Chương 5

Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

15.038 chữ

08-12-2022

Lục Lệ Hành cảm thấy trong hoàn cảnh này mà mình không chửi thề đúng là được giáo dục quá tốt.

Thấy tay của Kỷ Khinh Khinh sắp nắm lấy tay nắm cửa, Lục Lệ Hành bình tĩnh gọi cô: “Đứng lại.”

Kỷ Khinh Khinh đang bước tới cửa xoay người lại, bực bội nhìn anh: “Anh Lục, lại có chuyện gì nữa sao?"

Ở chung chưa tới một ngày, thế nhưng Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành đã bào mòn hết sự kiên nhẫn của cô. Vốn cô còn đang thương hại anh trẻ thế này mà đã không sống được bao lâu nữa, bây giờ nhìn sắc mặt của anh xem, nào giống một người sắp chết chứ?"

Thay vì quan tâm anh rồi rước lấy sự sỉ nhục, còn không bằng đi an ủi ông Lục.

Nhưng nghĩ lại thì, trong tiểu thuyết, tính tình của Lục Lệ Hành Luôn thay đổi thất thường, dáng vẻ này chỉ là bản tính của anh. Cũng may mà Lục Lệ Hành này chết sớm, nếu không cô là vợ của anh, ngày nào đó cô sẽ bị làm cho tức chết mất!

“Lại đây.”

Kỷ Khinh Khinh đứng yên không nhúc nhích, không chịu đi qua: “Anh Lục, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi, tôi có thể nghe được.”

Lục Lệ Hành tự thôi miên mình thành một đứa cháu trai, cố gắng hết sức làm ra vẻ mặt ôn hòa nhất cuộc đời của mình: “Giúp tôi lấy thuốc.”

“Thuốc?” Kỷ Khinh Khinh tái mặt, lập tức trở nên căng thẳng.

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng sức khỏe là vấn đề quan trọng, vì thế cô vội vàng tìm thuốc cho anh: "Cái nào? Là lọ màu trắng à? Hay màu xanh?"

"Màu trắng."

Kỷ Khinh Khinh vội đưa lọ thuốc màu trắng trước mặt anh: “Đây à?”

Vẻ mặt lo lắng của Kỷ Khinh Khinh đã chiếm được cảm tình của anh, miệng Lục Lệ Hành khẽ cong, không phải không đến nữa sao?

“Không phải.”

Kỷ Khinh Khinh xoay người đi tìm lọ thuốc khác, nhưng Lục Lệ Hành lại duỗi chân về phía trước nửa bước. Kỷ Khinh Khinh đang lo lắng, không chú ý dưới chân mình, đột nhiên không phòng bị bị Lục Lệ Hành ngáng chân, lao về phía trước.

Tuy nhiên Lục Lệ Hành đã chuẩn bị từ lâu, một tay anh giữ chặt eo cô, tay còn lại nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, ôm chặt Kỷ Khinh Khinh vào lòng.

Lọ thuốc màu trắng rơi lạch cạch xuống đất.

“Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh là tăng hai bậc, giá trị sinh mệnh hiện tại là hai giờ.”

Từ trước đến nay Lục Lệ Hành chưa từng gần người phụ nữ nào như vậy. Anh cúi đầu nhìn xuống, chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của Kỷ Khinh Khinh, mùi hương cơ thể xâm nhập vào mũi Lục Lệ Hành, khơi dậy bản năng đàn ông tự nhiên của anh.

Thép tinh luyện trăm năm cũng hóa thành ngón tay mềm.

Yết hầu Lục Lệ Hành lên xuống dữ dội, những suy nghĩ không nên có lúc này từ từ thấm vào thân thể anh.

Nhịp tim dần đập nhanh.

Cảm giác này rất tốt, nhưng lý trí nói với anh rằng, phụ nữ là điểm yếu, không thể bị sa ngã.

Sắc mặt sợ hãi của Kỷ Khinh Khinh còn tái nhợt hơn so với Lục Lệ Hành. Cô trốn khỏi người anh, lo lắng nhìn anh từ trên xuống, sợ rằng anh bị mình ngã đè chết: “Anh không sao chứ?”

Lục Lệ Hành dời tầm mắt, thả bàn tay đang nắm tay cô ra: "Cô đi ra ngoài trước đi."

"Tôi gọi bác sĩ cho anh…"

"Không cần." Lục Lệ Hành xoay người nhắm mắt trấn tĩnh lại. Anh nhặt lọ thuốc rơi trên mặt đất lên, liếc mắt nhìn: "Tôi nhìn nhầm, là chai này.”

Anh lấy ra hai viên thuốc rồi uống: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn.”

Kỷ Khinh Khinh vẫn hơi lo lắng cho anh, luôn cảm thấy vừa rồi tâm trạng của Lục Lệ Hành bất ổn là do cô làm anh tức giận. Vì thế, cô ra ngoài gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho anh.

Sau khi Kỷ Khinh Khinh đi ra ngoài, Lục Lệ Hành mới nhấc điện thoại lên gọi.

Ngay khi Lục Lệ Hành vừa cúp máy, Kỷ Khinh Khinh đã đưa bác sĩ đến khám cho anh.

Thực ra nhà họ Lục cũng có nghi ngờ, từ lúc ở trở về từ bệnh viện, Lục Lệ Hành không hề giống một bệnh nhân sắp chết, anh rất có tinh thần.

Tuy nhiên, kết quả kiểm tra của các dụng cụ lớn nhỏ vẫn cho thấy thân thể Lục Lệ Hành đã suy kiệt, cần phải cân nhắc thu xếp hậu sự.

Ông Lục lại thất vọng rời đi.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn của biệt thự nhà họ Lục được thắp sáng rực rỡ, những người hầu vẫn rất bận rộn. Kỷ Khinh Khinh biết rằng họ đang bận chuẩn bị cho đám tang của Lục Lệ Hành. Có lẽ vài ngày sau cô sẽ trở thành góa phụ của Lục Lệ Hành, mặc đồ đen, cài hoa trắng, cầm bức ảnh đen trắng của Lục Lệ Hành, dùng kỹ năng diễn xuất cả đời của mình diễn cảnh khóc lóc hai mắt đỏ hoe.

Cô không muốn gây rắc rối cho người khác. Sau khi nghỉ ngơi một lúc trong phòng cho khách mà dì Bùi đã chuẩn bị, cô định đến thăm ông Lục.

Ông cụ mất con ở tuổi trung niên, đến lúc già lại mất cháu. Sau này trong ngôi biệt thự to lớn này sẽ thiếu đi một người, cũng không biết nó sẽ vắng vẻ đến mức nào. Ông Lục giống như người ông trong trí tưởng tượng của cô, cô thực sự không muốn nhìn thấy một người ông hiền lành yêu quý cháu trai lại sụp đổ như vậy.

“Mợ chủ, ông cụ mời cô dùng bữa tối.”

Vừa ra khỏi cửa, một người giúp việc đã mời cô đến nhà ăn. Ông cụ đã ngồi trên ghế của chủ nhân, vẻ mặt uể oải, nuốt không trôi, thấy Kỷ Khinh Khinh đến, ông thân thiết mời cô vào ăn cơm.

Dì Bùi kéo ghế bên phải ông cụ cho cô, trên bàn đầy những món ăn khai vị thanh đạm.

"Khinh Khinh à, cháu cứ coi như đây là nhà của mình, muốn ăn gì thì ăn cái đó. Vừa về nên ông chưa kịp thông báo. Đây là những món ăn thanh đạm thường ngày, nếu không hợp khẩu vị cháu thì cứ bảo dì Bùi làm cho."

Kỷ Khinh Khinh vội nói: “Không phiền đâu ông, cháu không kén ăn."

Ông Lục gật đầu, dì Bùi múc canh cho ông: "Ông chủ, cậu hai cuối cũng cũng đã quay về, ông xem..."

Tâm trạng của ông Lục càng tồi tệ hơn, uống hai ngụm thì dừng lại: "Đừng nhắc đến đồ súc sinh kia! Nó ở bên ngoài nhiều năm như vậy mà không thèm liên lạc với gia đình, bây giờ anh cả của nó sắp... mới chịu trở về! Sao nó không đợi ông già này cũng chết luôn rồi về một thể!"

“Ông chủ, đừng nóng giận, cậu hai chỉ là hơi cứng đầu…” 

“Chuyện này bà không cần quan tâm,” Ông cụ đứng dậy nhẹ giọng nói với Kỷ Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cháu cứ từ từ ăn, ông đi xem thằng súc sinh đó!”

Nói xong ông đi lên phòng làm việc ở trên lầu.

Dì Bùi lo lắng nhìn theo bóng lưng của ông Lục.

“Dì Bùi, có chuyện gì vậy ạ?”

Dì Bùi lo lắng nhìn về hướng phòng làm việc trên lầu hai: “Cậu hai đã quay về rồi, vừa về đã bị ông cụ đưa tới phòng làm việc, sợ là ông cụ sẽ đánh cậu hai mất.”

Cậu hai trong lời dì Bùi là em trai của Lục Lệ Hành, cũng chính là nam chính trong tiểu thuyết - Lục Lệ Đình, từ nhỏ đã mất cha mẹ đã, được ông nội nuôi dưỡng, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, về mặt chăm sóc ông Lục sẽ có lúc không để ý tới.

Lục Lệ Hành là một người ổn trọng, nhưng Lục Lệ Đình lại nổi loạn và phản nghịch, hai anh em có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Trong lòng ông Lục, người khiến ông hài lòng nhất vẫn là cháu trai cả của mình Lục Lệ Hành, với tính cách chín chắn cẩn trọng có thể phát triển Lục Thị.

Bởi vì Lục Lệ Đình không hài lòng với sự sắp đặt không giống nhau của ông Lục dành cho mình và Lục Lệ Hành nên anh ta đã bỏ nhà ra đi, muốn tự tay xây dựng sự nghiệp.

Sau khi Lục Lệ Đình bỏ nhà đi, anh ta gặp Kỷ Khinh Khinh, đây là lần đầu tiên anh ta gây dựng sự nghiệp thất bại, lần đầu tiên trải qua những khó khăn khi khởi nghiệp. Trong khoảng thời gian anh ta hoang mang và khinh thường bản thân mình, Kỷ Khinh Khinh xuất hiện như một tia sáng chiếu thẳng vào trái tim anh ta, xua tan mây mù trong góc tối của anh ta.

Chỉ tiếc là Kỷ Khinh Khinh là một người yêu giàu chê nghèo, có một tên nhà giàu thèm muốn sắc đẹp của Kỷ Khinh Khinh theo đuổi cô, Kỷ Khinh Khinh không nói một lời đã đá chàng trai nghèo Lục Lệ Đình.

Sự việc này đã giáng một đòn mạnh vào Lục Lệ Đình, từ đó tính tình anh ta thay đổi rất nhiều, khác hẳn với trước kia, còn Kỷ Khinh Khinh đã trở thành người phụ nữ mà anh ta hận thấu xương nhưng không thể quên được.

Lục Lệ Đình này cũng khá tàn nhẫn, tại một bữa tiệc rượu trong tiểu thuyết, Kỷ Khinh Khinh đang trong cơn tuyệt vọng, ai cũng có thể giẫm chân lên, anh ta lại còn bỏ đá xuống giếng, bắt Kỷ Khinh Khinh lau khô vết rượu vang đỏ trên đôi giày của nữ chính.

Bây giờ Lục Lệ Hành đang bệnh nặng, ông Lục sai người đi tìm Lục Lệ Đình. Anh trai của anh ta đang hấp hối, đã đến lúc cậu em trai phải quay về tiếp quản nhà họ Lục.

Rầm!

Trên lầu như có tiếng phá cửa, dì Bùi vội vã đi lên lầu. Bà vừa đến cửa phòng làm việc thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, người đàn ông đứng ngược sáng, ánh sáng từ phòng làm việc đã bị anh ta chặn lại gần hết, đối mặt với dì Bùi đang bước trên lầu.

Dì Bùi rưng rưng nhìn anh ta: "Cậu hai, cuối cùng cậu cũng đã về rồi..." Lục Lệ Đình và anh trai Lục Lệ Hành của anh ta rất giống nhau, ngũ quan sắc sảo, tuy anh ta nhỏ tuổi hơn Lục Lệ Hành nhưng khí chất trên người không thua gì Lục Lệ Hành.

Có lẽ anh ta vừa đối chọi với ông Lục xong trong phòng làm việc nên thở không ra hơi, hít sâu mấy hơi: “Dì Bùi, anh trai tôi đâu?”

“Cậu cả đang ở trong phòng, bác sĩ nói… có lẽ chỉ còn mấy ngày nữa, cậu đi gặp cậu ấy đi.”

Lục Lệ Đình gật đầu.

Hai anh em cũng không có nhiều điều để nói, tuy lớn lên cùng nhau nhưng không thân thiết gì. Tính cách trái ngược hoàn toàn khiến hai người không có điểm chung, nói chuyện vài câu, chưa được mười phút Lục Lệ Đình đã rời khỏi phòng của Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Đình cảm thấy hơi kỳ lạ, ông cụ nói Lục Lệ Hành đang bệnh nặng, dì Bùi nói anh chỉ còn thời gian mấy ngày, nhưng anh ta thấy tinh thần của Lục Lệ Hành rất tốt, nói chuyện với anh không giống như đang nói chuyện với một bệnh nhân hấp hối chút nào.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Lục Lệ Đình không rảnh rỗi đi suy nghĩ. Anh ta bị ông Lục tìm về, đi ròng rã một đêm không ngủ, vừa rồi anh ta còn phải quỳ gối trong phòng làm việc lâu như vậy, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Bây giờ anh ta rất muốn đi tắm rồi ngủ.

Nhìn về phía góc hành lang, bóng lưng quen thuộc ấy dường như lại xuất hiện trước mặt Lục Lệ Đình, Lục Lệ Đình xoa xoa lông mày, cười tự giễu. Đã lâu như vậy mà anh ta vẫn nghĩ đến người phụ nữ lẳng lơ kia!

Tiếng bước chân kéo dài vang lên, một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang, Lục Lệ Đình có chút quen thuộc nhíu mày. Dường như anh ta đang nghĩ đến điều gì đó nên tự cười chế nhạo, đây là nhà họ Lục, sao có thể nhìn thấy người phụ nữ đó được chứ.

Ngay khi Lục Lệ Đình cho rằng mình bị hoa mắt, bóng dáng đó lại quay đầu nhìn Lục Lệ Đình, ánh mắt cũng tràn đầy kinh ngạc giống hệt Lục Lệ Đình.

Cả hai im lặng trong một giây.

"Kỷ Khinh Khinh!” Ánh mắt Lục Lệ Đình dữ dằn, anh ta bước nhanh về phía trước, tay giữ chặt Kỷ Khinh Khinh đang định trốn vào phòng lên trên tường, nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ hỏi: "Vì sao cô lại ở đây!"

Trái tim Kỷ Khinh Khinh đập thình thịch.

Cô thật sự nghi ngờ rằng sẽ có một ngày mình chết vì đau tim, ngày hôm nay cô đã bị hai anh em bọn họ làm cho vô cùng sợ hãi.

“Vì sao tôi không thể ở đây?” Kỷ Khinh Khinh bị ép vào tường ép mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, ý tứ nói: “Bây giờ tôi là chị dâu của cậu, cậu tôn trọng tôi một chút được không?”

“Chị dâu?” Cảm xúc trên mặt của Lục Lệ Đình bùng nổ, anh ta nắm tay giơ lên cạnh má Kỷ Khinh Khinh, khớp tay siết chặt đến nổi gân xanh: “Cô nói gì?”

Kỷ Khinh Khinh nuốt nước bọt, hai chân run rẩy, nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh: “Tôi nói, bây giờ tôi là chị dâu của cậu, là vợ của anh trai cậu, chị dâu cả như mẹ, làm ơn hãy tôn trọng tôi một chút!”

“Cô đã kết hôn với anh trai của tôi?” Tâm trạng của Lục Lệ Đình chuyển từ khó tin sang tức điên.

"Đúng vậy, hôm nay kết hôn! Sau này gặp lại, hy vọng cậu có thể gọi tôi hai tiếng chị dâu!" Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời, đôi mắt ngập nước nhìn người không có chút uy hiếp nào.

Lục Lệ Đình nóng lòng muốn xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt người phụ nữ này, cả đời này anh ta không muốn gặp lại bộ dạng giả bộ trong sáng tốt bụng của cô nữa!

Đời này anh ta không thể bị người phụ nữ này lừa gạt lần nữa!

Lục Lệ Đình thu lại vẻ tức giận trên mặt, mỉa mai: "Tôi biết rồi, cô chê tôi không có tiền, tới đây dụ dỗ anh ta? Cô muốn chờ anh ta chết rồi sẽ kế thừa di sản của anh ta, phải vậy chứ?"

Kỷ Khinh Khinh bị đoán trúng tâm tư nên hơi chột dạ, cô thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, tôi vì tiền của anh trai cậu nên mới tới đây, sao nào? Cậu có ý kiến gì cũng câm miệng cho tôi, bây giờ tôi là chị dâu của cậu, sau này anh trai của cậu chết tôi vẫn là chị dâu của cậu, đừng có không phân biệt trên dưới như vậy!"

Lục Lệ Đình nắm chặt tay, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao? Cái tên nhà giàu kia vừa bỏ cô, cô đã nhanh chóng tìm niềm vui mới? Nhưng mà anh trai của tôi sắp chết, cô còn trẻ như vậy đã phải ở góa, thật khó cho cô rồi."

Lục Lệ Đình làm nhục cô: "Tôi thấy việc này ngay cả cô cũng không chắc chắn được nhỉ! Tôi thật sự rất muốn biết, làm sao cô có thể quyến rũ anh trai tôi được!"

Kỷ Khinh Khinh Nhẹ nhàng đẩy anh ta ra: "Không liên quan gì đến cậu! Lục Lệ Đình, chúng ta đã chia tay lâu rồi, tôi lấy ai có liên quan tới cậu sao?"

"Có quan hệ gì sao?" Lục Lệ Hành đứng trước cửa phòng làm việc, lông mày rũ xuống, đôi mắt đen trầm tĩnh, dáng vẻ bất cần nhìn có chút uể oải, cũng không biết đã xem cảnh này bao lâu rồi.

Lòng Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng.

Tuy rằng quan hệ vợ chồng giữa cô và Lục Lệ Hành hình thành còn chưa được một ngày nhưng cô đã mang danh nghĩa là bà Lục. Ở trước mặt chồng mình mà lại liếc mắt đưa tình với em trai của chồng, vậy cô thành cái dạng gì rồi! Bây giờ Lục Lệ Hành đang hấp hối chứ đã chết đâu!

Hai anh em đứng đối mặt với nhau, chiều cao và khí chất đều giống nhau, khiến Kỷ Khinh Khinh bị kẹt ở giữa bị hù cho chết khiếp.

Lục Lệ Đình lạnh lùng nói: "Anh, anh có biết gốc rễ của người phụ nữ này không? Mà anh lại đi cưới cô ta!"

"Ừ, biết rõ." Lục Lệ Hành không quan tâm lắm.

"Nếu biết rõ rồi, vậy anh cũng biết lúc trước cô ta..."

Kỷ Khinh Khinh vội vàng giải thích trước Lục Lệ Đình: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với cậu ta."

Lục Lệ Hành nheo mắt lại, tuy anh không nghe hết cuộc nói chuyện giữa Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình, nhưng từ vẻ mặt của hai người cho anh biết rằng giữa hai người bọn họ có lẽ đã có một quá khứ thầm kín.

Loại cảm giác này giống như thứ mình thích cũng bị người khác để ý, đang chờ mình rời đi rồi tìm cơ hội cướp đi mất.

"Chẳng qua là chúng tôi biết nhau từ trước..."

Chúng tôi?

Anh lạnh lùng nhìn Kỷ Khinh Khinh: "Cô không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú biết."

Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu, cảm giác ngột ngạt khiến anh vô cùng phiền muộn.

Đúng là người đàn bà phóng túng!

Làm vợ của mình mà vẫn liếc mắt đưa tình với em chồng, xem mình như người đã chết rồi sao?

"Đang ở nhà, mặc kệ lúc trước quan hệ của các người là gì, tôi hy vọng hai người có thể giữ bổn phận của mình."

Lục Lệ Hành lạnh lùng rời đi.

"Cảnh báo tử vong, trong vòng nửa tiếng xin hãy tìm hiểu tiền sử tình cảm của người vợ Kỷ Khinh Khinh của anh, và phải đưa ra lời an ủi thích hợp, nếu không chết tại chỗ."

Kỷ Khinh Khinh kêu lên: "Anh Lục, anh sao vậy? Bác sĩ! Bác sĩ! Người đâu!"

Sau một trận náo loạn, Lục Lệ Hành được Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình đỡ nằm xuống giường trong phòng, anh bày tỏ không muốn giao tiếp với người khác nữa, chỉ muốn được chết một cách yên bình.

Tác giả có lời muốn nói: Lục Lệ Hành: Được rồi không trị nữa, cứ nằm chờ chết vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!