Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

/

Chương 15: Nói Chuyện Với Anh Ta Vui Nhỉ

Chương 15: Nói Chuyện Với Anh Ta Vui Nhỉ

Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

12.953 chữ

17-02-2023

Trans by Mintwooo

Mấy ngày đó? Mấy ngày nào? Kinh nguyệt của cô á?

Quan Hề thật sự muốn trợn trắng mắt, chẳng phải có duy nhất một lần đến ngày cô rất đau, vừa hay anh lại chứng kiến sao.

Nào phải tháng nào cô cũng bị vậy, hơn nữa cho dù như vậy thật, anh cũng có chứng kiến toàn bộ đâu.

Lúc bà dì đến thăm Giang Nhị cẩu đang ở đâu? E là đến cái bóng cũng chả thấy!

Quan Hề vừa phỉ nhổ anh vừa mở máy tính, định làm quá lên không uống ly cà phê này luôn. Nhưng mùi mocha thơm lừng quẩn quanh khiến vị đắng của cốc cà phê vừa uống càng hiện rõ trên đầu lưỡi cô.

Dần dần, cơn tức kia cũng bị mùi cà phê cuốn đi mất… Sau đó, cô cũng duỗi tay qua, miễn cưỡng uống ly mocha nóng vô cùng không hợp khẩu vị của cô.

Giang Tùy Châu nhìn thấy hết một màn này, lúc cô cầm ly mocha lên uống cũng thầm thở phào một hơi, khóe miệng khẽ cong.

Buổi họp đã bắt đầu, Quan Hề là người phụ trách bên Quan thị, nên cô lên trước trình bày về phương hướng của hạng mục. Sau phần của cô liên tiếp có người đứng lên đưa ra kế hoạch cụ thể.

Cuộc họp diễn ra phân nửa, toàn quá trình Giang Tùy Châu không nói gì, hiển nhiên là dáng vẻ của đại thủ quỹ, chỉ nắm bắt tiến độ chung.

Quan Hề lại nghe rất nghiêm túc, suốt buổi họp còn góp thêm ý kiến của mình. Sự tập trung của cô có thể nói đã đạt đến mức tối đa, khiến Giang Tùy Châu cũng phải bất ngờ.

Bất ngờ một lúc anh cũng hiểu ra, Quan cá muối ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra sự xuất hiện của Quan Oánh cũng vô hình chung tạo áp lực cho cô.

Năm giờ chiều, buổi họp kết thúc, mọi người đứng dậy ra về.

Quan Oánh ù ù cạc cạc nghe đến cuối buổi, hơi khó tiêu hóa mớ kiến thức này. Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, vừa hay ánh mắt lại rơi vào ly mocha đã trống không trên bàn.

Quan Hề liếc qua thấy cô ấy nhìn chằm chằm ly cà phê liền hỏi: “Sao vậy?”

Quan Oánh sững người, không nhìn nữa: “Không có gì, em có về nhà không.”

Quan Hề nói: “Có hẹn rồi, em không ăn cơm tối đâu. Chị có người đến đón chưa?”

Quan Oánh gật đầu: “Có, tài xế sắp đến rồi.”

“Thế thì tốt.”

Quan Hề không nói nhiều, đưa tài liệu và máy tính cho Dương Thanh, bản thân cô chỉ xách một cái túi, cả người nhẹ nhàng khoan khoái bước ra khỏi phòng họp.

Lúc xuống tầng mọi người cùng đứng đợi thang máy, Giang Tùy Châu cũng ở đó, anh vừa nghe Quan Hề nói với Quan Oánh rằng cô không về nhà, có hẹn.

Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, bình thường hai người sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhau.

Chẳng qua lúc xuống đại sảnh, nhìn thấy người đang đứng trước chiếc xe đỗ bên đường vẫy tay qua đây, anh không khỏi nhíu mày.

Người đến là Ngụy Tu Dương, cậu em họ của Quan Hề.

Giang Tùy Châu biết Ngụy Tu Dương không ưa anh, giống anh cũng không vừa mắt cậu ta.

“Em đi trước đây.” Quan Hề tùy ý chào anh một câu, ngồi vào ghế lái phụ trên xe Ngụy Tu Dương.

Giang Tùy Châu từ xa đối mắt với Ngụy Tu Dương rồi ngồi vào xe mình.

Hai người này thân thiết với nhau, anh vẫn luôn biết rõ.

**

Chiếc xe thể thao màu lam bảo thạch lao vun vút trên đường, vì đang giờ cao điểm nên chẳng bao lâu sau xe đã bị tắc giữa làn xe cộ đủ kiểu. Giờ phút này, xe thể thao cũng không có suất lao nhanh trên con đường thành phố.

“Chị muốn ăn cay.” Quan Hề tựa đầu vào khung cửa, nhìn về dòng xe bất tận trước mặt.

Xe của họ cách xe phía trước rất gần, nhưng phía sau lại cách cả một khoảng lớn. Khoảng cách này nhét đủ một chiếc xe việt dã cỡ lớn, nhưng chẳng có chiếc xe nào dám liều mạng chen vào cả.

Mấy tài xế phía sau rất rõ, tông vào chiếc xe lam bảo thạch trước mắt này sẽ cắt đi không ít thịt của họ.

Ngụy Tu Dương nhìn kính chiếu hậu, ừ một tiếng hỏi: “Ví dụ?”

Quan Hề đắn đo, phân vân giữa đống mỡ bụng và khoái cảm vị giác, cuối cùng nói: “Ăn lẩu đi, lâu rồi chưa được ăn.”

Ngụy Tu Dương trước giờ đều nghe theo cô: “Được.”

Hôm nay vừa hay Ngụy Tu Dương gặp mặt đối tác ở gần đó, thấy vòng bạn bè của Quan Hề liền biết cô cũng họp ở đây nên mới kéo cô đi ăn bữa cơm.

Nửa tiếng sau, xe của họ đỗ gần một quán lẩu trong trung tâm thương mại vì không muốn nhích từng bước trên con đường kia nữa.

Quán này lên món rất nhanh, món ăn lên hết rồi Ngụy Tu Dương liền rất tự giác cầm muôi nhúng thức ăn vào nồi nước lẩu.

“Gần đây chị sống cùng với Quan Oánh tốt không.” Ngụy Tu Dương hỏi.

Quan Hề: “À… cũng tàm tạm.”

“Chị ấy không thấy chị khó ở à?”

Quan Hề còn chưa nuốt được miếng thịt dê xuống liền trừng mắt nhìn cậu ta: “Nói vớ vẩn gì đấy, sao không hỏi chị có cảm thấy chị ấy khó ở không?”

“Chị ấy có khó ở không em không biết, nhưng em rất rõ tính cách của chị, người mới quen biết sẽ không bị chị dọa xanh mặt chứ?”

Quan Hề: “…” Trầm mặc nuốt miếng thịt.

Ngụy Tu Dương làm như không thấy, vớt thêm cho cô mấy miếng thịt dê: “Cái tính này của chị thì chỉ có em… bọn em mấy người quen biết từ trước mới chịu đựng được thôi.”

“Xéo.”

Ngụy Tu Dương cười: “À phải rồi, Quan Oánh hay đến nhà ông bà nội lắm, chị biết không.”

Ông bà nội của cậu chính là ông bà ngoại của cô.

“Ừ, vậy thì sao?”

Ngụy Tu Dương: “Chị nói xem có phải rất lạ không, ông bà nội cũng không nhiệt tình với chị lắm, mỗi năm cùng lắm chị gặp ông bà một lần, nhưng đến lượt Quan Oánh này thì ông bà lại xem như cháu gái bảo bối vậy.”

Ngụy Tu Dương không biết ngọn ngành, chỉ cảm thấy lạ.

Nhưng Quan Hề vừa nghe liền hiểu ngay, trước kia cô chỉ nghĩ đơn giản là ông bà ngoại không thích mình, nhưng bây giờ rõ ràng rồi. Hai mươi mấy năm nay ông bà không nhiệt tình với cô là do cô không phải cháu gái ruột của họ.

Còn vì gì nữa.

Cũng đúng thôi.

“Chắc do người ta ngoan hiền, hợp với ông bà đó.” Quan Hề lạnh nhạt nói.

Ngụy Tu Dương càng thấy lạ hơn: “Thế à.”

“Ừ ừ ừ, được rồi đừng nói chuyện này nữa, mau bảo người ta dọn đĩa vỏ tôm này đi.”

“Được.”

Dạ dày Quan Hề nhỏ, ăn vài miếng đã thấy no. Cô buông đũa, vừa đợi Ngụy Tu Dương ăn xong vừa tán dóc với cậu ta.

“Chào anh chị, đây là món Tâm Ý Ngọt Ngào của cửa tiệm chúng em, mời anh chị thưởng thức.” Đột nhiên, phục vụ mang một đĩa điểm tâm đến.

Ngụy Tu Dương dừng đũa, nhìn đĩa mới được mang lên. Là một đĩa bánh ngọt, trên nền kem trắng còn dùng mứt dâu viết thành chữ LOVE.

Mi mắt cậu khẽ giật, nhìn nhân viên phục vụ: “Ngại quá, chúng tôi không gọi món này.”

Ngụy Tu Dương được trời phú cho khuôn mặt đẹp trai, lúc ngẩng đầu lên khiến cô gái đối diện e thẹn đỏ mặt: “À, đây là quà tặng cho anh chị, hôm nay là Valentine trắng, đôi tình nhân nào đến cửa tiệm cũng được tặng.”

“Tình nhân?” Quan Hề ngồi đối diện bị chọc cười, “Mấy cô nhìn cái gì mà đoán ra chúng tôi là tình nhân vậy, một trai một gái đi với nhau là thành tình nhân à.”

Cô gái bắt đầu ngượng ngập: “Ôi? Hai người… Không phải tình nhân sao? Ngại quá ngại quá, vậy, đĩa điểm tâm này…”

“Để đó đi, cứ coi như chúng tôi phải đi.” Ngụy Tu Dương cười nói với cô gái: “Cảm ơn nhiều.”

Cô gái thấy cậu cười với mình liền sửng sốt một lúc, mặt đỏ tai hồng rời đi.

“Thu liễm lại chút, mặt cậu chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ “Tôi rất phóng túng” thôi.”

Ngụy Tu Dương không chấp cô, nhìn đĩa bánh trước mặt: “Trông cũng không tệ.”

Quan Hề: “Đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, lại còn cứ coi như chúng tôi phải đi? Ai phải với cậu, đến chút lợi lộc của quán lẩu cũng không tha.”

Ngụy Tu Dương: “Miễn phí cả một đĩa bánh đấy.”

Quan Hề liếc cậu, cô cũng lười mắng thêm: “Vừa nhìn đã biết ngọt ngấy, chị không ăn đâu.”

Ngụy Tu Dương cầm dĩa chọc một miếng bánh kem bỏ vào miệng: “Em ăn.”

**

Thứ sáu tuần kế tiếp, đếm ngược bảy ngày nữa là quán bar của Chung Linh Phàm khai trương, đặc biệt mời bạn bè đến mở party chúc mừng.

Kim Khai Thành chiều chuộng bà xã, cho cô mở quán bar cũng để cô giết thời gian. Bà xã hưng phấn bừng bừng muốn mở party, anh cũng đành cho người đến trang trí quán bar thành một cái party chính hiệu, còn mời rất nhiều người có máu mặt ở Đế đô này đến tham gia.

Quán bar nằm ở khu vực rất phồn hoa, sau khi đi qua một cầu thang dài dẫn từ đại sảnh tầng một xuống, còn hai tầng nằm dưới lòng đất nữa. Thạch bích phá cách đủ loại, dự đoán là đến lúc chính thức kinh doanh, nơi này sẽ khiến người ta nhầm tưởng đang bước vào động bàn tơ.

Chẳng qua lần này là mở party chứ không phải quán bar, đèn đóm sáng sủa, âm nhạc du dương, không đến nỗi như động bàn tơ.

Chín giờ tối, mọi người đến dự tiệc đã rất náo nhiệt, tốp năm tốp ba tụ tập vừa ăn uống vừa tán dóc.

Lúc này trên ghế dựa trong quán bar, Quan Hề cùng Chung Linh Phàm và mấy người nữa đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Chị gái kia của cậu… từ khi nào lại thân thiết với Ngụy Tử Hàm vậy?” Chung Linh Phàm nhắc hai bạn tốt nhìn về hướng quầy pha chế.

Quan Hề nhìn qua: “Gần đây Quan Oánh hay đến nhà ông bà ngoại, chắc không cẩn thận bị Ngụy Tử Hàm dính lấy.”

Dạo trước lúc chuyện của Quan Oánh bùng ra, Chung Linh Phàm cũng biết một hai, có điều cô ấy mới hết hôn, Quan Hề cũng không muốn cô nghĩ ngợi nhiều nên chuyện Quan Hề là con nuôi Chung Linh Phàm vẫn chưa biết.

Thấy vậy chỉ nói: “Hề Hề, người chị này của cậu có biết cậu kết thù với Ngụy Tử Hàm từ lâu rồi không?”

Quan Hề dửng dưng đáp: “Chị ấy kết bạn với ai là quyền tự do của chị ấy, mình lôi kéo chị ấy cùng chiến tuyến làm gì.”

“Vậy thì cũng không thể để chị ấy bị Ngụy Tử Hàm lôi kéo chứ.” Chung Linh Phàm nói, “Thật ra mình cũng không mời Ngụy Tử Hàm đến đây đây, chắc do lúc tên Kim Khai Thành kia phát thiệp mời đến Ngụy gia não bị úng nước nên mới để cả tên cô ta vào.”

Quan Hề vẫy tay: “Thôi bỏ đi, hôm nay mình sẽ tận lực nhẫn nhịn, không cãi nhau với chị ta.”

Quan hệ của Quan Hề với đám cậu ấm cô chiêu ở Đế đô này rất rộng, hôm nay người quen đến đây không ít, liên tục có người đến chào hỏi cô. Sau khi cô nói chuyện với mọi người liền đến một góc quầy bar an tĩnh ngồi xuống.

Đến quầy pha chế, cô bảo phục vụ pha cho mình một ly Margarita.

“Chào cô Quan.”

Quan Hề quay lại nhìn, thấy cách mình hai ghế trước quầy pha chế là một người rất quen mắt. Quan Hề nhận ra liền khách khí chào, “Anh Tạ à, lâu rồi không gặp.”

Người này chính là Tạ Diên mà cô gặp ở bữa tiệc sinh nhật Tống Lê, hôm đó vì cứu điện thoại của anh ta mà cô đã lao mình xuống hồ bơi.

Nói ra từ lần đó đến giờ hai người vẫn chưa gặp nhau, dù đã thêm Wechat nhưng cũng chỉ dừng ở mức chào hỏi đôi câu, thêm vào danh sách bạn bè, về sau hai người cũng không nói chuyện thêm.

Nhưng cô vẫn luôn muốn nói chuyện với Tạ Diên, vì cần anh hợp tác làm ăn.

“Đúng là đã lâu không gặp, dạo này cô Quan vẫn khỏe chứ.” Tạ Diên khách sáo hỏi lại một câu.

“Cũng bình thường thôi.” Quan Hề nghĩ ngợi một lúc rồi bước qua đó: “Anh thì sao, dạo này bận gì không?”

“Vẫn ổn.”

“Vậy thì khéo quá, bên tôi có một hạng mục, không biết anh có hứng thú tham gia không?’

Vốn Tạ Diên cho rằng cô đi qua đây chỉ để lịch sự chào hỏi đôi câu, ai dè cô là có chuyện thật. Anh hơi ngạc nhiên: “Cô nói thử xem là hạng mục nào?”

Quan Hề nghĩ một lúc rồi nói: “Từ lâu tôi đã nghe danh mấy thiết kế nội thất của anh rồi, mấy ngày trước tôi cũng thấy tác phẩm của bộ phận anh, phong cách rất hợp gu của tôi.”

Vẻ mặt Tạ Diên nhu hòa, không vì được khen mà đắc ý, anh chỉ bình tĩnh nói: “Thật sao, quả là vinh hạnh của tôi.”

“Đừng nói như vậy, tôi nói thật lòng đó. Bên công ty chúng tôi có một hạng mục khu du lịch nghỉ dưỡng trên Nam Sơn, phần thiết kế nội thất ở đó… tôi muốn mời anh thử xem.”

Quan Hề nói thẳng, không hề vòng vo.

Ngược lại Tạ Diên hơi bất ngờ: “Gần đây tôi không nghe thấy có hạng mục này nhỉ.”

Quan Hề cũng hiểu ra, tuy Tạ Diên có tài năng trên lĩnh vực thiết kế, nhưng chủ yếu làm những hạng mục mà Tạ thị quản lý, thiết kế cùng lắm chỉ tính là một sở thích của anh mà thôi. Thích thì nhận, không thích thì bỏ, hoàn toàn không phải cách kiếm cơm chính.

Quan Hề: “Không sao, không cần miễn cưỡng đâu, tôi chỉ thử xem thế nào thôi. Hay mấy ngày nữa tôi gửi tài liệu qua bên anh, xem anh có hứng thú không?”

Tạ Diên cười: “Được.”

“Thật sao?”

Tạ Diên gật đầu, sảng khoái đáp: “Lúc nào về cô gửi Wechat cho tôi là được.”

“Thành giao! Mai tôi gửi cho anh luôn.”

“Quan Hề! Cậu qua đây mau, tên tiểu tử Ngụy Tu Dương này không thừa nhận thua mình nè…” Hai người đang trò chuyện thì vang lên giọng của Lãng Ninh Y ở gần đó gọi cô.

Quan Hề vẫy tay đáp lại bên đó, quay đầu chào Tạ Diên: “Vậy tôi đi trước đây, chuyện công việc có gì bàn bạc sau.”

“Tạm biệt.”

Quan Hề không nghĩ tới Tạ Diên cũng đến party này, lần này đã giải quyết xong phần thiết kế của hạng mục, tâm tình cô tốt lên không ít.

Tay cô cầm ly Margarita bước qua chỗ Lãng Ninh Y.

“Nói chuyện với Tạ Diên vui gớm nhỉ.”

Lúc bước qua một bàn rượu liền đụng phải kẻ địch.

Quan Hề nhìn Ngụy Tử Hàm, nhớ tới chính mình đã hạ cờ trắng “Hôm nay không cãi nhau với chị ta” với Chung Linh Phàm liền ngậm chặt miệng, làm như không thấy mà bước qua.

“Cũng phải thôi, cô nói chuyện với người ta rất vui.” Ngụy Tử Hàm không tha cho cô duỗi tay ngăn lại, khẽ nghiêng đầu, môi mỏng chầm chậm phun ra mấy chữ, “Dù gì… hai người cùng chung một loại người, vật họp theo loài.”

Quan Hề sững người, quay lại nhìn cô ta: “Chị có ý gì.”

Ngụy Tử Hàm chỉ cười, ý cười nơi khóe mắt như mang theo thuốc độc chí mạng: “Cô đoán xem tôi có ý gì.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!