Vị Thuốc Trên Đầu Môi

/

Chương 37: Cháu tưởng chú ghét cháu.

Chương 37: Cháu tưởng chú ghét cháu.

Vị Thuốc Trên Đầu Môi

10.429 chữ

06-02-2023

Tiếng ai đó rên khe khẽ lọt vào tai anh, Tư Thành hơi sững người, ánh mắt lướt một vòng trong căn phòng nhỏ.

Anh chậm rãi tiến về phía chân giường. Ánh sáng heo hút từ cửa sổ không thể soi rõ người nằm trên đó. Nhưng khi quen mắt với bóng tối, anh có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng người con gái đang nằm trên giường.

Mái tóc của cô rất đen và dày, dù đã buộc lại nhưng vẫn vươn đầy trên giường, rũ bên gối nằm. Nửa gương mặt vùi trong chăn, hơi thở đều đều vô cùng yên tĩnh.

Tư Thành nghĩ chỉ có những lúc như thế này anh mới thấy cô dịu dàng làm sao, giống như những lúc tất bật đi đưa cơm, khi tập trung lau dọn nhà cửa, khi hì hục giặt đồ cho anh.

Nếu không mở miệng nói mấy lời chanh chua, cô hoàn toàn là mẫu người bạn gái lý tưởng của anh, nếu không vì tuổi tác, anh đã sớm ngỏ ý với cô gái như thế này.

Thế nhưng đã là nếu, thì còn ý nghĩa gì nữa. Giữa anh và cô vốn đã không có cơ hội. Anh lớn tuổi rồi, không thể vô đạo đức đến mức ham muốn một cô bé mới lớn.

Thật ra mà nói, trông cô nhóc này già đời thế thôi vẫn ngây ngô dữ lắm. Anh khẽ cười.

Vươn tay cầm một lọn tóc của người con gái đang say giấc, Tư Thành bất giác kề lên môi. Mơ hồ nghĩ về những giấc mơ của mình, những niềm ao ước anh chôn sâu trong trái tim.

Anh không thể không thừa nhận, bản thân đã mắc vào đầm lầy ái dục với người con gái này. Là tự nguyện mắc kẹt.

Tư Thành nghĩ rằng nếu bản thân gặp cô khi không có chức vụ gì, chỉ là một thằng đàn ông lất xấc, liệu anh có kìm chế được tham vọng trong lòng mà tiếp cận cô hay không? Hay vẫn sẽ dùng cái kiểu bộc trực lỗ mãng để cô ghét mình?

Anh không biết, nhưng dường như anh không thích bị cô ghét cho lắm. Cái miệng nhỏ này không chỉ biết mắng người đâu, xấu xa vô cùng.

Tư Thành cưng nựng mà ấn ngón tay lên môi cô, lại nhếch cười.

Bỗng, ánh mắt anh chợt dại đi, con ngươi sâu lắng như đáy biển. Anh rướn người đến gần, tiếng sột soạt của vải chăn vang lên khe khẽ, cùng với nhịp thở chậm rãi của người con gái.

Tư Thành luồn bàn tay dưới gáy cô, nâng nhẹ, ngón trỏ đặt dưới cằm ấn xuống để đôi môi cô gái mở hé ra. Anh như mất đi lý trí, chồm người, áp xuống ngậm lấy đôi môi người nọ.

Xúc cảm mềm mại tựa như vừa ngậm phải kẹo bông, ngọt ngào vô cùng. Tư Thành vô thức tham luyến, vội vã mút chặt, dán thật sát vào người cô, nửa người như đè xuống, bàn tay ở gáy nâng khẽ, đặt cằm cô hướng cao lên, để anh dễ dàng xâm chiếm.

Tư Thành hôn môi cô gái, chìm đắm càng lúc càng sâu, nụ hôn dần mất kiểm soát, dồn dập vồn vã, âm thanh hôn môi vang lên khi anh khẽ thả ra, lại lập tức ngậm lấy cánh môi đang run rẩy.

Hà Tranh bị nâng lên, eo cong vì có bàn tay bóp lấy, cằm bị nhấc cao, ngực nghẹn lại như thứ gì đó nặng nề chèn xuống.

Hơi thở bị cướp đoạt, Hà Tranh há miệng rên thành tiếng, lại khiến người nọ được nước lấn tới, lưỡi đảo qua hai cánh môi rồi cạ lên răng cô gái, không để cô kịp phản ứng đã thẳng thắn xông vào trong.

Hai má Tư Thành hóp lại, lưỡi khuấy đảo, cuốn lấy cô gái cùng dạo chơi. Hà Tranh liên tục kêu thành tiếng nhưng âm thanh phát ra cứ nghẹn lại trong cổ họng, người xê dịch muốn né tránh.

Tư Thành ghìm cô lại, sức lực vốn kinh người đã vậy còn dùng sức mà hôn, cô nào chịu nổi sự thèm khát điên cuồng của anh. Âm thanh của hơi thở hỗn loạn, của những cái hôn sâu vang lên cùng tiếng mưa yên ã.

Hà Tranh cào lên lưng anh, Tư Thành bật ra tiếng gầm nhẹ. Anh lết hẳn lên giường, nằm đè trên người cô gái, nghiêng đầu nhắm xuống đôi môi bóng nước mà ngấu nghiến như sắp đói chết.

"... A… Chú ơi…"

Bàn tay trên eo không yên phận, vuốt dọc mép đùi cô gái, lần mò vào đầm ngủ. Hà Tranh run rẩy, vô thức khép chặt chân.

Bàn tay vòng qua gáy nâng cằm cô từ từ luồn xuống, vuốt ve bờ vai mảnh khảnh, kéo cổ áo xuống, đầu vai lộ ra, anh chuyển hướng hôn lên nó, râu mảnh cạ trúng, theo nụ hôn dần tiến lên trên, mút cần cổ cô gái.

Hà Tranh bấu vào vai lưng anh, cơ thể run bần bật, cô co người lại né tránh, miệng khẽ gọi tên anh.

"Tư Thành, Tư Thành…"

Tóc bị anh túm rồi giật ngửa, cô la lên một tiếng, vai rụt lại khi người nọ vùi đầu vào cổ cô, ra sức liếm cắn.

"Không mặc áo ngực?"

Đỉnh nhọn đang cạ trên người anh.

"Không mặc quần lót?"

Bàn tay chu du bờ mông vô cùng thông thoáng.

Tư Thành ngước lên nhìn cô, ánh mắt thất thần nóng bỏng như ngọn lửa, mang theo hơi rượu nồng nàn phả vào gương mặt người con gái dưới thân.

"Em giỡn mặt với tôi đấy à?"

Hà Tranh không thốt ra lời vì đôi mắt người trước mặt. Môi cô gái hé mở, một màu đỏ dịu dàng trong ánh trăng, cô như đóa hoa đang e thẹn nở rộ giữa đêm trăng tĩnh lặng, không dám để ai nhìn thấy, yên lặng nở rộ trong màn sương lạnh giá.

Máu huyết giật nảy loạn cào cào trong người, thần kinh căng thẳng dồn về một phương. Tư Thành bỗng có khao khát, rực cháy trong người. Anh muốn hủy hoại đóa hoa này, làm cho nó phải bung nở sức sống mãnh liệt nhất, nhìn nó yếu ớt bị anh bóp nghẹn, mất đi tinh khôi, mất đi ánh sáng của đêm trăng, sau đó lả tả rơi trong lòng bàn tay anh.

Đôi bên nhìn nhau, một người đã tỉnh táo người kia thì vẫn thất thần.

Hà Tranh rụt người lại, không dám đối diện với ánh mắt đó. Cô túm chăn che nửa gương mặt, mi dài khẽ run.

"Cháu tưởng chú ghét cháu…"

Một câu nói thủ thỉ đánh bật cơn mê sảng trong đầu. Tư Thành chớp mắt, thần sắc và minh mẫn quay về, anh ngồi thẳng dậy, bóng tối trùm lấy cả người anh, không thể nhìn ra sắc mặt.

"Tao uống rượu."

Giọng nói lạnh tanh vang lên, Hà Tranh nhìn thấy người nọ quay lưng thẳng bước mở cửa ra ngoài. Tiếng bước chân thình thịch mất hút, không gian lại lặng thinh như tờ, tiếng mưa cũng đã ngừng rơi tự lúc nào.

Hà Tranh ôm chăn, chợt thấy cả người lạnh run, cô cuộn mình lại, môi mím chặt.

Sao lại đột ngột rời đi thế này!

Trời tản mạn sáng, Hà Tranh nghe tiếng gõ cửa, cái người cả đêm không về xuất hiện trước mặt cô, mặt mày tỉnh táo lạnh lùng.

"Dọn dẹp đi, chúng ta rời đi ngay trong ngày."

"Chúng ta về lại thị trấn ạ?"

Tư Thành lách người đi vào trong, kéo balo dưới chân giường đặt lên bàn, anh thong dong đáp: "Không về."

Người có hơi bẩn nên anh muốn đi tắm, thế mà khi quay về mới để ý quần áo mang theo chỉ có một bộ, nghĩ mặc lại đồ bẩn cũng chẳng sao, anh tặc lưỡi.

"Chú bận bộ này đi."

Bàn tay cô gái đưa lên một bộ quần áo đã được gấp gọn. Hà Tranh ngập ngừng nói: "Hôm qua cháu đi chợ tiện nên mua luôn ạ."

Tư Thành nhìn cô một cái rồi cầm quần áo, trước khi bước chân vào phòng tắm anh còn nghe tiếng cô nói.

"Chú đừng mặc áo trước nhé, đợi cháu bôi thuốc nữa."

Tư Thành không đáp lời, cửa nhà tắm lập tức đóng sầm lại. Hà Tranh thở dài, cô biêt tình hình hiện tại rất căng thẳng, chuyện đêm qua… Tốt nhất vẫn không nên để ý làm gì.

Quay về phòng soạn lại đạc, Hà Tranh tự nói với bản thân. Đêm qua người nọ uống rượu quá say nên có chút nhầm lẫn, nếu không vì cô cứ ở miết trong phòng anh, đời nào anh đụng đến cô đâu chứ?

Dù sao người ta cũng là công an.

Tay soạn đồ khẽ dừng lại, Hà Tranh vô thức đưa lên môi day day ấn ấn. Cảm xúc tê dại đó cô vẫn nhớ rất rõ, nhớ cả sự mê đắm khù khờ của anh khi quấn quýt môi lưỡi với cô.

Khóe môi Hà Tranh giật nhẹ, mắng người ta cho dữ vào rồi lại đè ra hôn ngấu nghiến như vậy, nếu còn có lần sau, chắc chắn cô sẽ đánh anh một trận cho hả dạ.

Quần áo hai người bận đều là dạng đồ si cũ đã bạt màu, tuy đơn giản nhưng so ra thì càng có vẻ tự nhiên và phù hợp hoàn cảnh hơn. Hà Tranh đội một cái nón tai vành, vác balo lên vai đi theo người nọ.

Trời vẫn âm u không có nắng, đường xá lầy lội bùn đất. Bên ngoài thị trấn là hàng dài xe tải lớn nối đuôi nhau, những xe chở hàng hóa về thực phẩm đều đang được huy động rời bến để chuẩn bị xuất phát, tiếp theo đó mới đến những xe vật liệu khác.

Tư Thành được một ông chủ thuê làm tài xế đường dài cho một chiếc xe tải chở hàng thủ công. Bước lên xe, anh bảo cô chỉnh lại gương chiếu hậu, lấy bộ đàm ra đặt gần tay lái. Hai người bắt đầu xuất bến.

"Có tổng cộng 4 chiếc xe tải lớn, bản hiệu xxx, bọn em sẽ theo sau anh ngay khi ra khỏi địa phận thị trấn."

Có người nói vào trong bộ đàm, Tư Thành ấn nút đáp lại rồi xoay tròn tay lái. Chiếc xe chậm rãi leo dốc ra đến đường lộ.

Con đường men theo đồng ruộng dần quanh co và dốc hơn khi trèo đồi, đi được một đoạn, Hà Tranh thấy hơi buồn ngủ, ngả đầu tựa vào cửa kính để nghỉ ngơi.

Hà Tranh đã pha sẵn cà phê trong ấm nước, đồ ăn mang theo cũng đầy đủ, có mệt có đói vẫn không lo làm sao, nhưng vì người nọ đang làm nhiệm vụ, cô cũng ý thức mà hạn chế uống nước.

Con đường đi đến cửa khẩu khá dài, đến tầm chiều tối, Hà Tranh tỉnh lại, nhìn thấy chiếc xe đã dừng lại ở một đoạn đường đang chuẩn bị thả dốc.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Bộ đàm của anh vẫn vang lêm tiếng nói chuyện, lát sau Tư Thành mới trả lời cô: "Phía trước có tai nạn, đợi một lúc mới đi được."

Dường như là không hẳn là tai nạn bình thường, Hà Tranh thấy đầu chân mày Tư Thành cứ liên tục nhíu lại, ấn đường sâu hoắm.

Hà Tranh thở dài. Ngả đầu của cửa kính nhìn gương chiếu hậu. Trong những chiếc xe tải đang nối đuôi nhau ở phía sau, có một nhóm người đi tới, ngó nghía từng chiếc xe như đang tìm kiếm gì đó.

Bộ đàm của anh vang lên tiếng đối thoại, Hà Tranh hoảng hốt ngồi bật dậy, cô kéo tấm chăn đang đắp trên người xuống, nhào qua chỗ ngồi của anh.

"Gì?"

Tư Thành vừa ngó đến là thấy cô túm chặt vai mình, một tay bụm miệng anh. Cô đưa ngón trỏ lên môi ra ý im lặng.

Anh nhíu mày, ấn tắt bộ đàm, Hà Tranh thẳng tay đẩy nó rơi xuống sàn xe. Cô trèo qua ghế của anh, không gian chật chội va chạm nhiều thư, gấp gáp nói.

"Có người đang đến đây."

Tư Thành liếc sang gương chiếu hậu, đúng là có thấy vài người đàn ông đang gõ cửa kính mấy chiếc xe tải phía sau.

"Mau lên, chú ngồi dậy đi."

Tư Thành không hiểu cô đang định làm gì, gạt cần để ghế ngã ra phía sau, hơi lách người qua, Hà Tranh vội chen lấn nằm xuống ghế. Khoang ghế chật hẹp vô cùng, Tư Thành vất vả xoay người, miệng thốt ra mấy câu khó chịu.

Bỗng Hà Tranh nâng hai chân lên, quặp lên hông anh, ghì vai và cổ anh xuống. Tư Thành nằm đè lên cô, cách gương mặt cô gái một khoảng rất nhỏ, anh hơi ngỡ ngàng.

"Chú lấy… lấy chăn của cháu che lại… Che lại phía dưới."

Tư Thành cau có ra mặt, hé miệng nói: "Mày lại định bày trò gì?"

Gương mặt Hà Tranh dần đỏ lên, vẫn kiên định ôm chặt không để anh nhổm dậy.

"Như thế này… Họ nhìn thấy sẽ không để ý đến chúng ta…"

Tư Thành ngơ ra một lúc, sau đó nhanh chóng nhếch môi cười khẩy, đang định chống tay ngồi dậy, cửa kính xe vang lên vài tiếng "cốc cốc". Hai người đồng thời nhìn qua.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!