Chương 5

Vị Rượu Trên Môi

Niên Thâm Bất Kiến

10.432 chữ

12-07-2023

Edit: Yuu

Tới sân bay Ninh thành trời gần sụp tối, vì nhận giáo huấn vừa rồi nên lần này bọn họ đi cửa VIP, lối ra có nhân viên tổ chương trình đón.

Lên xe, nhân viên công tác cười giới thiệu tình huống cho Dụ Kiêu.

“Tôi là đạo diễn phụ trách lần này, show bắt đầu ghi hình vào tám giờ sáng mai nên đêm nay mọi người có thể nghỉ ngơi sớm.

Các khách mời khác đã đến khách sạn do tổ chương trình đặt, mọi người có thể ăn cùng nhau bữa cơm.”

Anh ta đưa kịch bản cho Dụ Kiêu: “Đây là kịch bản chương trình ngày mai cần anh phối hợp, phiền anh buổi tối bớt chút thời gian xem một chút.”

“Được.” Dụ Kiêu nhận lấy lật vài cái rồi đưa cho Thích Vãn: “Giữ lại trước đi.”

Buổi liên hoan được đặt ngay tại khách sạn bọn họ ở, tổ chương trình cũng sắp xếp một bàn cho nhân viên đi cùng khách mời.

Thích Vãn không muốn ăn, cô không có hành lý nên không có đồ tẩy trang, do vậy cô muốn thừa dịp này đi mua sắm vài thứ.

Dụ Kiêu xuống xe trước hỏi: “Có số tôi chưa?”

Thích Vãn gật đầu: “Có rồi, Tần tổng đưa cho.”

“Được, bên kia xong việc thì gọi cho tôi hoặc nhắn qua wechat cũng được.”

“Vâng.”

Dụ Kiêu và nhân viên lên tầng, Thích Vãn đem hành lý của Dụ Kiêu vào phòng.

Hai tay cô rảnh rang cầm điện thoại thêm wechat Dụ Kiêu, bên kia chưa đồng ý, đến khi Thích Vãn tới TTTM mới nhân được thông báo.

Việc đầu tiên là mở vòng bạn bè của thần tượng ra xem.

Trừ bài đăng chia sẻ kỉ niệm 70 năm thì không có tin nào khác, có thể nói là một idol vô cùng yêu nước.

Nhạt nhẽo

TTTM Vạn Thần có mặt khắp các thành phố lớn trên cả nước, thương hiệu dành cho phái nữ ở tầng 2 có thể nói là thiên hạ của Thích Vãn, thẻ trong túi cô đã sớm nhộn nhạo.

Vợ chồng Thích Yến Thần nuôi con gái trước nay đều là ngoài quản thúc trong chiều chuồng, chi phí tiêu xài đều tùy cô vui thẻ thích xài thế nào cũng được.

Gần đây vì bức cô về nhà nên đã đóng băng hai thẻ nhưng Thích Vãn thông minh như vậy, cô sớm đoán được cha già nhà mình sẽ ra tay nên đã chuyển hết tiền từ lâu.

Trung tâm thương mại vô cùng đông đúc.

Tầng 1 là bách hóa trang phục, cô vào một gian hàng nhãn hiệu quen thuộc, lập tức có nhân viên quản lí tươi cười giới thiệu những mẫu mới nhất mùa này.

Thích Vãn nhìn mấy bộ, hưng trí nổi bừng bừng.

Cô nhớ trước có mua của hãng này một chiếc váy ngủ cực kì hợp ý, vô cùng thích hợp để quyến rũ Dụ Kiêu, đáng tiếc lần này không mang đến.

Cô mở album ảnh trong di động, hỏi nhân viên: “Bộ này còn không?”

Nhân viên nhìn thoáng qua: “Bộ này à, bộ này là kiểu dáng từ quý một nên đã có chút lỗi thời, tôi đề nghị quý khách xem vài mẫu mới của quý này xem sao.”

Thích Vãn: “Quý này có hai dây?”

Nhân viên lắc đầu, mùa đông đã đến đâu còn cửa hàng nào bán váy hai dây.

Thích Vãn kiên định: “Tôi muốn bộ này.”

Những nhân viên cửa hàng lớn đều mắt cao hơn người, chưa nói đến phải tới nhà kho tìm rất lâu mà còn không được trích nhiều phần trăm, khách hàng trong trung tâm đông như vậy, cô ta nghĩ rằng không nếm được ngon ngọt gì từ trên người Thích Vãn lập tức thay đổi sắc mặt.

“A… ngại quá, bộ này hiện tại không biết cất ở góc kho nào, có lẽ phải tìm rất lâu.

Cô xem hiện khách trong cửa hàng nhiều như vậy, tôi không đi được.”

Quản lí kia tức giận trả lời rồi cầm lại bộ trang phục vừa nhét vào tay Thích Vãn, hất hất mặt khó chịu tựa như nói “không mua nổi thì nhanh chóng cút đi.”

Thích Vãn bị tức đến bật cười, cô đường đường thiên kim tập đoàn Vạn Thần lần đầu tiên bị một nhân viên bán hàng đối đãi như vậy.

Đúng là cho cô ta mặt mũi!!!

Thích Vãn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cất tiếng: “Tôi không phải khách hàng sao? Chính cô vừa rồi nói có hàng, nếu tôi cần, cô không có lý do không lấy cho tôi.”

Cô ta lần nữa cường điệu chiếc váy này là hàng quý I giống như châm chọc chỉ người không có tiền mới mua lại kiểu dáng quý trước.

Một nhân viên hơi nhỏ tuổi đứng cạnh không nhìn nổi, sợ hãi mở miệng: “Bộ này không khó tìm, ngay ở giá hàng trên cùng của nhà kho.”

Quản lí quay đầu trừng cô ta, hạ giọng: “Ai khiến cô quản việc không phải của mình, cô nói có thì đi mà lấy! Làm kiêm chức còn không an phận, đáng đời mỗi ngày là chân sai vặt cho người khác.”

Nói xong, cô ta gạt Thích Vãn sang một bên cười khanh khách chào đón một vị phu nhân mới vào.

Thích Vãn bộc phát tình tình, quơ lấy một bộ trang phục ném xuống chân cô ta: “Cô có lấy hay không!”

Quản lí kia không cẩn thận giẫm lên áo lưu lại nửa dấu chân.

Cô ta “á..” một tiếng, cũng không nhặt mà chỉ mong sao mọi người tới xem náo nhiệt, cao giọng ồn ào: “Cô có bệnh hả, còn vứt đồ nữa!”

Tiếng động bên này rất lớn, rất nhanh thu hút cửa hàng trưởng tới.

Nhân viên quản lí kia ác nhân cáo trạng trước, nghiêm mặt nói: “Cửa hàng trưởng cô xem, bộ da cáo này giá mấy vạn, cô ta đền được sao!”

“Không đền nổi sao?”

Thích Vãn bỗng nhiên nở nụ cười, đây rõ ràng là nghi ngờ năng lực kinh tế của cha già nhà cô mà! TTTM này đều của nhà cô, trực tiếp mua trọn cái cửa hàng này cũng không phải vấn đề!

Cô tiện tay lấy vài bộ quần áo cũng không thèm nhìn giá, trực tiếp quăng lên quầy thu ngân: “Những thứ này còn có bộ dưới đất kia, tất cả đều bọc lại cho tôi.”

Cô vén tóc nhếch mày, bộ dáng “để cô mở to mắt ra xem rốt cục tôi có mua được không” nhìn chằm chằm nhân viên quản lí.

Cửa hàng trưởng là người thức thời, khách hàng có thể mua được nhiều như vậy nhất định có chút địa vị, lập tức để cho nhân viên kia tới nhà kho lấy bộ váy.

Rồi sau đó, cửa hàng trưởng lại tự mình giúp cô quét thẻ, Thích Vãn không muốn cầm nhiều đồ, trực tiếp đưa cho bọn họ địa chỉ: “Trừ bộ váy này những đồ khác kí gửi đến đây là được, bưu phí tôi sẽ trả.

Đúng rồi, đừng viết địa chỉ người gửi.”

Hiện tại cô không giữ được nhiều quần áo như vậy, vừa hay kí gửi về lấy lòng hoàng hậu nương nương nhà mình để bà giúp cô nói vài lời hay trước mặt ba.

“Vâng.”

Cửa hàng trưởng cúi đầu nhìn thoáng qua địa chỉ, trụ sở chính tập đoàn Vạn Thần – người nhận hàng Thích Yến Thần.

Cô ta lại nhìn thoáng qua chiếc thẻ bạc đề tên Thích Vãn.

Thích Yến Thần… Thích Vãn…

Cửa hàng trưởng giống như hiểu ra gì đó, cung kính đưa cô tới cửa.

Thích Vãn ra đến cửa, quay đầu không thèm nhìn người quản lí kia, chỉ vào nhân viên bán hàng đứng ở góc khuất: “Đơn hàng của tôi tính cho cô gái này.”

Quản lí sắc mặt tái mét.

Chút không thoải mái trong cửa hàng cũng không ảnh hưởng hưng trí mua sắm của Thích Vãn, chiến trường của cô từ tầng 1 chuyển lên tầng 2, trang điểm dưỡng da, quần áo không thiếu cái nào.

Về sau đồ đạc thật sự quá nhiều, cô lại đi quầy chuyên doanh LV tiện tay sắm cái túi.

Bận rộn cả ngày thể lực cũng tiêu hao không ít, Thích Vãn mua xong toàn bộ đồ cần thiết liền tìm tiệm cơm Tây ăn mì ý.

Rời khỏi TTTM, cô ngồi lên taxi nhắn wechat cho Dụ Kiêu.

【Tôi sắm đồ xong rồi.

Ngoan ngoãn.jpg】

Dụ Kiêu hiếm khi tham gia show tống nghệ, lần này tham gia cũng là vì tuyên truyền phim điện ảnh.

Tiết mục này đã phát sóng vài mùa trong đó có một khách mời cố định là diễn viên nam hai của bộ phim, anh ta cũng đã tới.

Dụ Kiêu nhận được tin của Thích Vãn khi đang tán gẫu cùng vài vị khách mời khác về bộ phim lần này, hai bên hứng khởi mời rượu lẫn nhau.

Dụ Kiêu không uống rượu, dù là lễ mừng công anh cũng không uống.

Trong giới rất nhiều người đều biết anh có thói quen này, khuyên vài lần không được nên cũng không ép buộc.

Nhưng tiết mục tống nghệ mùa này thay đổi khách mời là nữ nghệ sĩ mới ra mắt không lâu, tuổi còn nhỏ thích thể hiện nên luôn mượn cơ hội kính rượu Dụ Kiêu, cực kì khó chơi.

Thấy di động đặt trên bàn sáng lên, Dụ Kiêu vừa lúc tìm cơ hội thoát thân, anh cầm di động ra ban công gọi cho Thích Vãn.

“Alo, Dụ Kiêu?” Thích Vãn không ngờ anh sẽ trực tiếp gọi lại, lúc nhận máy giọng cô còn mang theo chút chần chừ.

Dụ Kiêu: “Cô tới đâu rồi?”

Thích Vãn: “Đang trên taxi, tôi sắp tới rồi, chỉ là đồ đạc hơi nhiều.”

Dụ Kiêu: “Bên tôi gần kết thúc, cô đến rồi đứng bên ngoài phòng chờ tôi.”

Thích Vãn: “Vâng, tôi sẽ tới nhanh.”

Cuộc điện thoại với Thích Vãn không đến nửa phút nhưng Dụ Kiêu cứ đứng ở ban công hơn mười phút, tính toán người bên trong tan cuộc mới đi vào.

Thích Vãn treo điện thoại một lúc đã tới sảnh khách sạn, cô đứng bên ngoài phòng đợi bữa tiệc bên trong giải tán.

Nhân viên ngồi phòng bên lập tức tới gần nghệ sĩ nhà mình, cô chẳng muốn chen lách theo chân họ, đành xách túi dịch ra ngoài.

Sau đó, không biết trợ lý nhà ai nhỏ giọng thảo luận rơi vào tai cô.

“Ôi, vị mỹ nữ bên kia kia là ai vậy?”

“Chưa thấy qua, xinh đẹp như vậy hẳn là minh tinh rồi.”

“Vậy là cũng tới tham gia tiết mục? Không phải nói lần này chỉ có một khách mời thôi à?”

Thích Vãn vén tóc, lòng hư vinh được thổi phồng! Coi như các cô tinh mắt, biết thưởng thức nhan sắc xinh đẹp thịnh thế của bổn tiên nữ!!!

Dụ Kiêu là người ra cuối cùng, có nữ nghệ sĩ sát bên cạnh bộ dáng như muốn trò chuyện.

Dụ Kiêu vẻ mặt nhàn nhạt, lập tức nói với Thích Vãn: “Đi thôi.”

Thích Vãn đáp lời, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ sau lưng anh.

Mặt xinh, không nhớ tên, nhưng có chút hương vị trà xanh đập vào mặt.

(*) trà xanh: dung để mỉa mai con gái, gái ‘trà xanh’ lúc nào cũng tỏ vẻ thanh lịch, nhã nhặn nhưng sâu bên trong lại vô cùng mưu mô, toan tính

‘Tiểu Lục trà’ bị ánh mắt từ trên cao của Thích Vãn làm đơ người, thấy cô và Dụ Kiêu mặc trang phục tình nhân, trên tay còn xách túi LV giống như hiểu ra, thức thời đi về hướng người đại diện.

Vào thang máy về phòng, Thích Vãn lấy thẻ phòng trong túi đưa cho Dụ Kiêu sau đó vô cùng chuyên nghiệp báo cho anh công việc sắp xếp vào ngày mai.

“Tôi đã giúp anh mang hành lý về phòng còn tôi ở cách vách, có chuyện gì anh có thể gọi tôi.

Tiết mục bắt đầu ghi hình lúc 8h sáng mai, 7h tôi sẽ gọi anh thức dậy làm tạo hình.

Sau đó anh muốn ăn bữa sáng gì, tôi chuẩn bị trước cho anh.”

“Sữa và bánh mì là được.” Dụ Kiêu nhàn nhạt trả lời.

Anh tạm dừng hai giây lại nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô ăn tối chưa?”

Thích Vãn cảm động trong lòng, đáng thương ngửa đầu nhìn anh: “Chưa, không kịp ăn.”

Cô chớp chớp ánh mắt đợi idol quan tâm nhưng Dụ Kiêu chỉ nhìn ung dung nhìn cô rồi “à…” một tiếng.

?

À…?

Bình thường trong tiểu thuyết không phải viết là quan tâm sau đó hỏi cô có muốn ăn gì đó hay không sao?

Khoan, cái ánh mắt chứa đầy hàm ý này của anh là thế nào?

Vì sao giống như đang nói “dáng người này của cô không ăn là đúng” vậy?

!!!

Dáng người cô thì sao chứ?

Dáng người của cô rất béo sao?!

Cô mới hơn 45kg, vóc dáng cao gầy tiêu chuẩn eo A4, ngực còn lớn! Béo chỗ nào!!

Thích Vãn kìm nén tức giận muốn nôn ra máu bước ra thang máy, cô quét thẻ phòng không thèm quay đầu.

Vốn đang muốn nói ngủ ngon với anh, thoáng cái đều quên sạch.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!