Tứ Thời Điềm Viện

/

Chương 8: Hoán khê sa

Chương 8: Hoán khê sa

Tứ Thời Điềm Viện

7.152 chữ

02-02-2023

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

"Này. Muội ngồi xa thế thì sao dạy ta giặt đồ được?" Vốn hắn muốn dùng lời dịu dàng nhờ nàng giúp đỡ, chẳng biết tại sao khi hỏi ra miệng lại trở thành giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng như thế.

Hạ Ý đưa tay nghịch nước, nước mùa thu lành lạnh, mới chạm một lát tay đã đông cứng lại. Nàng cọ xát hai tay trên đầu gối, quay sang nhìn Cảnh Thâm.

Hai người dỗi nhau cũng đã được một lúc kể từ khi rời nhà Bá Thuận thúc, bây giờ nghĩ lại, nàng thấy mình vẫn hẹp hòi lắm... Cảnh Thâm không biết nhiều điều, cũng chưa từng nói lời khó nghe, hà cớ gì nàng phải mặt nặng mày nhẹ với huynh ấy vì chuyện vặt vãnh?

Nàng nhẹ nhàng trả lời: "Chút nữa muội sẽ chỉ huynh, bây giờ muội phải chờ người ta." Rõ ràng nàng dẫn Cảnh Thâm đi mượn chày thì phải đến sau chứ nhỉ, sao lại hóa nàng chờ...

"Chờ ai?"

"Tiểu Mãn, muội muội của Dịch Thực huynh gặp hôm qua đấy."

"Ồ." Dù sao hắn cũng không biết cô nàng, hắn nhanh chóng đoán ra được lý do, "Vì thế nên muội mới chạy đến đây giặt đồ?"

"Đúng vậy. Chỉ cần đi xa hơn vài bước là bọn ta có thể giặt đồ cùng nhau rồi."

Mấy cô nương lúc nào cũng thích tụ tập với nhau nhỉ.

Hắn tìm một tảng đá ngồi xuống, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, hắn bắt đầu nhặt đá ném xuống sông để bớt buồn chán, khi thì đá nảy được tám bảy vòng, có khi đến tận mười hai vòng. Hắn quay đầu muốn khoe khoang với Hạ Ý thì thấy nàng vẫn cứ chống cằm nhìn lên thượng nguồn.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói với nàng: "Có khi nào nàng ấy quên không?"

"Không đâu, hôm qua muội có nhờ Dịch Thực nhắc muội ấy mà."

Hắn mỉm cười: "Vậy là Dịch Thực quên."

"Không có mà, trí nhớ của Dịch Thực tốt lắm. Trong kỳ thi Phủ năm nay huynh ấy còn đứng thứ hai." Nàng nhớ lại lời cha, bèn thuật lại, "Kỳ thi Viện năm sau chắc chắn huynh ấy sẽ được thành lẫm sinh [1], sau này sẽ trở thành cử nhân rồi cả Trạng Nguyên nữa cơ!"

[1] Lẫm sinh: người học trò được triều đình cấp lương để theo học tới lúc thành danh.

Thật ra thành Trạng Nguyên là do Tiểu Mãn nói với nàng.

Nghe xong hai hàng chân mày của Cảnh Thâm đã nhướn cao đến mức không thể cao hơn, hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Muội biết cũng nhiều nhỉ..." Hắn chỉ mới nói người ta không tốt một chút nàng đã vội giải thích như thế rồi.

Câu tiếp theo hắn bắt đầu ghẹo nàng: "Hắn ta làm Trạng Nguyên thì đâu liên quan gì với muội, hay là..."

"Hay là?" Nàng lặp lại lời hắn, vẻ mặt trông cứ ngốc nghếch.

Cảnh Thâm lập tức ngậm miệng, cảm thấy lời mình định nói có vẻ hơi ngớ ngẩn. Hơn nữa nàng vẫn còn là một cô nương chưa cập kê, sao hắn có thể ghẹo nàng thế được... Thoáng trông thấy có ai đó đi xuống từ thượng nguồn, hắn chuyển đề tài: "Muội xem, bên đó có ai tới kìa."

Hạ Ý quay đầu. Thì ra là con út của Dịch gia với hai hàng nước mũi đang chạy đến, nó thở hổn hển, nàng bèn hỏi: "Nhị tỷ của đệ đâu?"

"Vừa ra khỏi cửa thì chân nhị tỷ bị chuột rút, bây giờ vẫn còn đau nên bảo đệ đến nói với tỷ một tiếng."

Hạ Ý thoáng lo lắng, nàng dặn dò: "Vậy đệ nói với nàng ấy qua giờ Ngọ ta sẽ đến thăm."

"Vâng." Nhóc nước mũi đáp lại, sau đó thở hổn hển chạy về nhà.

Thấy nó đã đi được xa nàng mới quay người lại nhìn Cảnh Thâm: "Chúng ta giặt đồ thôi."

Hắn lên tiếng đáp lại, ôm quần áo đến bên cạnh nàng, thấy ở đây không có cục đá nào bèn chạy lại chỗ cũ mang tới.

Hạ Ý chỉ hắn từng li từng tí: "Đầu tiên lấy tro gỗ trộn với bột bồ kết..."

Cậu chàng coi đây như việc học một kỹ năng mới, chăm chú lắng nghe rồi làm được rất mau. Chẳng qua giặt sạch đống đồ xong thì xiêm y trên người cũng bị ướt một mảng lớn, hắn thở dài thả bộ áo quần cuối cùng vào thùng gỗ, nghiêng đầu hỏi tiểu cô nương đã giặt xong từ lâu: "Thế nào?"

"Huynh giỏi lắm."

Lúc này tâm trạng Cảnh Thâm mới vui vẻ lên, giọng nói đầy hờn dỗi: "Giặt quần áo còn mệt hơn đi săn suốt ngày nữa."

Nếu hai bên bờ sông không toàn sỏi đá thì hắn đã nằm vật ra rồi, đành ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng gần đó vậy.

Sắc buồn của ngày thu vẫn chưa kịp làm phai nhạt ngọn núi phủ kín cây lựu sát bên kia bờ sông, ánh đỏ nổi bật giữa lùm lá xanh tươi, hắn chỉ tay hỏi Hạ Ý ngồi bên cạnh: "Có phải cái tên Nhược Lựu được đặt theo cây lựu không?"

"Chắc thế." Nàng chống cằm quan sát, khẽ lẩm lẩm, "Trước đây Tiểu Mãn có kể cho muội một câu chuyện xưa. Ban đầu Nhược Lựu không phải tên Nhược Lựu, sau này vì muốn giữ chân một vị nhân tài nên mới đổi tên lại, Nhược Lựu đồng âm với Nhược Lưu, ý muốn người đó lưu lại."

Hắn cảm thấy thú vị, hỏi thêm: "Chuyện xưa gì thế? Muốn giữ ai cơ?"

"Theo truyền thuyết của Tương Vân, xưa kia Tương Vân dính phải một trận dịch bệnh, người dân ở các huyện còn lại sợ nhiễm dịch nên nhốt người Tương Vân bên ngoài cổng thành. Việc này đến tai các vị thần tiên trên trời cao, họ phái một chàng tiên hạ phàm nhằm hợp sức với một nàng nữ y để đẩy lùi trận ôn dịch. Hai người cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm nảy mầm tự bao giờ, thế nhưng chàng tiên nọ vẫn phải quay về bầu trời của chàng."

"Sau đó thì sao?"

"Sau này nàng nữ y tìm ra một ngọn đồi, ra sức trồng thật nhiều cây lựu ở đấy rồi lấy Nhược Lựu làm thôn danh. Chàng tiên nhận ra tâm ý của nàng, chàng trồng một ngọn đồi toàn bông trên ngọn đồi đối diện thôn Nhược Lựu, mỗi mùa thu sang khắp đồi phủ kín một màu trắng xóa, thôn đó được gọi là Bạch Đầu, ý nói bạch đầu giai lão... Cũng là lời hứa mà chàng tiên dành tặng cho nàng nữ y."

"Thì ra là vậy." Không ngờ thôn trang nhỏ bé cũng có truyền thuyết cảm động đến thế, một cái tên chứa đựng rất nhiều ý thơ, "Sau đó bọn họ có ở bên nhau đến già không."

Nàng lắc đầu: "Muội cũng không biết, nhưng muội nghĩ chàng tiên sẽ không lừa gạt người khác đâu. À... huynh muốn sang thôn Bạch Đầu không? Sau này muội dẫn huynh đi."

"Tiên sinh cho phép muội chạy sang thôn khác hả?"

"Bạch Đầu và Nhược Lựu gần nhau lắm, nếu không hai thôn sao lại có chung truyền thuyết được. Mỗi năm hai bên có thể giúp đỡ nhau hái bông, quanh mùa Trung Thu bên đó còn sang giúp thôn ta hái lựu nữa cơ."

Nàng chỉ vào lựu bên kìa đồi: "Huynh đến đây chậm mấy hôm nên không biết, tháng Tám hằng năm là thời điểm lựu sai quả, trông đẹp lắm. Mấy quả huynh thấy bây giờ là mấy quả còn sót lại sau vài lần hái đấy, tháng này sẽ hái thêm một lần nữa để mang lên huyện bán. Tháng Mười là hết mùa rồi."

Nàng chợt nhớ cây nhà mình vẫn còn dư vài quả, ngày khác sẽ bảo cha đập xuống.

Hắn hồ hởi hỏi nàng: "Vậy có mấy cây trên đồi kia là của nhà muội?"

Hạ Ý chớp chớp mắt: "Huynh không biết sao, nhà muội chỉ có mỗi một cây thôi."

Chính là cây ở trong sân đấy.

Cảnh Thâm nghẹn lời. Nhà họ... đúng là khổ thật.

Sau khi về kinh hắn nhất định sẽ gửi đến nhà họ thật nhiều vàng bạc, nếu tiên sinh sống đạm bạc không chịu nhận thì hắn sẽ đưa hết cho tiểu cô nương, nàng muốn mua quần áo hay trang sức gì đó thì cứ mua.

Nghĩ thế, hắn nhìn kỹ Hạ Ý, trên đầu nàng chẳng có gì ngoài một cây trâm gỗ mộc mạc... Hai bên tai trắng nón cũng không đeo gì, ngay cả lỗ tai cũng chưa xỏ.

"Huynh nhìn gì vậy?"

Cảnh Thâm bừng tỉnh, nhận ra mình đã nhìn nàng quá chăm chú bèn giơ tay phủi đầu nàng, mỉm cười nói đầy nghiêm túc: "Có một con sâu lớn ghê lắm."

"Hả?" Nàng hét lên, "Đưa muội xem nào."

"Ném xuống sông rồi."

Thấy nàng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn quay đầu cười nhẹ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!