Chương 7

Vào Một Ngày Đẹp Trời Tôi Nhìn Thấy Quỷ

5.890 chữ

23-12-2022

Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Anh là ai!” Vương Nhất Duyên siết chặt nắm tay, dồn hết dũng khí mới dám hỏi như vậy. Cái người này xuất quỷ nhập thần, từ khi đi vào thôn, cô thường xuyên nhìn thấy hắn, giống như hắn tới để theo dõi cô vậy.

Người đàn ông không nói gì, không kiêng nể vẫn nhìn cô chằm chằm, lúc này bà ngoại từ phòng bếp đi ra, “Duyên duyên,bà vừa nhớ ra trong bể có mấy con cá, bà nhớ rõ cháu thích ăn cá, các chua ngọt hay cá sốt cay?”

Nhất thời lực chú ý của cô bị bà ngoại hấp dẫn: “ Cá chua ngọt ăn ngon hơn ạ” Nghe được câu trả lời, bà ngoại vừa lòng xoay người trở lại bếp, Vương Nhất Duyên quay đầu nhìn phía ngoài hàng rào tre, người nọ đã biến mất.

Có hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, Vương Nhất Duyên đã miễn dịch, chỉ có ngạc nhiên một chút rồi vào bếp làm trợ thủ cho bà ngoại.

Cơm nước xong,Vương Nhất Duyên cũng không biết làm gì kế tiếp, bà ngoại bảo cô ngủ trưa nghỉ ngơi một chút. Chỉ là cô đến đột ngột, những phòng ngủ khác còn chưa dọn dẹp, bà ngoại bảo cô nằm trên ghế ngoài sân nghỉ chút, đợi bà dọn dẹp phòng cho khách một chút. Cô nằm xuống, yên tĩnh một lát, trong lòng chợt khẩn trương.

Bà ngoại hiện tại đôi mắt đã mù, nhưng sinh hoạt bình thường vẫn gọn gàng ngăn nắp. Không nói đến thoải mái đi lại khắp nơi, ngay cả nấu cơm cũng hoàn hảo! Lúc ăn cơm, đôi mắt bà tựa như hồi phục thị lúc, muốn ăn gì, gắp gì tựa hộ không có trở ngại

Vương Nhất Duyên trở mình tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại không muốn nghĩ nhiều, bà ngoại ở chỗ này cả đời, đối với nơi đây như nắm trong lòng bàn tay mới có thể như vậy đi. Vương Nhất Duyên nhì hẳn là thoải mái nghỉ ngơi, hưởng thụ không khí trong lành hiếm có này, bên tai là tiếng chim kêu, ánh nắng ấm áp, không gian xung quang hài hòa an tĩnh. Không có ồn ào, xô bồ như thành phố, không có ô nhiễm khói bụi chỉ có không khí tự nhiên tươi mát, còn có thể thanh lọc phổi, trăm lợi không hại

Bỗng nhiên, Vương Nhất Duyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn tưởng do mặt trời bị mây che khuất. CHính là cái bóng đen càng lúc càng lớn càng ngày càng đen. Vương Nhất Duyên đột nhiên mở mắt,một đôi mắt lớn nhìn cô chằm chằm. Vương Nhất Duyên hút một ngụm khí, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, mông bị đau, ngẩng đầu thấy người đang cong eo nhìn chằm chằm vào ghế chính là bà ngoại!

Vương Nhất Duyên không nói chuyện, bởi vì cô không biết nói gì. Cô không thể tin được bà ngoại đã mù, nhưng có thể không tiếng động đi đến bên cô?

Bà ngoại vươn tay ở không trung thăm dò, Vương Nhất Duyên không biết bà đang tìm cái gì, chỉ là bà mở to hai mắt nhìn nhưng lại nhìn không thấy gì làm cô rất hoảng!

“Duyên Duyên, cháu ở đâu?” Vương Nhất Duyên trong lòng căng thẳng, bà ngoài là đang tìm cô. Bà ngoại làm sao biết cô đang ngồi ở chỗ này? A, cái ghế đặt ở chỗ này, bà bảo cô ra đây nằm hẳn là biết cô ở đây, thật ngốc nha!

“BÀ ngoại, cháu ở chỗ này..” Vương Nhất Duyên vội vàng cầm tay đang sờ loạn của bà ngoại, xem ra sợ bóng sợ gió một hồi. Vương Nhất Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Bà ngoại nắm được tay Vương Nhất Duyên, trên mặt nở nụ cười tươi, tiếp tục nói “ Duyên Duyên, bà ngoại đã dọn dẹp phòng ngủ tốt rồi cháu lên nhìn xem”

Bà ngoại sờ đến Vương Nhất Duyên tay, trên mặt rốt cuộc có tươi cười, tiếp theo nói, “Duyên Duyên, trên lầu phòng ngủ ta đã cho ngươi sửa sang lại hảo, ngươi đi lên nhìn xem.”

“Vâng ạ” Vương Nhất Duyên đi theo bà ngoại lên lầu, bị một người mù dẫn đường, cảm giác thật vi diệu. Phòng đầu tiên tầng 2, bên phải cầu thanh chính là phòng cô ngủ đêm nay. Một chiếc giường,một tủ quần áo, trên trần nhà là một cái đèn vàng, quan trọng là gian phòng này không có cửa sổ.

Một cái cửa sổ nhỏ để thông khí cũng không có,cô không tự chủ được miên man suy nghĩ, không có cửa sổ phòng sẽ như thế nào?

ĐI đến cạnh giường, sờ sờ chăn, cũng không có cảm giác kỳ quái, thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, cô quay đầu nối với bà ngoại: “ Cháu cảm ơn bà ngoại ạ” Bà ngoại gật gật đầu, nói cô vừa lòng liền tốt rồi, sau đó liền đi ra khỏi phòng, bà ngoại ở phòng bên cạnh. Nội thất bên trong cô vẫn còn nhớ rõ, cùng gian phòng này không khác lắm.

Vương Nhất Duyên đem balo đặt ở trên giường, lấy ra tai nghe bị đứt ra, rất đau lòng, thử nghe bên còn lại vẫn nghe được, đành dùng tạm vậy

Cô ngồi ngốc ở giường một lúc, cảm thấy hiện tại có chút không chân thật, cô không dám đóng cửa lại. Đột nhiên, bà ngoại xuất hiện ở ngoài cửa, che một phần ánh sáng, không có bất cứ tiếng bước chân nào, cứ trừng đôi mắt với cô, ngơ ngác nhìn cô, Vương Nhất Duyên không dám mở miệng nói cái gì, tình huống hiện tại có chút quỷ dị

“Duyên Duyên, lại đây, bà mang cháu đi gặp ông ngoại của cháu”. Bà ngoại đứng ở cửa, hướng cô vẫy tay. Vương Nhất Duyên hốt hoảng đứng dậy, đi qua kéo tay bà ngoại, trên mặt bà ngoại vẫn luôn giữ nụ cười tươi, có lẽ vì cô tới mà vui vẻ.

Theo như lời bà ngoại nói là mang cô đi gặp ông ngoại, hẳn là mang cô đi đến mộ của ông ngoại thawsp nén hương hay đốt tiền vàng gì đó. Cô đã lâu không trở lại, đến thăp hương trước mộ ông ngoại cũng là điều nên làm.

Bà ngoại nắm tay Vương Nhất Duyên,chậm rãi xuống lầu, cô muốn đỡ bà ngoại, nhưng bị bà cự tuyệt, bà đối nơi này đã rõ như lòng bàn tay, nhìn thấy hay không đều giống nhau.

Sơn thôn là hình thức phong bế, tự cung tự cấp, đại đa số đều là đồng ruộng và ao hồ, cho nên đường đi khá đơn giản, cách mấy cái ruộng hai ba trăm mét là một hộ gia đình, trên sân nhà khác có cụ già ngồi dưới tàng cây, ngoài ruộng cũng có người đang trông trọt, mọi sinh hoạt đều diễn ra bình thường.

Vương Nhất Duyên đi theo sau bà ngoại, suốt dọc đường không có nói gì cả. Không bao lâu hai người đi vào trong rừng, không phải mảnh rừng khi vào thôn mà là ở phía sau núi. Không biết do yếu tố tâm lý mà Vương Nhất Duyên cảm thấy có cái gì đó theo dõi cô. Cô dừng bước, nhìn xung quanh, ngoài cây cối rậm rạp ra không có đồ vật gì kỳ quái.

Cô sốc lại tinh thần thì phát hiện bà ngoại đã đi khá xa, cô chạy nhanh chân đuổi theo bà.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!