Chương 9: Đêm Thứ Nhất

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Phi Tường De Lại Miêu

7.133 chữ

02-10-2024

Mặc dù việc phân tích xếp hạng sao này chỉ là suy luận của chính hắn, nhưng dựa trên nhiều bảng hai sao làm cơ sở, Chu Tự cảm thấy phán đoán của mình hẳn là không sai biệt nhiều.

Theo tiền đề này, việc những thành viên khác trong bộ lạc xung quanh đều có thuộc tính bảng hai sao là điều bình thường, bởi vì họ là những người rất phổ thông.

Tất nhiên, một số thành viên trong bộ tộc, trong đó có Đại Sơn, đã đi nhặt cành cây nên hắn chưa xem được.

Tuy nhiên, vấn đề này có thể phải hoãn lại một thời gian.

Bởi vì hắn cảm thấy tình trạng của mình lúc này đã sa sút đáng kể, thậm chí đầu còn bắt đầu hơi đau.

Với tình trạng như vậy, hắn không chắc liệu trạng thái tiêu cực đó có thể được phục hồi hoàn toàn bằng cách chợp mắt hay nghỉ ngơi một lúc hay không.

Nếu không thể hồi phục trong thời gian ngắn, hắn sẽ tiếp tục kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn” để xem bảng thuộc tính của Đại Sơn. Đánh giá từ những phản hồi tiêu cực hiện tại, Chu Tự có lý do để nghi ngờ rằng mình sẽ có nguy cơ ngất xỉu.

Trong thế giới nguyên thủy này, ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cơ bản nhất cũng chưa được giải quyết. Nếu hắn ngất đi thì đó sẽ là một cơn ác mộng.

Chu Tự phải tránh tình huống này bằng mọi giá.

Đợi khi nhóm Đại Sơn đi nhặt cành cây về, bầu trời đã tối hẳn và nhiệt độ cũng giảm theo.

Tình hình đặc biệt của khu rừng đen ở bên cạnh và vùng đất hoang trống trải xung quanh khiến Chu Tự không thể xác nhận mùa họ đang ở là mùa xuân hay mùa thu bằng cách quan sát hình dạng thực vật.

Hai mùa còn lại là mùa hè và mùa đông, một mùa nóng và một mùa lạnh, cho nên công tác chuẩn bị hoàn toàn khác nhau.

Không có cách nào khác ngoài việc thử trò chuyện với nhóm Đại Sơn về khí hậu nơi đây. Mà với vấn đề này Đại Sơn không nghĩ nhiều về nó.

- Tiếp theo khí hậu chắc hẳn sẽ dần nóng lên.

Mặc dù nhóm Đại Sơn không có khái niệm về các mùa, nhưng chỉ cần họ sống ở thế giới này vài năm, liền có thể hiểu được biến hóa giữa khí hậu nóng và lạnh.

Khi nghe được mấy lời đó từ Đại Sơn, Chu Tự đại khái trong lòng cũng có tính toán.

“Có nghĩa là bây giờ đang là mùa xuân rồi.”

Đáp án này khiến Chu Tự cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nếu nhóm Đại Sơn triệu hoán hắn vào mùa hè hoặc mùa đông, tình hình chắc chắn sẽ tồi tệ hơn bây giờ.

Mà chỉ cần nhìn tình huống mà hắn phải đối mặt trước mắt cũng đã đủ tệ rồi.

Nếu khí hậu đổi thành mùa hè nóng như thiêu đốt hoặc mùa đông lạnh giá như băng, thì có lẽ hắn vừa được triệu hoán sẽ lại chui vào hòm luôn khỏi sống tiếp...

Trong khi suy nghĩ đang quay cuồng, một cơn gió đêm thổi qua, làm Chu Tự đang bọc người trong một mảnh da thú rùng mình một cái.

Đêm mùa xuân vẫn còn khá lạnh sau khi trời tối, nên có nguy cơ bị cảm lạnh nếu không cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Chu Tự nhanh chóng tiến lại gần ngọn lửa trước mặt, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Cùng lúc đó, trước khi nhóm Đại Sơn quay lại, hắn đã dành thời gian để buộc vài ngọn đuốc bằng vỏ cây.

Bây giờ họ cần thêm củi và không thể cứ tới khi trời tối là dừng đi thu thập.

May sao chỉ cần có đuốc để cung cấp ánh sáng, thì nhóm Đại Sơn sẽ không ngại tiếp tục thu thập cành cây gần đó trong những giờ đầu khi màn đêm dần buông xuống.

Sau khi giải thích đơn giản và nhìn đám người Đại Sơn rời đi, Chu Tự lại quay về trước đống lửa ngồi đó, vẻ mặt không thể khống chế được vẻ mệt mỏi.

Hắn đã sử dụng Động Sát Chi Nhãn trong một thời gian dài và kiểm tra bảng thuộc tính của gần hai mươi thành viên bộ tộc, và đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn tiêu hao sức nhiều.

Ngoài ra, trải nghiệm hôm nay của hắn quá kỳ quái, khiến hắn phải căng thẳng thần kinh trong suốt quá trình, đây cũng là một trong những nguyên nhân.

Mà trong trạng thái như vậy... Axit dạ dày của hắn cũng bắt đầu không ngừng sôi lên “ọc ọc” trong bụng.

Những con côn trùng đó thậm chí còn không đủ để nhét vào kẽ răng chứ đừng nói đến một bữa ăn no.

Điều này cũng dẫn đến tình trạng hiện tại của hắn là mệt mỏi, đói và lạnh.

Nhìn lại những thành viên trong bộ tộc xung quanh, có lẽ là do họ đã quen với việc bị đói nên nhìn chung biểu hiện của họ rõ ràng tốt hơn hắn rất nhiều.

Chu Tự không còn cách nào khác ngoài uống nước cho no bụng.

Chỉ cần có nước để uống, người ta sẽ không chết nếu không ăn một ngày hai ngày, chứ đừng nói đến việc vẫn còn chút thức ăn để bỏ bụng.

Sự thật này khiến hắn cảm thấy vừa yên tâm, vừa khó chịu.

Đôi tay Chu Tự thoăn thoắt, không cần đan quá đẹp, trước nửa đêm cơ bản hắn đã đan được ba chiếc giỏ nhỏ, đủ để chụp chuột.

Khách quan mà nói, những người khác trong tộc mặc dù đan chậm, nhưng đổi lại có nhiều người như vậy, cho dù cả buổi tối một người làm một cái, tổng cộng cũng có năm cái, bao gồm cả ba cái của Chứ Tự.

“Tám cái giỏ là đủ rồi phải không?”

Nghĩ đến đây, Chu Tự thở dài một hơi.

- Được rồi, hôm nay thế thôi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, mọi người đi nghỉ ngơi đi. Để tiết kiệm củi, lửa trước tiên phải dập tắt, còn nhóm củi để đốt nước cứ để đó.

Chu Tự đứng lên, duỗi thẳng gân cốt, sau đó nói về việc sắp xếp công việc buổi tối.

Sau khi tích lũy được kha khá uy tín trong quá khứ, những thành viên trong bộ tộc này giờ đây đối với hắn chính là nói gì nghe nấy, khiến cho việc an bài của hắn trở nên thuận buồm xuôi gió hơn.

- Ban đêm bộ tộc cần người đun nước, canh lửa và gác đêm. Những việc này mặc dù một người có thể làm được nhưng có phần không an toàn nên ta quyết định sắp xếp hai nhóm người, một nhóm ba người, trong đó một nhóm chịu trách nhiệm về nửa đầu của đêm, và nhóm thứ hai chịu trách nhiệm về phần nửa sau của đêm.

Nói tới đây, Chu Tự dừng lại một chút.

- Về phần làm sao phân biệt được nửa đêm trước với nửa đêm sau, cứ nhìn mặt trăng trên bầu trời là rõ, à, vật sáng bóng đó gọi là mặt trăng. Khi mặt trăng gần như di chuyển đến vị trí này, các ngươi có thể đổi ca.

Nói xong, Chu Tự đưa ra một số chỉ dẫn về cách đun sôi nước.

Muốn đổ đầy những bát nước đó chắc chắn sẽ không mất cả đêm.

Vì vậy, suy tính đến hiệu quả, ngoại trừ việc để lại nửa bát nước cho người gác đêm để giải khát, thỏa mãn cơn đói, toàn bộ số nước còn lại đều được phân phát cho các thành viên trong bộ tộc trước khi đi ngủ.

Tìm không thấy đồ ăn, không được ăn no bụng, chẳng nhẽ không uống thêm mấy ngụm nước không được sao?

Dù sao thì đến ngày hôm sau khi mọi người thức dậy, những bát nước này sẽ lại đầy, không có gì lãng phí cả.

Trong bộ lạc, đám Đại Sơn đương nhiên đã chuẩn bị trước một chiếc lều da thú để Chu Tự nghỉ ngơi.

Lều không lớn, phải cúi người xuống mới vào được, nằm xuống cũng không rộng rãi lắm. Nhưng so với việc ở bên ngoài, thì ưu điểm lớn nhất của chiếc lều da động vật này là có thể giúp hắn che mưa chắn gió.

Có điều chỉ là che chắn được phần lớn chứ không thể chặn được hoàn toàn, có rất nhiều chỗ trong căn lều này bị dột.

Nhưng xét đến hoàn cảnh hiện tại, hắn không thể đòi hỏi quá nhiều.

Sau khi siết chặt lớp da thú quanh người, Chu Tự nhanh chóng cuộn người lại và nằm xuống.

Ngày hôm nay đối với hắn thật sự là mệt mỏi, cho dù nằm trong lều da thú tứ phía bị thủng khiến không ít khí lạnh lọt vào, nhưng Chu Tự cũng ngủ thiếp đi rất nhanh sau đó, chẳng bao lâu sau đã vang lên từng đợt ngáy đều đều.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!