Tứ Thời Điềm Viện

/

Chương 4: Trăng rọi vườn sâu

Chương 4: Trăng rọi vườn sâu

Tứ Thời Điềm Viện

15.260 chữ

02-02-2023

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Gió thổi mạnh khiến hàng cây xanh tạo ra những tiếng rít, chúng có vẻ còn hung dữ hơn cả Hạ Ý bây giờ. Cảnh Thâm bối rối ho khan: "Không sao, chỉ là ta không thấy muội đâu."

Trông hắn chẳng ổn chút nào, Hạ Ý áy náy cúi thấp đầu: "Sáng nay muội quên nói chuyện sẽ ăn cơm trường học, huynh đói không? Để muội nấu cho huynh..."

Cảnh Thâm lắc đầu: "Ta ăn rồi... Giữa trưa, lúc ta đang ngồi trước thềm chờ muội thì Lý Nguyên đại thúc đi ngang qua, ông hỏi ta là ai. Ta nói rằng mình đang tạm ở lại nhà Hạ tiên sinh, thế là ông ấy cho ta một bát mỳ ngật đáp." [1]

[1] Trong bản raw là 面疙瘩 - mỳ ngật đáp. Theo Baidu, mỳ ngật đáp là một món mỳ truyền thống phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam. Nguyên liệu gồm cà chua, hành tây, khoai tây, bột mỳ, trứng, nước luộc gà, lá hẹ. Mình tìm không thấy nghĩa tiếng Việt của món này nên sẽ để nguyên văn. Nếu bạn nào biết thì hãy cho mình biết với nhé.

(Ảnh minh họa. Nguồn: Baidu)

"Lý thúc?"

"Đúng vậy."

Hạ Ý vuốt ve tóc mai, thầm nghĩ Lý thúc đúng là người tốt, dù không biết người ta là ai nhưng vẫn tặng một chén thức ăn. Trước mắt, vết thương của huynh ấy quan trọng hơn, mình nên vào nhà tìm thuốc trị thương cho huynh ấy ngay.

Vết thương trên mặt khiến Cảnh Thâm không mấy dễ chịu, hắn bực bội ngồi xuống ghế đá lầm bầm: "Đánh ngay vào mặt, không biết trông xấu đến mức nào rồi..."

Hạ Ý lật tung phòng cha mới tìm ra lọ thuốc được ông mua hai năm trước do bị ngã, khi ấy tuyết rơi nên đường khá trơn. Lúc nàng ra ngoài thì bắt gặp ai đó đang ủ rũ cúi gằm mặt, trông rất tội nghiệp.

"Ai đánh huynh vậy?" Hắn chỉ vừa đến thì quen được mấy ai đâu, nàng càng nghĩ càng giận.

Huynh ấy mới tới thôi, hận thù nhau chuyện gì mà lại đánh người ta ra nông nỗi này?

Nàng sôi máu bảo hắn: "Ăn cơm xong muội dẫn huynh đi tìm hắn ta."

Cảnh Thâm vội ngăn cản: "Không, đừng như vậy. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao... Ôi chao..."

Nàng giận nên cố ý bôi thuốc mạnh tay, khiến hắn phải xuýt xoa kêu đau.

Cảnh Thâm căng khóe miệng nhìn nàng, hàng lông mày thanh mảnh của nàng nhướn cao, không vui nói: "Bây giờ huynh đang ở nhà muội, là một phần trong gia đình muội, có cha và muội ở đây thì sau này không ai dám bắt nạt huynh nữa."

Cảnh Thâm cảm động không nói nên lời, một lúc sau hắn mới đáp lại: "Muội hiểu lầm rồi, ta không bị ai bắt nạt cả..."

Hạ Ý không tin, nàng đưa lọ thuốc lên mũi ngửi, thở dài: "Thuốc này cất lâu quá nên không còn chút mùi hương nào, để mai muội đến trường hỏi Dịch Thực xem sao, có lẽ huynh ấy có." Nàng nhớ mùa hè năm ngoái lý trưởng bị ngã ở ngoài thôn, chắc bây giờ trong nhà vẫn còn thuốc.

Cảnh Thâm nhíu mày không nói gì, cố chịu đau để nàng thoa thuốc giúp.

Mười lăm năm nay hắn đánh nhau với người khác không ít lần, nhưng chẳng ai dám đánh vào mặt hắn, hôm nay thì hay rồi, hắn bị mấy thằng nhóc con đánh cho.

"Còn bị thương ở đâu nữa không? Nếu có thì tối nay huynh đừng quên bôi thuốc nhé." Nàng đẩy lọ thuốc đến trước mặt hắn.

Cảnh Thâm sáng mắt nhìn nàng, thử hòi dò: "Phòng ta không có đèn, sợ là không thấy rõ để bôi đâu."

"Ơ, cha muội quên mua sao?"

Làm gì có chuyện quên, ông ấy cố tình không mua thì có, Cảnh Thâm thầm nói xấu ông.

"Vậy muội mang cho huynh hai cây nến nhé? Còn thiếu gì nữa không?"

Cảnh Thâm ngập ngừng nói ra mong muốn của mình: "Hôm nay ta muốn đi tắm... Ta có thể tự đun nước."

Hắn nói thêm câu cuối bởi vì sợ làm phiền nàng, đám người hầu trong Vương phủ mà nghe được lời này thì chắc họ ngạc nhiên chết mất. Hạ Ý nào biết, nàng chỉ dặn hắn nên dùng cái nồi nào để nấu nước mà thôi.

Hắn gật đầu liên tục, nói ra mong ước cuối cùng của mình: "Ta mượn gương của muội được không..."

Hạ Ý sửng sốt, nàng bật cười chạy vào phòng tìm gương đồng.

***

Gương đồng mới được cọ rửa mấy hôm trước nên khi soi thấy rất rõ.

Lúc Hạ Ý ra khỏi phòng thì khung cảnh trước sân đã khác, cha nàng về đến nhà... sau lưng ông là mấy tên nhóc mặt mũi bầm dập và mấy người mẹ đang hừng hực lửa giận của chúng.

Chuyện này... Hạ Ý nghi ngờ liếc Cảnh Thâm, huynh ấy đang nhìn đám người đó với vẻ mặt tức giận và khó chịu cùng cực.

Một người đàn bà mở miệng trước: "Tiên sinh nhìn xem A Toàn nhà tôi bị tên đó đánh ra bộ dạng gì kìa?"

"Mắt A Tam nhà tôi cũng bị nó đánh sưng vù." Mẹ A Tam khóc lóc đòi lại công bằng, một người đàn bà khác cũng nháo nhào làm rộn lên.

Bỗng chốc sân nhà họ Hạ trở thành nơi cãi cọ ồn ào, A Bảo mới đi học về cũng rụt cổ lại đứng trước cổng nghe lén.

Lần đầu tiên Cảnh Thâm gặp phải những người phụ nữ đanh đá thế này, mấy lần hắn định mở miệng nói lý với họ thì đều bị vùi dập không thương tiếc. Sau nhiều lần bị chen ngang, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ câu "ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp yếu" là như thế nào.

Cãi vã hồi lâu khiến hắn nhận ra tâm tư của bọn họ, nói chung phải đòi được gì đó mang về thì mới bỏ qua chuyện này.

Thiếu niên nhíu mày, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, mấy tên nhãi ranh mặt mũi sưng húp còn dám núp sau lưng mẹ chọc tức hắn.

Nếu đã không nhịn được, vậy thì không cần...

"Cảnh Thâm." Hạ tiên sinh đang tranh cãi với họ bỗng bình tĩnh gọi hắn, cơn giận lắng xuống, hắn nhìn ông.

Chẳng hiểu tại sao, câu nói này có uy lực hệt như câu "Buông đao để thành Phật." [2]

[2] 放下屠刀, 立地成佛 - Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Mình không theo đạo Phật nên cũng không biết sâu lắm, bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể lên Google xem nguồn gốc rõ hơn nhé.

Tiên sinh giải quyết cuộc tranh cãi hệt như cách thức của mọi người đọc sách khác - nhã nhặn giảng giải đúng sai rồi đồng ý bồi thường vài món đồ cho họ. Tranh luận xong, ông vào bếp lấy chân giò hun khói đưa cho ba người đàn bà, lúc này họ mới chịu kéo nhau ra về.

Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh, khuôn mặt Cảnh Thâm đỏ bừng vì lửa giận.

"Cha ơi..." Hạ Ý vẫn luôn đứng sau lưng cha, nàng ôm chặt cái gương lấy cho Cảnh Thâm vào lòng.

Cha Hạ nhẹ nhàng như không có việc gì, ông xoa đầu con gái: "Không sao, ta đi nấu cơm nhé."

"Vâng." Nàng gật đầu, chờ ông đã vào bếp mới đi qua bàn đá nhìn chàng thiếu niên, nàng khẽ bĩu môi.

Huynh đánh người ta mà còn giận dỗi cái gì? Làm nàng tốn công lo lắng hắn bị người ta ức hiếp. Nàng đặt gương lên bàn rồi xoay người bỏ đi, không thèm nói lời nào.

Cảnh Thâm nhìn chiếc gương đồng úp ngược trên bàn, lại nhìn sang Hạ Ý ở đằng xa, tức chết hắn mất...

Đến giờ cơm, trên bàn có một đĩa chân giò hun khói, một đĩa đậu bắp luộc, và ba bát cơm trắng.

Cảnh Thâm nhìn đĩa chân giò mà nuốt chẳng trôi cơm, hắn lùa đại hai ba miếng rồi bảo mình đã ăn no, xin phép được rời bàn. Bây giờ đến lượt Hạ Ý nhìn hắn đi...

Dọn dẹp bát đũa xong, cuối cùng hắn cũng tìm được cái nồi đun nước mà Hạ Ý đã nhắc đến, nhưng ngặt nỗi, trong bếp không có củi. Mạch máu bên thái dương đập mạnh, hắn đứng yên một lát mới đến góc bếp nhặt củi nhóm lửa, mãi đến khi hai tay hắn đã nóng rát thì lửa mới bốc lên.

Miệng vết thương trên mặt tiếp xúc với lửa nên đau rát, gió thổi khói bếp khiến mắt hắn cay cay, đằng sau ánh lửa, chàng thiếu niên tuy chật vật nhưng kiêu ngạo cúi thấp đầu xuống, mỉm cười.

Hắn cười đến mức khóe miệng đau nhói.

***

Lúc Hạ Ý bê bát đũa vào thì thấy Cảnh Thâm đang ngồi trên chiếc ghế kê chân của nàng, thấy nàng vào, gương mặt hắn cứng lại, khẽ liếc nàng một cái.

Mặt mũi hắn vốn đã chằng chịt vết bầm, bây giờ lại dính thêm nhọ nồi, trông vừa buồn cười vừa đáng thương. Hạ Ý mím môi, cứ muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

Nước trong nồi sôi sùng sục, nàng cúi đầu bước qua bên kia rửa bát, vừa mới đổ nước lưng chừng thau thì Cảnh Thâm đã đi đến cạnh nàng, dưới ánh sáng lờ mờ, gáo nước nóng trong tay hắn bốc khói nghi ngút.

"Thêm chút nước nóng vào đi."

Hạ Ý rụt tay lại, nước nóng chậm rãi chảy xuống... Quả nhiên lúc rửa tay nàng không bị lạnh nữa, lúc rửa xong nàng nhẹ nhàng hắng giọng, Cảnh Thâm hiểu ý bước đến gác chén lên kệ.

Tiểu ca ca tốt bụng như vậy, sao lại đánh người được? Nhưng sự thật đã rành rành trước mắt. Mấy tên nhóc kia chính là bọn trẻ lỳ lợm nhất trấn Nhược Lựu, vậy mà chúng còn bị thương nặng hơn cả Cảnh Thâm, nhìn không ra huynh ấy lợi hại đến vậy đấy.

Nàng suy nghĩ rất lung, không quên vào phòng tìm cho hắn hai ngọn nến.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, ở đây không có bồn tắm nên hắn đành dùng thùng gỗ để thay thế. Lúc sáng mấy đứa nhóc không đánh trên người hắn, trừ cổ tay hơi nhức ra thì không còn vết thương nào khác, tắm xong, hắn nương vào ánh nến lúc sáng lúc tỏ để bôi thuốc lên mặt.

Nhìn khuôn mặt đầy vết thương trong gương, hắn chợt nhớ đến chuyện ban sáng, đúng là một lời khó nói hết...

Hắn muốn đi dạo đâu đó nên cứ men theo mép sông dẫn ra ngoài cánh đồng, ngờ đâu hết dầu nhờn lại đến bùn ướt dính vào trong giày, hắn cảm thấy bản thân thất bại khôn tả.

Tự nhiên hắn nghe được tiếng thì thầm bàn tán của ai đó, đi vòng lên thì phát hiện có bốn, năm đứa trẻ đang ngồi cạnh nhau dưới gốc cây, loáng thoáng nghe chúng nhắc đến mấy từ "Thế tử" hay "nhà Hạ tiên sinh" gì đó. Hắn giật mình, tưởng thân phận của mình đã bị bại lộ nên không nghĩ ngợi nhiều mà xông ra hỏi chuyện bọn chúng. Hai bên lời qua tiếng lại, ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng đám trẻ hỗn láo đó hùa nhau xông lên đánh hắn...

Gió đêm thổi làm cánh cửa kêu vang, Cảnh Thâm tưởng có người đẩy cửa vào nên chợt tỉnh táo lại, hắn khoác áo quần rồi hắt nước đi.

Trời đã khuya, vô vàn vì sao ôm lấy ông trăng cùng nhau tỏa sáng giữa đêm đen.

Hắn dừng bước, đứng trước sân ngửa đầu ngắm trăng, bao muộn phiền trong mấy hôm nay chợt nhẹ bẫng, hắn hào hứng về phòng bưng ghế ra ngoài sân ngồi, mặc kệ mái tóc còn ẩm nước mà dựa lưng lên ghế ngắm sao.

Mai là ngày 28, qua mấy hôm nữa là tháng Chín, không biết vị Vương gia cứng đầu đó bao giờ mới cho hắn về. Gần đây, cuộc sống của hắn chỉ có thể mô tả bằng sáu chữ "một ngày dài tựa một năm".

"Ngắm trăng à?"

Sau lưng vang lên giọng nam trầm ấm dịu dàng, Cảnh Thâm đau đầu đứng dậy chào ông: "Tiên sinh."

Hạ tiên sinh cười nhẹ, dặn dò: "Ban đêm gió lạnh, lấy khăn lau đầu đi."

"Vâng." Hắn nghe lời ông vào phòng, lúc ra ngoài lần nữa trên đầu trùm thêm một chiếc khăn khô, trên tay còn xách thêm một chiếc ghế. Hai người sóng vai nhau ngồi trong đình, vừa ngắm trăng vừa trò chuyện rất lâu mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Cảnh Thâm nhân cơ hội bộc bạch hết mọi chuyện lúc sáng với ông, cuối cùng tâm trạng hắn cũng khá hơn. Sáng hôm sau, hắn thức dậy khi Hạ Ý đã lột được non nửa vỏ đậu phộng trên sàng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không mở lời. Hắn ngồi xuống bưng bát ăn cháo lên ăn, nhận ra cháo hôm nay ngọt hơn hôm qua.

Mà hắn không thích ăn ngọt.

"Cháo do muội nấu sao?"

Nàng ngơi tay, nghiêng đầu nhìn hắn rồi gật đầu, không kìm được hỏi một câu: "Ăn ngon không?"

Thiếu niên nghiêm mặt, không tiếc rẻ lời khen dành cho nàng: "Ngon lắm."

Lần đầu tiên được người ta khen tài bếp núc, đôi mắt nàng khẽ cong cong.

Bầu không khí giữa hai người dần dịu lại, nàng dõi mắt nhìn Cảnh Thâm rửa chén sau đó về lại nhà chính, hai người quây quần bên bàn bóc vỏ đậu phộng.

Đậu phộng bị bóp vỡ vang lên tiếng "tanh tách", lớp vỏ sần sùi cọ vào ngón tay hơi đau, trên bàn gỗ cũ rải rác toàn là vỏ đậu phộng dính đầy bùn đất.

"Hôm qua huynh và cha muội nói chuyện gì vậy?"

Đêm qua, tiếng nói chuyện xì xào ngoài sân khiến nàng không tài nào ngủ nổi, quan trọng hơn chính là đã khơi dậy lòng tò mò trong nàng.

Cảnh Thâm lột vỏ một cách chăm chú, không ngẩng đầu lên: "Nói với ông chuyện ta bị oan."

Nàng dừng lại: "Hả? Huynh không đánh chúng sao?"

"..." Cảnh Thâm cứng họng, "Đánh thì có đánh, nhưng đó là do chúng khinh người quá đáng."

"Ba bọn chúng gây chuyện trước?"

Cảnh Thâm nhặt mấy hạt đậu phộng lên ăn, tủi thân nói: "Ba đâu mà ba, tận năm đứa cơ."

"Năm đứa? Sao chúng đánh huynh thế?"

Cảnh Thâm cau mày, vì ngại nàng phát hiện ra thân phận nên hắn khó xử một lát mới giải thích, hắn tránh nặng tìm nhẹ, lược bớt đi chi tiết không cần thiết.

"Hôm qua ta đi dạo, vô tình nghe được đám nhãi con đó đang bày mưu hái trộm hồng nhà muội." Hóa ra... hóa ra chúng nó nhắc đến quả hồng, không phải Thế tử. [3]

[3] 柿子 /shì zī/ - quả hồng và 世子 /shì zī/ - Thế tử. Hai từ này là từ đồng âm khác nghĩa.

Nói bậy bạ một hồi thì xông vào đánh nhau, Cảnh Thâm không khỏi bực bội.

"Huynh mắng chúng, chúng chột dạ tụm vào đánh huynh hả?"

Cảnh Thâm không nói gì nên Hạ Ý mặc định như vậy. Thì ra Cảnh Thâm không hề sai...

Nàng chỉ mới nghe lời nói từ một phía của mấy bà thím mà đã mặt nặng mày nhẹ với Cảnh Thâm. Rõ ràng có ý tốt mà lại bị năm tên nhóc đó đánh, nếu không phải huynh ấy biết võ thì chắc bây giờ đã bầm dập rồi.

Càng nghĩ nàng càng hối hận.

Mới mười lăm tuổi mà huynh ấy đã không còn nhà, làm vỡ một cái đĩa thôi mà huynh ấy cũng áy náy không yên đến vậy. Nếu hôm nay họ không làm rõ với nhau thì chẳng phải nàng sẽ hiểu lầm hắn mãi sao... Đúng là tội nghiệp.

"Xin lỗi huynh." Nàng buồn bã nhận lỗi, đầu cúi thấp như muốn vùi vào bát đậu phộng.

Cảnh Thâm nhìn đỉnh đầu nàng, cảm giác tội lỗi trong hắn trào dâng: "Người đánh ta đâu phải muội, xin lỗi gì chứ."

Hạ Ý cúi gằm mặt, nàng nhắc lại lời hôm qua lần nữa: "Sau này muội sẽ không để ai bắt nạt huynh."

Cô nương này khó hiểu thật, đã biết hắn đánh người ta rồi mà lo hắn bị bắt nạt ư? Hắn chỉ giả vờ nói vậy để nàng đừng giận hắn nữa mà thôi...

Vừa bất đắc dĩ vừa bối rối, hắn gọi nàng: "Hạ Ý?"

"Hả?" Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu.

"Ta chưa từng bị ai bắt nạt cả, sau này lại càng không, chẳng qua bây giờ ta gặp phải vài chuyện xui xẻo, khi về nhà rồi thì sẽ ổn thôi."

Hạ Ý ngạc nhiên thốt lên: "Về nhà? Không phải huynh..." Nàng nuốt nửa câu còn lại vào trong.

Cảnh Thâm tiếp lời: "Không có nhà để về?"

"... Muội đâu nghĩ vậy." Nàng chột dạ nhìn hắn, hạt đậu phộng trên tay đã bị nàng vần nát.

"Khi đó tiên sinh chỉ nói 'tạm thời không có nhà để về' thôi..." Thấy nàng vẫn còn khó hiểu, hắn giải thích thêm, "Ta làm sai một chuyện nên bị Phụ... phụ thân của ta đuổi đến Nhược Lựu, khi nào nguôi giận ông sẽ đến đón ta."

Nghe xong, tai Hạ Ý còn đỏ hơn cả lớp vỏ lụa đậu phộng, chẳng trách trông hắn chẳng buồn bã chút nào, thì ra do nàng hiểu sai ý người ta, nàng lí nhí: "Do muội ngu ngốc, cứ mãi suy nghĩ lung tung... Huynh đừng giận."

Thấy vẻ cẩn thận từng li từng tí của nàng, Cảnh Thâm bật cười: "Sao phải giận? Hiện giờ ta không có nhà thật mà."

Nàng ngơ ngác gật đầu, lâu sau mới hỏi: "Vậy nhà huynh ở đâu, vì sao đến nhà muội?"

"Nhà ta ở kinh thành, lý do ở đây là gì ta cũng không rõ." Chắc tiên sinh là... người quen của Phụ vương.

Hạ Ý há hốc miệng khi nghe hai từ "kinh thành", sau đó nàng thường xuyên vờ như đang xoa chân mày mà liếc hắn, khi chạm vào ánh mắt Cảnh Thâm thì nàng vội quay đi, tiếp tục bóc vỏ đậu.

Cảnh Thâm: "..."

***

Tác giả có lời muốn nói

Hôm qua, một bạn nhỏ hỏi có phải tôi thích lựu lắm không, thật ra chỉ là tình cờ thôi. Tôi thích bài thơ "Hạ Ý" lâu lắm rồi, càng đọc càng thích, bỗng một hôm tôi chợt nghĩ - câu chuyện tình yêu nơi khoảng sân "đầy hoa lựu nở" chẳng phải sẽ siêu ngọt ngào luôn sao. Đây chính là lý do vì sao tên truyện được sửa thành "Điềm Viện". Sau đó tôi phát hiện ra "thạch lựu" còn được gọi là "nhược lựu", hai từ Nhược Lựu nghe khá êm tai khiến tôi càng vui vẻ hơn.

Hôm nay là ngày 16 tháng 5 âm lịch, sinh nhật của tiểu Thâm, hãy cùng gửi lời chúc cho cậu chàng nào!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!