Ba ngày kế tiếp, mông Đằng Cận hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng may cậu hay vận động nên thể lực tốt hơn người thường, tính dẻo dai của thân thể cũng không tệ, có thể chịu được Xà Cương giày vò mấy tiếng, tỉnh lại ăn bữa cơm là khôi phục nguyên khí ngay.
Có thể vì tác dụng của nọc rắn pha lẫn nước thuốc đặc chế, cũng có thể vì làm tình điều giáo liên tục nên thân thể Đằng Cận đã thay đổi, chỉ cần Xà Cương đút ngón tay vào hậu huyệt của cậu đâm rút mấy lần thì thành ruột mềm mại sẽ tiết ra nước dâm ngọt ngào, thịt mềm bên trong bị thao quá mức vô cùng nhạy cảm, một khi cảm nhận được côn th*t xâm nhập sẽ siết chặt lấy nó trong tầng tầng lớp lớp.
Chỉ cần Xà Cương đút côn th*t vào thì Đằng Cận sẽ lập tức ưỡn eo lên theo bản năng, chủ động ngậm nuốt dương v*t nóng hổi kia bên trong.
Đôi khi giữa mông cậu sẽ kẹp một dương v*t khác, sau khi làm xong cả hai mông đều bị mài đỏ lên.
Thỉnh thoảng dương v*t hai người sẽ cọ xát nhau, cậu vừa mơ màng thở dốc vừa cảm thấy chim mình như cây xúc xích kẹp trong bánh hotdog, bị hai lát bánh nóng hổi kẹp ở giữa ma sát.
A...... cảm giác được ôm thật thoải mái, đầu óc cứ như sắp tan ra vậy......
Núm vú ngứa ran nhưng tự mình sờ hoàn toàn không thể làm dịu cơn ngứa ở chỗ lõm, cậu chỉ có thể chủ động ưỡn ngực đến miệng Xà Cương, nài nỉ nam sinh thè lưỡi liếm cho mình.
Đằng Cận chẳng mấy khi soi gương, bình thường rất xuề xòa, hiếm khi để ý thân thể mình.
Vì vậy cậu không hề phát hiện mấy ngày nay đầu v* mình đã sưng to, màu cũng đỏ hơn trước đây, chỉ cảm thấy lúc mặc áo thun chỗ đó bị cọ xát hơi đau, nhưng trong chừng mực có thể chịu đựng cậu sẽ không để ý đến.
Mới đầu Xà Cương sợ Đằng Cận nửa chừng chạy trốn nên muốn dùng răng nanh mình âm thầm tiêm thêm độc tố gây ảo giác vào máu thiếu niên —— Dù sao nguyên hình của hắn cũng khá đáng sợ, vừa lạnh lẽo vừa to lớn chứ không mềm mại ấm áp như chó mèo nhiều lông, chẳng đáng yêu chút nào cả.
Nhưng Đằng Cận không phải Diệp Công thích rồng mà thật sự thích hắn biến thành mãng xà, khi ngủ dậy lại ôm hắn bằng cả tay lẫn chân như bạch tuộc, thích thú vuốt ve vảy đen bao trùm khắp người hắn, còn ngửa đầu hôn lên mắt rắn màu vàng sẫm của hắn.
Chờ thiếu niên ngắm đủ hình dáng to lớn của mình, hắn sẽ thu nhỏ lại để Đằng Cận có thể dễ dàng cầm mình lên.
Hắn gối đầu lên vai Đằng Cận rồi nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của cậu, khi Đằng Cận sờ đến lớp vảy trên bụng hắn, hắn thè lưỡi ra, đuôi rắn sảng khoái ngoe nguẩy trên giường.
"Xà Cương, rắn khác được sờ chỗ này cũng dễ chịu à?" Đằng Cận sờ soạng một lát rồi nhịn không được hỏi.
Xà Cương lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, lưỡi rắn liếm vành tai Đằng Cận, híp mắt nói: "Cậu muốn sờ rắn khác à?"
Đằng Cận chớp mắt mấy cái, nhận ra sự ghen tuông trong câu nói của Xà Cương nên vội thanh minh: "Tớ chỉ hỏi vậy thôi."
"Không biết." Xà Cương quay đầu đi, ngữ khí còn hơi cứng nhắc, "Tớ có sống chung với rắn khác đâu."
Từ hồi cấp hai họ đã là hàng xóm, tuy ít giao tiếp nhưng lối sống cơ bản là giống nhau, ngoại trừ thợ sửa khóa thì Đằng Cận chưa từng thấy ai đến gõ cửa nhà Xà Cương.
"Nếu kết bạn sớm hơn thì tốt rồi, tiếc là trước kia cậu chẳng bao giờ nói chuyện với tớ cả," Đằng Cận nói, "Bố mẹ tớ đi công tác liên miên, cuối tuần tớ có thể chạy sang nhà cậu làm khách, tụi mình cùng chơi bóng chơi game, sẽ không còn buồn chán nữa."
Xà Cương không nói gì mà ngoe nguẩy đuôi trong ngực Đằng Cận.
Hắn nhớ lại lần đầu mình gặp một đứa bé loài người, đứa bé kia bị nguyên hình của hắn dọa khóc om sòm.
Có người cầm chổi đuổi hắn, có người lượm đá chọi hắn, rõ ràng hắn không hề làm gì mà lại bị xem như quái vật đáng sợ.
Khi dựa vào ghế salon ăn bánh Đằng Cận đem tới, hắn sẽ chán ghét đuôi rắn từ eo trở xuống của mình.
Rõ ràng là động vật ăn thịt tàn bạo nhưng lại không có can đảm tới gần người mình thích.