Chương 47

Vẫn Luôn Bên Em

4.102 chữ

29-12-2022

Bệnh viện Phúc Hảo...

Bên trong phòng khám, vị bác sĩ khá trẻ chậm rãi đưa xấp hồ sơ về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, trầm giọng nói:

- "Kết quả kiểm định ADN đã có, mẫu tóc này thật sự trùng khớp với mẫu mà anh đã đưa."

- "Vậy sao? Thế còn loại thuốc này?"

Ngay khi đọc những dòng chữ trên lọ thuốc, sắc mặt vị bác sĩ bỗng chốc sa sầm xuống mà nhìn thẳng người đối diện, nghiêm túc nói:

- "Loại thuốc này đã bị chính phủ cấm sản xuất bởi vì nó gây ra hậu quả cực nặng nề khi về già."

- "Hừ, vậy sao?"

Dứt lời, bóng lưng lặng lẽ xoay trở ra ngoài.

Từng tiếng bước chân khẽ chậm rãi vang lên, sau đó dần biến mất khỏi bệnh viện.

Biệt thự Tống gia...

Tống Khải Hoàn cả người nồng nặc mùi rượu bước từng bước loạng choạng trở về nhà.

Ngay khi nhìn thấy người trước mặt, anh khẽ mĩm cười liền sau đó đến ôm chầm lấy, vui vẻ nói:

- "Mẹ yêu của con, con đã trở về rồi."

Tống phu nhân nhìn thấy gương mặt đã ửng đỏ vì rượu của con trai mà giơ tay ra lệnh cho người chuẩn bị nước ấm đến, giúp anh lau cơ thể.

Vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức lên tiếng giải thích:

- "Phu nhân, tôi xin lỗi.

Thiếu gia vừa mới khỏi bệnh mà tôi lại để cậu ấy uống say đến mức..."

Nghe thế, Tống phu nhân với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh mà cắt ngang lời của vệ sĩ.

Bà nhìn về phía người đang nằm ngủ say trên ghế sofa, khắp người tỏa ra mùi rượu mà trầm giọng đáp:

- "Không sao.

Chuyện này vốn rất quen thuộc, không phải sao? Người đâu, dìu thiếu gia trở về phòng nghỉ ngơi."

- "Vâng, thưa phu nhân."

Gia nhân nhanh chóng dìu Tống Khải Hoàn bước trở lên trên phòng.

Anh hiện đã say mèm mà nhắm chặt mắt, từng bước loạng choạng theo sự dìu dắt của gia nhân.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh khiến Tống phu nhân vô cùng hài lòng mà nhếch môi cười nhạt:

- "Trịnh Nhữ Lâm, mày thấy không? Thằng bé cuối cùng cũng nằm dưới sự kiểm soát của tao.

Sẽ không bao giờ có cơ hội lật ngược được thế cờ vốn được tao sắp đặt từ trước.

Hahaha."

Về phía Dương Chấn, anh cứ thế mà nằm tựa lên vai của Lưu Ái Như đến giờ vẫn chưa tỉnh khiến một bên vai của cô hiện tại truyền đến một cảm giác đau nhức mà chậm rãi dùng tay còn lại đỡ nhẹ lấy đầu anh sang một bên.

Tuy nhiên, cô chưa kịp đỡ anh về phía giường thì lúc này phía bên tai truyền đến âm thanh nôn ói của người bên cạnh.

- "Ọe...Ọe..."

Dương Chấn bất ngờ nôn hết toàn bộ số rượu trong người lên chiếc áo sơmi trắng của người bên cạnh khiến cô tái xanh mặt trước mùi hăng đang không ngừng tỏa ra từ chiếc áo, hàm răng khẽ nghiến chặt vì tức giận.

Hiện tại, cô muốn đẩy mạnh người đàn ông này lăn đùng xuống đất cho hả dạ.

Tuy nhiên, cô vẫn không muốn chấp nhất với kẻ say rượu như Dương Chấn mà lập tức đẩy người anh nằm ngả lưng xuống nệm êm.

- "Cái tên này, làm bẩn hết áo của mình rồi."

Trong lòng Lưu Ái Như không thầm mắng chửi người trước mặt.

Chiếc áo sơmi trắng của cô hiện tại đang tỏa ra mùi hôi cực kì khó chịu.

Ngay lập tức, cô khẽ quan sát xung quanh căn phòng để xem có chiếc áo nào khác để thay, tiếc là ở đây không có.

Khẽ trầm tư một lúc, trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ liền đưa mắt nhìn người nằm ngủ say sưa trên giường.

Đúng rồi, cô sẽ cởi lấy áo của Dương Chấn mà mặc tạm, dù sao hiện tại anh ta cũng say mèm cho nên chỉ cần quấn chăn lên người là được.

Sau khi chốt xong ý nghĩ, Lưu Ái Như nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người mình xuống đất, lộ ra từng đường cong trên cơ thể.

Cô hiện tại mặc trên người chiếc áo bra màu đen liền sau đó xoay người lại tiến về phía người trên giường mà thực hiện kế hoạch lấy áo từ Dương Chấn.

Dù sao hiện tại, anh cũng đã ngủ say cho nên không thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của cô và cô cũng có thể dễ dàng thành công chiếm lấy áo của anh.

Chầm chậm bước về phía giường, Lưu Ái Như cẩn thận cởi từng cúc áo trên người Dương Chấn, liền sau đó kéo phần còn lại của chiếc áo từ từ ra khỏi tấm lưng dài của anh.

Đột nhiên, bất thình lình, Dương Chấn mở choàng mắt.

Hai mắt anh lập tức trợn tròn ngay khi nhìn thấy người trước mặt trong bộ dạng chỉ mặc một chiếc áo bra ôm cúp ngực vô cùng quyến rũ, bàn tay đang khẽ kéo lấy chiếc áo thun đã được tháo hết cúc ra, hiện một phần đang bị lưng anh giữ chặt lại.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!