm Cơ Lãng, lập tức híp mắt quan sát tỉ mỉ Cơ Lãng, mang vẻ ngờ vực.

Cơ Lãng có chút giật mình, nói:

"Trịnh ? Con làm sao vậy?"

Cơ Trịnh quả thật là đã tỉnh, thế nhưng không nói gì, chỉ mê man nhìn Cơ Lãng, nói:

"Xin hỏi...!Ngài..."

Hắn nói tới chỗ này, Đường Vu vừa vặn đến.

Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh ngữ khí xa lạ, nhất thời giật mình, vội vã xông tới kéo Đường Vu, nói:

"Nhanh, mau tới xem Trịnh, tựa hồ có hơi không ổn."

Đường Vu nhanh đi kiểm tra tình huống.

Cơ Trịnh đã tỉnh lại, độc trong thân thể cũng thanh trừ, nói rõ khôi phục nhanh, xem sắc mặt cũng không tồi.

Nhưng có một chỗ không tốt, tựa hồ mất trí nhớ.

Cơ Trịnh không nhận ra Cơ Lãng, cũng không biết Đường Vu, mê man nhìn bọn họ, còn hỏi đây là nơi nào.

Trái tim Cơ Lãng chìm vào kẽ băng nứt, liền vội vàng hỏi Đường Vu chuyện gì xảy ra.

Lần này làm khó Đường Vu rồi, bởi vì Đường Vu không am hiểu phạm vi này.

Đường Vu cũng không biết nguyên nhân, liền kiểm tra thêm một lần.

Vết thương Cơ Trịnh không ở đầu, loại độc tố này theo đạo lý mà nói cũng sẽ không ảnh hưởng đến trên đầu.

Vì sao Cơ Trịnh cái gì cũng không nhớ rõ, thần y giống Đường Vu cũng không nói ra được nguyên do.

Đường Vu sửa lại phương thuốc, nói dùng trước xem, không được lại đổi.

Đường Vu đi nấu thuốc, trong tiểu trong tẩm cung còn lại Cơ Trịnh, Cơ Lãng cùng mấy tự nhân cung nữ.

Cơ Trịnh ngồi ở trên giường, tựa hồ muốn đứng dậy.

Cơ Lãng mau chóng tới, nói:

"Đừng đứng dậy, trên người con còn có thương tổn."

Cơ Trịnh gật gật đầu, khách khí nở nụ cười, sau đó liền ngồi lại trên giường.

Cơ Lãng vội vàng đem thuốc lại, chuẩn bị tự mình đút cho Cơ Trịnh.

Cơ Trịnh liền xa cách nói:

"Ta tự mình uống, đa tạ."

Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh xa cách, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đây không phải là hắn muốn sao?

Quan hệ nho nhã lễ độ.

Cơ Trịnh cũng sẽ không bao giờ nói yêu thích hắn, đều quên hết, cũng sẽ không rời xa hắn, liền đóng vai một Thái tử ngoan ngoãn, về sau kế thừa Vương vị, đăng cơ trở thành Chu Thiên tử đời tiếp theo.

Rất tốt, như vậy rất tốt.

Thái tử Trịnh trở về, hơn nữa không có nguy hiểm tính mạng.

Coi như Thái tử Trịnh không nhớ rõ chuyện lúc trước, thế nhưng vẫn là Thái tử Trịnh.

Bởi vì không có quá nghiêm trọng, rất nhanh đã khôi phục, Cơ Trịnh liền rời tiểu tẩm cung, trở về chỗ của mình.

Hắn vẫn như ngày xưa không khác gì cả, biết tình huống chung quanh, bắt đầu tập trung vào công việc, cả ngày đi chính sự đường.

Tuy rằng Thái tử Trịnh không nhớ rõ, thế nhưng không có sao cả.

Hắn ngộ tính rất tốt, mọi người cũng ân cần giúp đỡ, tất cả cũng rất thuận lợi, tất cả như thường.

Không, so với ngày xưa còn tốt hơn.

Bởi vì Thái tử Trịnh sẽ không nói yêu thích Cơ Lãng, nhìn thấy Cơ Lãng một mực cung kính.

Đây là điều Cơ Lãng muốn.

Hôm nay hắn cũng tới tiểu tẩm cung vấn an Cơ Lãng, không nói lời thừa thãi, cũng không dùng bữa cơm.

Như một đứa con hiếu thuận với phụ thân, hỏi han ân cần lễ độ, rồi lập tức rời đi.

Lúc Cơ Lãng nhìn bóng lưng Cơ Trịnh, luôn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Cơ Lãng tự nói với mình, như vậy rất tốt, phi thường tốt.

Thời gian trôi qua, Thái tử Trịnh đã thích ứng sinh hoạt trong cung.

Sự chú ý của mọi người từ Thái tử liền quay lại Thiên tử.

Triều thần lại bắt đầu xem xét ứng cử viên phu nhân Thiên tử, đưa rất nhiều ngày sinh tháng đẻ cùng tư liệu của nữ tử đến cho Thiên tử chọn lựa.

Cơ Lãng nhìn tư liệu đó có chút đau đầu.

Hắn còn đang do dự, rốt cuộc muốn có phu nhân hay không.

Bây giờ Thái tử Trịnh cái gì cũng không nhớ rõ, cứ như vậy, Cơ Lãng không cần do dự mới phải, nhưng Cơ Lãng vẫn cứ do dự.

Hắn cũng không biết chính mình do dự cái gì.

Khi Cơ Lãng đang xem tư liệu, Thái tử Trịnh theo lệ đến thỉnh an, Cơ Lãng như là chột dạ đem những tư liệu đó nhét ở một bên.

Thái tử Trịnh đi tới, tựa hồ không thấy, sắc mặt phi thường cung kính, chắp tay nói:

"Nhi tử bái kiến Vương phụ."

Cơ Lãng cười nói:

"Trịnh đứng lên, không cần đa lễ, đã nói với con rồi."

Thái tử Trịnh lập tức nói:

"Vâng, Vương phụ."

Hắn nói đứng lên, đứng ở một bên, tựa hồ chờ Cơ Lãng nói chuyện.

Nếu Cơ Lãng không có gì dặn dò, một chốc hắn liền sẽ rời đi.

Cơ Lãng tựa hồ không muốn để cho Cơ Trịnh rời đi, liền cười nói:

"Trịnh, ngày mai Mị công chúa Sở quốc đến Lạc Sư đi sứ, chuyện nghênh tiếp làm như thế nào rồi?"

Thái tử Trịnh lập tức chắp tay, cung kính nói:

"Hồi bẩm Vương phụ, đã chuẩn bị thỏa đáng.

Ngày mai giữa trưa, con tự mình đi cửa thành nghênh tiếp Mị công chúa, đưa Mị công chúa đến dịch quán nghỉ ngơi.

Buổi chiều cũng có tiệc đón chào, để bày tỏ tôn kính.

Xin Vương phụ yên tâm."

Cơ Lãng cười nói:

"Trịnh làm việc, vi phụ yên tâm."

Bọn họ nói một chút, sân khấu lại vắng lặng.

Cùng lúc đó, Cơ Lãng liếc về tư liệu những cô gái kia, đột nhiên trong lòng có một ý tưởng, chẳng biết vì sao lại có ý nghĩ này.

Cơ Lãng cũng không biết mình có ý gì, thế nhưng hắn không khống chế được.

Hắn nở nụ cười, đem mấy tư liệu ra, đặt ở trên bàn, nói với Thái tử Trịnh.

"Trịnh, đây là tư liệu sĩ phu đưa tới.

Trịnh tới giúp vi phụ xem.

Con cảm thấy vi phụ chọn ai là phu nhân thì tốt?"

Cơ Trịnh sững sờ, có chút giật mình nhìn về phía Cơ Lãng, lập tức liền khôi phục bình thường, chắp tay nói:

"Chuyện này...!Vương phụ, con không tiện xem cái này, e sợ bất kính.

Phu nhân vừa ý Vương phụ tự nhiên là tốt nhất, tất cả liền do Vương phụ làm chủ."

Cơ Lãng nghe Cơ Trịnh nói, nụ cười cũng chậm rãi đọng lại ở trên mặt.

"À...!Quả nhân đột nhiên hơi mệt.

Con...!đi trước đi."

Cơ Trịnh chắp tay, nói:

"Vương phụ trân trọng thân thể."

Hắn nói, liền quay người lùi ra.

Cơ Lãng nhìn tư liệu trong tay, hồi tưởng thái độ Cơ Trịnh, đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác bị xé rách, càng ngày càng rõ ràng, khó chịu không biết làm như thế nào cho phải.

"Bốp!"

Hắn đem vật trong tay ném xuống đất.

Ngày hôm sau Công chúa Sở quốc tới, Thái tử Trịnh tự mình đi cửa thành nghênh tiếp, đưa Mị công chúa đến dịch quán.

Mị công chúa là người dễ hòa hợp, Thái tử Trịnh nho nhã lễ độ, hai người cũng coi như là trò chuyện thật vui.

Thái tử Trịnh chắp tay nói:

"Sở công chúa trước tiên nghỉ ngơi, buổi chiều trong cung có tiệc đón chào Công chúa.

Đến lúc đó Trịnh sẽ tự mình đến đón Công chúa tiến cung."

Mị công chúa cười cười, nói:

"Đa tạ Thái tử."

Thái tử Trịnh chắp tay, không tiện đưa Mị công chúa vào phòng, liền ở ngoài cửa nhìn Mị công chúa đi vào.

Hắn rời dịch quán, hồi cung phục mệnh.

Cơ Lãng mặc dù trong cung, thế nhưng đã nghe nói Mị công chúa lần này đi sứ, rất có thể là muốn tìm vị hôn phu.

Mà Thái tử Trịnh cùng Mị công chúa vừa vặn xứng, trai tài gái sắc, địa vị cũng tương đồng.

Không chỉ như vậy, Thái tử Trịnh đối với Mị công chúa cũng có hảo cảm.

Hắn tự mình cung nghênh Mị công chúa, hai người trò chuyện thật vui, hơn nữa còn đưa Mị công chúa đi dịch quán, đứng tại cửa ngóng nhìn Mị công chúa.

Chắc chắn hai người cũng là vừa gặp đã thương.

Cơ Lãng nghe sĩ phu nói, trong lòng càng là khó chịu, dâng lên chua xót.

Sĩ phu còn nói.

"Vương thượng, Mị công chúa chính là cháu gái Sở Vương.

Tuy rằng cũng không phải là con ruột, thế nhưng bây giờ Sở Vương sủng ái Mị công chúa, ai không biết, ai không hiểu.

Nếu Mị công chúa thật có ý với Thái tử, chuyện này quả thật là trời ban lương duyên.

Sở quốc cường đại như thế, kết thông gia cùng Sở quốc củng cố bang giao, cũng có thể thành chuyện tốt, quả thực là..."

Cơ Lãng đã lạnh lùng nói:

"Được rồi."

Hắn vừa nói như thế, sĩ phu sợ hãi, không rõ tánh khí Thiên tử, không biết vì sao Thiên tử phải tức giận.

Cơ Lãng nói:

"Quả nhân có chút không thoải mái, các ái khanh lui xuống trước đi."

Nhóm sĩ phu hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền rời đi.

Thời điểm Thái tử Trịnh tiến cung nghe nói Thiên tử bị bệnh, liền nhanh chóng đến tiểu tẩm cung.

Cơ Lãng lúc này đang phiền lòng, mơ hồ ghen tuông.

Cơ Lãng ý thức được cái này càng là không thoải mái, vội vã muốn bóp chết ý nghĩ quái dị.

Cơ Lãng trong lòng rất muốn gặp Cơ Trịnh, thế nhưng lại không dám gặp.

Thấy được Cơ Trịnh, trong lòng ghen tuông càng dày đặc hơn, nên làm thế nào cho phải?

Nhưng Cơ Lãng lại muốn gặp mặt hỏi một chút, Cơ Trịnh đến cùng có thích Mị công chúa hay không.

Cơ Lãng do dự một chốc, vẫn để cho Cơ Trịnh vào.

Sau khi đi vào, Cơ Trịnh cung kính làm lễ, nói:

"Nhi tử bái kiến Vương phụ."

Cơ Lãng có chút buồn bực.

Nhìn thấy hắn cung kính như vậy, lại nghe nói hắn cùng Mị công chúa vừa nói vừa cười, nhất thời trong lòng căm tức, Cơ Lãng nói:

"Đã nói không cần giữ lễ tiết, còn muốn Quả nhân nói mấy lần mới được? !"

Cơ Trịnh sợ hết hồn, kỳ quái liếc mắt nhìn Cơ Lãng.

Cơ Lãng cũng là hậu tri hậu giác nhận ra mình khẩu khí không đúng.

Nhưng Cơ Trịnh nhanh chóng nói:

"Vâng, Vương phụ dạy phải."

Cơ Lãng thu tâm tình một chút, nói:

"Trịnh, đã đưa Mị công chúa đến dịch quán?"

"Hồi bẩm Vương phụ, đã đến."

Cơ Lãng còn nói:

"Vậy...!Mị công chúa thế nào?"

"Mị công chúa là người có phong cách quý phái."

Cơ Lãng nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền không khoái, thăm dò:

"Sĩ phu đều nói Mị công chúa ôn nhu uyển ước, xuất thân cao quý, cùng Trịnh vô cùng xứng đôi.

Trịnh, ý của con như thế nào?"

Cơ Trịnh có chút giật mình, liếc mắt nhìn Cơ Lãng, chắp tay nói:

"Mị công chúa bản tính hồn nhiên, thuần hậu thiện lương, là con không xứng với Mị công chúa."

Cơ Lãng vừa nghe, Cơ Trịnh khen Mị công chúa, hơn nữa còn nói mình không xứng với nàng, trong lòng ghen tuông càng đậm, dạ dày khó chịu, mím mím môi, nói:

"Con lui ra đi."

"Vâng, con xin cáo lui."

Cơ Trịnh không có lời thừa thãi, rất nhanh liền rời đi.

Cơ Lãng nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa, trong lòng khổ sở.

Hắn chẳng biết vì sao khổ sở.

Chộp cả mọi thứ tất ném xuống đất.

Tự nhân cung nữ không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, không dám đến gần đành, đứng ở một bên nhìn Cơ Lãng phát rồ.

Buổi chiều có tiệc, Cơ Lãng muốn đi cùng Thái tử Trịnh, không nghĩ tới Thái tử Trịnh đi dịch quán đón Mị công chúa.

Cơ Lãng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Thái tử Trịnh đón Mị công chúa tiến cung, thái độ nho nhã lễ độ.

Thời điểm Thái tử Trịnh tới dịch quán, vừa vặn Mị công chúa đang đánh đàn giải buồn.

Thái tử Trịnh nghe tiếng đàn, sững sờ một lúc lâu, là Mị công chúa phát hiện hắn trước.

Thái tử Trịnh nói mình thất lễ, chỉ là bởi vì tiếng đàn Mị công chúa rất êm tai.

Trong lòng hắn có chút nỗi niềm, có lẽ là cộng hưởng.

Mị công chúa thích đánh đàn, nghe có người khen mình rất vui.

Trên đường đi hai người chậm rãi trò chuyện, tiến vào trong cung còn nói chuyện này.

Mị công chúa cười nói:

"Nếu Thái tử thích nghe, Mị có thể lại đánh một khúc cho Thái tử thưởng thức."

Thái tử Trịnh cười cười, nói:

"Như vậy làm phiền Sở công chúa, sao được."

Mị công chúa cười nói:

"Không làm phiền, đúng lúc gặp Thái tử nguyện ý nghe, Mị cũng chỉ là bêu xấu."

"Sở công chúa khiêm nhường.

Tiếng đàn của Công chúa vô cùng êm tai, khiến...!khiến Trịnh nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ."

Mị công chúa thấy Thái tử Trịnh đột nhiên xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ nói là:

"Thái tử có tâm sự gì sao?"

Thái tử Trịnh sững sờ, lập tức nở nụ cười, nói:

"Mị công chúa mắt sáng như đuốc."

Hai người đang nói chuyện, liền nghe có người ho khan một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy là Cơ Lãng.

Thái tử Trịnh vội vàng hành lễ, Mị công chúa cũng làm lễ.

Cơ Lãng đi ra, không có thành ý cười, nói:

"Sở công chúa đại giá, mời tiến vào thôi.

Trịnh, con sao vô lễ, cũng không mời khách quý vào."

Thái tử Trịnh lập tức nói:

"Dạ...!con thất lễ."

Mị công chúa vội vã xua tay nói:

"Không không.

Là Mị cùng Thái tử trò chuyện nhất thời quên mất đi vào."

Cơ Lãng vừa nghe Mị công chúa nói giúp Thái tử Trịnh, trong lòng dấm chua càng dâng cao.

Cơ Lãng xa xa liền thấy hai người vừa nói vừa cười.

Hắn không nghe thấy hai người kia nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ liền không vui.

Cơ Lãng trực tiếp đi tới, ngồi ở vị trí cao nhất.

Nhóm sĩ phu cũng tới đông đủ, chẳng mấy chốc sẽ khai tiệc.

Mị công chúa mặc dù là sứ thần, bất quá là cô nương.

Nhóm sĩ phu đều là lão gia, Thiên tử cùng Thái tử cũng chưa có thê thất, vì vậy Mị công chúa ngồi cùng một đám nam tử cũng không thoải mái.

Sĩ phu cũng không dám quá phận quá đáng đi mời rượu.

Cơ Lãng bởi vì trong lòng không thoải mái, uống nhiều.

Bụng rỗng uống rượu vốn là dễ dàng say, hơn nữa Cơ Lãng uống nhanh, sắc mặt liền đỏ.

Hắn uống cạn một ly rượu, ngẩng đầu nhìn, đúng dịp thấy Thái tử Trịnh giơ ly rượu mời Mị công chúa.

Nhiều người bên cạnh muốn tác hợp hai người kia, Mị công chúa thực sự không tiện, mặt đỏ rần, Thái tử Trịnh nhanh chóng giải vây.

Cơ Lãng nhìn thấy Mị công chúa mặt đỏ, Thái tử Trịnh giải vây, lòng càng khó chịu.

Hắn đưa tay che ngực, bàn tay không ngừng run rẩy.

Cơ Lãng trong lòng chua xót, lửa giận bùng lên.

Hắn đố kị, rất đố kị, đố kị không chịu nổi, khó chịu cơ hồ điên mất.

Trước đây luôn vây quanh chính mình, Trịnh đột nhiên tốt với người khác, ôn nhu như thế.

Hơn nữa Mị công chúa vừa ôn nhu vừa hiểu ý người.

Mà hắn bảo thủ tùy hứng, còn có thể bởi vì mình sai lầm mà mắng Trịnh, giận chó đánh mèo.

Cơ Lãng đột nhiên cảm thấy rất đau xót, chính mình căn bản không thể so sánh, hơn nữa chính mình còn là nam tử.

Bọn họ căn bản không thể.

Cơ Lãng uống nhiều, không để ý động tác.

Tự nhân bên cạnh la lên.

Cơ Lãng làm đổ canh lên trên người, nóng khiến Cơ Lãng giật mình, mu bàn tay một chút liền đỏ, áo bào cũng ướt, chật vật cực kỳ.

Thái tử Trịnh đang cùng mọi người nói chuyện, nghe tiếng la ngẩng đầu nhìn về phía này.

Hắn nhìn thấy Cơ Lãng bị nóng, lập tức liền chạy tới, vẻ mặt căng thẳng, nói:

"Vương phụ!"

Hắn nói, nhanh chóng dùng khăn lau nước canh.

Mu bàn tay Cơ Lãng bị nóng có chút nhói đau, không khỏi rên một tiếng.

HunhHn786 Nhưng nhìn thấy Thái tử Trịnh xông lại vẻ mặt lo lắng, Cơ Lãng lại cảm thấy cũng không đau.

Cơ Lãng áo bào bị ướt, không có cách nào mặc nữa.

Thái tử Trịnh vội vàng dìu Cơ Lãng đi đổi áo bào, đồng thời để y quan xem vết thương.

Cơ Lãng thấy hắn lo lắng, đột nhiên trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Cơ Lãng uống say chóng mặt, không suy nghĩ nhiều, đột nhiên thốt lên:

"Trịnh, vi phụ không nhúc nhích được."

Thái tử Trịnh không có chút do dự, liền ôm người lên, nhanh chóng đưa đến phòng.

Hắn đặt Cơ Lãng ở trên giường, tự nhân cung nữ vội vã đưa tới áo bào, y quan cũng xông lại kiểm tra.

Chỉ là bị bỏng nhẹ, không có gì đáng ngại, sẽ không để sẹo.

Mu bàn tay chỉ là nóng đỏ, cũng không có lên bong bóng nước, không phải rất nghiêm trọng.

Y quan để thuốc trị thương lại, liền rời đi.

Cơ Lãng cũng cho tự nhân cung nữ lui ra, lưu lại một mình Thái tử.

Cơ Lãng nằm trên giường, cảm giác mình say, có chút mềm nhũn vô lực, nói:

"Trịnh, giúp vi phụ bôi thuốc."

Thái tử Trịnh phút chốc có chút do dự, bất quá vẫn gật đầu, nói:

"Vương phụ không cẩn thận, nhất định là uống quá nhiều, say choáng váng đầu.

Thoa thuốc rồi nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai tỉnh rồi liền không đau."

Thái tử Trịnh vừa nói vừa bôi thuốc.

Trước tiên bôi thuốc chỗ bị bỏng nghiêm trọng nhất là mu bàn tay.

Có thuốc mỡ mát lạnh có hiệu quả giảm đau, lập tức không đau, Cơ Lãng không khỏi thở ra một tiếng.

Cũng không biết là bởi vì không đau, hay là bởi vì mát mẻ, hoặc là Thái tử Trịnh ôn nhu thoa thuốc, làm cho Cơ Lãng rất muốn than thở.

Thái tử Trịnh nghe hắn thở dài, cả người cứng lại một chút, bất quá chỉ là ngắn ngủi phút chốc, rất nhanh đã khôi phục.

Thái tử Trịnh cũng bôi thuốc những nơi khác.

Cơ Lãng mở áo ra, ánh mắt Thái tử Trịnh có chút thâm trầm, bất quá vẫn là ôn nhu bôi thuốc, rất cẩn thận tỉ mỉ.

Rất nhanh đã bôi xong thuốc, Cơ Trịnh nói:

"Vương phụ mệt mỏi, nghỉ ngơi thôi."

Cơ Lãng vốn sắp ngủ, nhưng thấy Cơ Trịnh phải đi, đột nhiên liền tỉnh.

Hắn tùy tiện kéo lấy áo bào Cơ Trịnh, nói:

"Đừng đi!"

Cơ Trịnh trận giật mình.

Cơ Lãng cũng ý thức được sự thất thố của mình, nhanh chóng nói:

"Ta...!Tay ta đau, mu bàn tay đau quá."

Cơ Trịnh nhanh chóng liền trở lại kiểm tra mu bàn tay Cơ Lãng.

Đã thoa thuốc, Cơ Lãng lại nói đau, Cơ Trịnh nhanh chóng lại bôi thêm một lần thuốc, nói:

"Vương phụ, như vậy còn đau sao?"

Cơ Trịnh nói, nhẹ nhàng thổi thổi.

Cơ Lãng không muốn cho hắn đi, mím mím môi, con ngươi có chút đỏ, phảng phất là đau dữ dội, cư nhiên còn có chút oan ức nói:

"Đau, đau quá."

Cơ Trịnh không dám rời đi, cần cù chăm chỉ bôi thuốc, như vậy Cơ Lãng mới yên tĩnh lại.

Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng an ổn xuống, liền nói:

"Vương phụ, ngài nghỉ ngơi.

Nếu như có chuyện gì liền gọi tự nhân cung nữ.

Con phải rời đi trước, tiệc rượu chưa kết thúc, Sở công chúa còn chưa sắp xếp nơi ngủ lại.

Con đi xử lý chỗ nghỉ cho Sở công chúa."

Hắn vừa nói như thế, Cơ Lãng liền bật ngồi dậy.

Động tác rất mạnh, mắt mở to, con ngươi đỏ chót.

Cơ Lãng bắt lấy Cơ Trịnh, nói:

"Đừng đi!"

Cơ Trịnh kinh ngạc nhìn Cơ Lãng.

Cơ Lãng không biết có phải do uống rượu say nên tâm tình rất kích động, lôi kéo Cơ Trịnh không tha.

Đột nhiên hắn khóc lên, nước mắt trào ra, khiến Cơ Trịnh sợ hãi.

Cơ Trịnh chưa từng thấy Cơ Lãng khóc thảm như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn.

Cơ Lãng lôi kéo hắn khóc rống, nghẹn ngào nói:

"Đừng đi.

Trịnh, van con.

Không phải nói yêu ta sao, vì sao đến gặp Mị công chúa! ?"

Cơ Trịnh nghe, giật mình, ánh mắt trái lại bình tĩnh.

Hắn nhìn chăm chú vào Cơ Lãng, thấp giọng nói:

"Ngài biết mình đang nói cái gì không?"

Cơ Lãng không nói nữa, chỉ là khóc rống, nước mắt chảy dài.

Cơ Trịnh nhìn hắn khóc, nhẹ giọng nói:

"Phụ thân nghỉ ngơi đi.

Trịnh cáo lui trước."

Cơ Lãng lại nắm chặt chẽ không cho Cơ Trịnh đi, bất chấp lôi kéo.

Đột nhiên hắn xông lên, xô ngã Cơ Trịnh, áp chế gắt gao, sau đó bất chấp cúi đầu môi.

Cơ Trịnh híp mắt lại, như là một con thú hoang.

Hắn ôm Cơ Lãng, xoay một cái đổi khách làm, hôn trả lại.

Cơ Lãng có chút mê muội.

Hai người môi lưỡi quấn quýt.

Cơ Lãng có chút choáng váng, mê man trừng mắt.

Vì say rượu, hôn thiếu dưỡng khí, Cơ Lãng thở hổn hển nhìn Cơ Trịnh.

Ánh mắt Cơ Trịnh âm trầm mang hung ác.

Lúc này đến phiên Cơ Lãng kinh ngạc.

Môi hắn bị hôn có chút sưng, mở to hai mắt nhìn Cơ Trịnh, nói:

"Trịnh, con..."

Cơ Trịnh rõ ràng không nhớ gì, Cơ Lãng chủ động hôn môi hắn, Cơ Trịnh sẽ cảm thấy kỳ quái, hoặc là buồn nôn mới đúng.

Nào có biết Cơ Trịnh điên cuồng hôn trả.

Ánh mắt Cơ Trịnh nặng nề, cũng không kinh sợ, nói:

"Phụ thân, con cũng không mất trí nhớ, chẳng có cái gì quên cả."

Cơ Lãng càng khiếp sợ.

Cơ Trịnh thấp giọng nói:

"Khi đó trúng tên bắn lén, vốn cho là mình sẽ chết.

Như vậy liền sẽ không thêm phiền phức cho phụ thân.

Chỉ là sau đó...!được cứu.

Không muốn để cho phụ thân khó xử, liền biết thời biết thế giả không nhớ cái gì."

Cơ Trịnh cười khổ một tiếng, nói tiếp:

"Phụ thân, ngài thật là độc ác.

Biết rõ con yêu thích ngài, còn muốn con giúp ngài chọn ứng cử viên vị trí phu nhân.

Ngài có biết con khổ sở bao nhiêu không, còn phải làm như cái gì cũng không biết."

Cơ Lãng nức nở, cổ họng phát ra tiếng nấc, ôm thật chặc Cơ Trịnh, không nói ra được.

Hắn cắn môi, như tranh đấu.

Cơ Trịnh cười một tiếng, nói:

"Phụ thân, nếu như ngài đẩy Trịnh ra, như vậy hiện tại Trịnh liền đi tìm Sở công chúa."

Cơ Lãng trợn to hai mắt, nói:

"Không, không cho đi!"

Cơ Trịnh cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Cơ Lãng, nói:

"Được, đây là phụ thân nói.

Con không đi.

Nhưng nếu ngày nào đó phụ thân không cần con nữa, Trịnh sẽ đi bất cứ lúc nào."

Cơ Lãng mạnh mẽ trừng Cơ Trịnh, nghe ra hắn uy hiếp.

Chỉ là loại uy hiếp này Cơ Lãng lại chấp nhận, không có cách nào phản bác, đành phải thấp giọng nói:

"Tay ta đau."

Cơ Trịnh vội vã nâng tay Cơ Lãng, ôn nhu thổi, nói:

"Phụ thân bảo bối luôn tùy hứng.

Phụ thân là cố ý đánh đổ canh nóng phải không? Bây giờ lại nói mình đau."

Cơ Lãng lập tức nói:

"Không phải.

Cười cái gì, không phải mà."

"Đúng đúng, không phải."

Hắn nói, ôm Cơ Lãng, thấp giọng nói:

"Nếu phụ thân tự mình đưa tới cửa, Trịnh lần này liền sẽ không buông tay..."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!