Chương 6

Từ Giả Thành Thật

10.280 chữ

16-12-2022

Hàng năm mỗi khi đến giao thừa, Bình Châu luôn cực kì náo nhiệt, nơi nào cũng có hội diễn dân gian.

Hát gì cũng có, lê hoa đại cổ, liên hoa lạc, côn khúc (*), sênh ca chiêng trống đến tận nửa đêm, cùng nhau đón giây phút đầu tiên của năm mới rồi đi tới cung Thiên Phi trên sườn núi, thắp một nén nhang cho thánh thần, ngụ ý cầu mong một năm mưa thuận gió hòa vạn sự như ý.

(*)Lê hoa đại cổ (梨花大鼓): Loại hình hát trống có từ thời nhà Thanh, bắt nguồn từ vùng nông thôn Sơn Đông.

Nghệ nhân biểu diễn vừa hát vừa đồng thời đệm trống bên tay phải và sử dụng bộ gõ bên tay trái.

(*) Liên hoa lạc (莲花落): Là loại hình hát nói phổ biến thời nhà Thanh, thường do một người biểu diễn, tự nói tự hát, tự chơi 7 loại nhạc cụ đệm.

(*) Côn khúc (崑曲/ Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc.

Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ 14), phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc.

Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.

(*) Cung Thiên Phi (天妃宫): Thờ Thiên Phi nương nương, người được tôn là nữ thần phù hộ hàng hải.

Đêm giao thừa ấy, đào hát Tiển Xuân Lai hát 12 khúc 《 Trường Sinh Điện 》ở Phú Xuân Sơn Cư nổi tiếng lâu đời chốn Bình Châu.

Cậu Tiển rất hiếm khi hát khuê môn đán (*), Phú Xuân Sơn Cư đã chật ních người từ lâu.

Lục Ký Minh đặt một nhã gian đối diện với sân khấu, hắn đến sớm, qua ba tuần trà, Thẩm Phức đúng hẹn mà đến.

(*) Đán là một trong bốn kiểu vai lớn trong Kinh kịch (gồm: Sinh (vai nam), Đán (vai nữ), Tịnh (vai tà), Sửu (vai hề), ngoài ra còn có một số vai phụ...)

Khuê môn đán: Chuyên đóng vai tiểu thư khuê các, hoặc các cô gái hoạt bát, ngây thơ.

Thẩm Phức vẫn mặc một bộ vest thoải mái, vải màu đậm tôn lên làn da trắng nõn của cậu.

Bên ngoài đã có tuyết rơi, hạt tuyết rào rạo dưới mặt đất, vút tầm mắt chỉ còn lại màu trắng.

Thẩm Phức vào nhã gian, Lục Ký Minh nhìn thoáng qua cậu, thân mật hỏi: "Mặc phong phanh như vậy không lạnh à?"

Thẩm Phức còn chưa kịp mở miệng, Lục Ký Minh đã nắm lấy tay cậu, cười nói: "Lạnh là cái chắc, uống ngụm trà nóng đi."

Thẩm Phức không nói được gì, bị hắn chặn lại toàn bộ.

Trong nhã gian trừ hai người bọn họ ra, chỉ còn lại Tần Nhạn đang đứng thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, và chú chó nằm bên cạnh chân Lục Ký Minh.

Thẩm Phức nhấc mí mắt lườm hắn một cái, Lục Ký Minh cũng không giận, chỉ cười.

Hí khúc vẫn chưa bắt dầu, trên bàn đã bày sẵn rất nhiều bánh trái.

Thẩm Phức liếc qua, hình như cũng thèm ngọt, trên bàn còn có một chiếc hạp nhiều ngăn, chứa đầy kẹo xốp và bánh mầm mạch, nhìn là thấy ngọt ê răng.

Nhưng Thẩm Phức lại thích, miệng cậu làu bàu "dỗ trẻ con hay gì", nhưng tay thì không hề chậm chạp, cầm mấy cục kẹo xốp lên nhai.

"Lần trước ở Yên Hoa Gian tôi đã thấy rồi, cả một bàn bánh kẹo hoa quả, em ăn không biết chán là gì." Lục Ký Minh cười nhìn cậu, vẻ mặt đắc thắng.

Hỏi han ân cần, trò xiếc lừa gạt con gái con đứa, Thẩm Phức vừa ăn kẹo vừa oán thầm.

Nhưng dù là thế, cậu cũng phải thừa nhận vị Lục đại thiếu này khá có lòng.

Cậu lại nghĩ, hôm nay Lục Ký Minh tốn công tốn sức như vậy, sang hôm khác có thể đổi thành tốn tiền.

Nghĩ đến đó là vui, Thẩm Phức ngon miệng đến nỗi nheo mắt lại.

Tiển Xuân Lai không hổ với thanh danh của mình, giọng mềm hát ngọt, lời ca khiến xương cốt người ta cũng phải giòn tan.

Từng khúc lại từng khúc hí vang lên, cả sảnh đường như phai sắc.

Hàng năm, sau khi hát xong, những người mê hí khúc sẽ lên sân khấu tặng thưởng, Lục Ký Minh đã có mặt ở đây, vậy sẽ bắt đầu từ anh, rồi những người sau theo đó mà tặng, không ai dám vượt qua anh.

Lục Ký Minh vung ra một số tiền lớn, Tiển Xuân Lai tẩy trang thay quần áo, muốn tới tạ ơn.

Sau khi tháo trang sức, cậu Tiển trông rất đẹp trai, vái chào Lục Ký Minh, sau đó nói: "Cảm ơn đại thiếu gia đã tặng thưởng, năm nay chúng ta vẫn như cũ chứ ạ?"

Nghe vậy, Lục Ký Minh không nói, chỉ nhìn sang Thẩm Phức.

Thấy thế, Tiển Xuân Lai cũng đưa mắt nhìn Thẩm Phức, cười: "Những năm qua được đại thiếu gia nể mặt, cùng Xuân Lai tới cung Thiên Phi dâng hương, Thẩm thiếu gia đã tới đây, chi bằng cùng nhau đi cầu may có được không ạ?"

Thẩm Phức hiểu rồi, hóa ra là thế.

Tên Lục Ký Minh này ngậm thìa vàng mà lớn, có lẽ chẳng nợ nần tiền nong bao giờ, nhưng phải trả không ít nợ phong lưu đây mà.

Thẩm Phức liếc hắn một cái, thấy Lục Ký Minh không chỉ không lúng túng, trái lại còn cười mập mờ ẩn ý, như thể muốn xem Thẩm Phức và Tiển Xuân Lai đánh nhau không bằng.

Thẩm Phức phủi vụn đường trên tay, đứng lên, cười tươi như hoa: "Hai vị xin cứ tự nhiên, nghe xong hí khúc rồi, tôi về ngủ đây."

Nói rồi, không đợi ai đứng ra cản, cậu đi thẳng ra ngoài nhã gian, ba chân bốn cẳng phi xuống dưới lầu.

Người nghe hí đã dần tản đi, bên ngoài có rất nhiều xe kéo đứng đợi, Thẩm Phức nhắm chuẩn một chiếc còn trống, leo vội lên, không hề quay đầu lại, bảo người kéo xe mau đưa cậu về.

Trở về nhà, không thấy Thẩm Lệnh Nghi đâu, chắc đi đâu đó xã giao, Tiểu A đang tự nghịch pháo trong sân, nổ "đoàng" một cái là cậu nhóc giật bắn mình, sau đó lại cười khanh khách đốt tiếp, chơi không biết mệt.

Thấy Thẩm Phức về, vội vàng kêu: "Anh hai."

Thẩm Phức trở tay cài cổng lại, nghe thấy tiếng ô tô xa xa, cậu quýnh quáng nâng ngón trỏ đặt lên môi, nói khẽ với Tiểu A: "Suỵt."

Chưa bao lâu, tiếng xe tới gần, có người gõ cửa.

Đợi người đó gõ mấy lượt, Thẩm Phức mới hỏi: "Ai thế?"

"Tôi."

Thẩm Phức nhoẻn miệng cười, cố ý hỏi tiếp: "Anh là ai?"

"Lục Ký Minh."

Thẩm Phức làm bộ ngáp một cái rõ to cách một cánh cửa, nói: "Hóa ra là đại thiếu gia, chẳng phải đại thiếu gia đi dâng hương với cậu Tiển rồi à?"

Lục Ký Minh nói bên ngoài: "Tôi đã nói sẽ đi cùng cậu ta chưa, em chạy vội thế làm gì? Trên đường toàn là người, ô tô không nhích nổi, vội chết tôi rồi."

Thẩm Phức nhìn Tiểu A ngồi xổm trong sân nghe bọn họ nói chuyện, im lặng khoát khoát tay, bảo nhóc về phòng.

Rồi lại cố tình ngáp thêm cái nữa: "Nhưng mà, tôi lại buồn ngủ rồi, có chuyện gì để mai rồi nói, tạm biệt đại thiếu gia, không tiễn."

Bên ngoài im ắng không có tiếng động gì, nhưng cũng không nghe tiếng ô tô.

"Thế còn đứng ở đây làm gì?"

Giọng nói phát ra từ bên trên, Thẩm Phức ngẩng vội, hóa ra Lục Ký Minh trèo lên tường tự bao giờ, hiện đang ngồi trên đó.

Thẩm Phức dựa người vào tường, nói: "Tôi gọi điện thoại cho sở cảnh sát bây giờ đấy."

Lục Ký Minh đáp: "Mời em nghe hí khúc chính là vì muốn đi dâng hương cùng em, em không đi thì tôi cũng không đi."

Ngoài đường đã rộn rã lắm rồi, tiếng pháo đùng đoàng vang lên, chóp mũi nghe toàn mùi thuốc pháo, xác pháo vụn đỏ rực bay tán loạn khắp nơi, rơi xuống nền tuyết trắng tinh, như hoa hồng nở rộ trên băng giá.

Còn có vài mẩu theo gió bay xa, đậu vào mái tóc Lục Ký Minh, hắn gỡ xuống, khẽ thổi, nó lại rơi xuống áo Thẩm Phức.

Cuối cùng, Thẩm Phức vẫn lên ô tô của Lục Ký Minh.

Đã tảng sáng, trên đường hãy còn rộn rịp, rất nhiều người đi về hướng cung Thiên Phi, tranh nhau thắp nhang.

Tuyết không ngừng rơi, Lục Ký Minh lấy áo bành tô của mình ra phủ thêm cho Thẩm Phức, áo quá rộng, phần cổ áo có lông xù, Thẩm Phức hắt xì hơi hai cái liên tục.

Ô tô dừng lại, cư sĩ của cung Thiên Phi ra đón, dẫn Lục Ký Minh và Thẩm Phức đi từ cửa hông vào.

Dân chúng đến dâng hương vẫn xếp thành hàng dài bên ngoài, dưới nắng sớm lờ mờ, có thể thấy người chật như nêm, mọi người cùng đợi để được cầu khấn xin vận may đầu năm.

Trong cung Thiên Phi thì yên tĩnh hơn nhiều, tiếng Phạn trang nghiêm vang vọng trong đại điện, tượng vàng Thiên Phi nương nương đạp lên sóng biếc mênh mông, mắt ngài khẽ rũ xuống chúng sinh, vẻ mặt từ bi.

Thẩm Phức quỳ gối xuống đệm thêu, giơ thẻ hương lên ngang lông mày, thành kính lạy ba lạy, sau đó cắm vào lư hương khổng lồ.

Lục Ký Minh không cầm hương, cũng không quỳ lạy, đứng sau lưng cậu, cười hỏi: "Em cầu nguyện gì vậy?"

Trong bụng Thẩm Phức nghĩ là "Phát tài", ngoài miệng thì đáp: "Mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Anh không cầu nguyện à?"

Lục Ký Minh nói: "Tôi không tin những thứ này."

Thẩm Phức thuận miệng hỏi: "Vậy anh tin gì?"

Lục Ký Minh không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Hôm nay em ghen đúng không?"

Thẩm Phức cũng không đáp, hỏi vặn: "Nhẫn kim cương của tôi đâu?"

"Em hôn tôi một cái thì tôi trả cho em." Lục Ký Minh lấy chiếc nhẫn kia ra, cầm trong tay, ra vẻ đau lòng, "Em chỉ nhớ mỗi nhẫn của em, tôi đau lòng lắm đấy."

Thẩm Phức thầm kêu khổ, lúc đó vì muốn giả vờ thành thiếu gia chân chính, nên bốc phét chiếc nhẫn kia là di vật của người mẹ quá cố, xem ra là tự bê đá đập vào chân mình, giờ có muốn vung tay mặc kệ cũng không được.

Thẩm Phức bĩu môi, vươn tay muốn cầm lấy nhẫn, lầu bầu: "Anh cũng chỉ nhớ mỗi hôn tôi, anh nào biết đã làm tôi tổn thương."

Lục Ký Minh kéo lấy cánh tay vươn ra của cậu, lôi về phía mình, ôm chầm cậu vào lòng, một tay thò vào trong áo bành tô, dừng trên tấm lưng ấm áp: "Trừ muốn hôn em ra, tôi còn thương nhớ việc khác nữa cơ."

Dung mạo Lục Ký Minh đẹp trai tuấn tú cực kỳ, nhưng dù anh ta có đẹp thế đẹp nữa, Thẩm Phức cũng chẳng động lòng nổi, mà trái lại toàn thân cứng đờ không được tự nhiên, khổ cái không thể khước từ quá đáng, đành ra vẻ thẹn thùng, rũ mắt xuống, chống trán mình vào trán Lục Ký Minh, lông mi rì rào rung động.

Cậu nói: "Thiên Phi nương nương đang nhìn anh đấy, dám làm xằng làm bậy ở chỗ này, không nhìn xem mình đang ở đâu hả."

"Sợ gì chứ."

Trong đại điện trang nghiêm mờ tối, Lục Ký Minh phong lưu phóng đãng không sợ trời không sợ đất bất kính với quỷ thần, Thẩm Phức dựa lưng vào cây cột đỏ son trong đại điện, Lục Ký Minh vùi vào người cậu, hai người dán vào nhau quá chặt, không chút khe hở.

Chóp mũi Lục Ký Minh lành lạnh, cọ qua phần gáy nóng ấm của Thẩm Phức, Thẩm Phức run bần bật.

Lục Ký Minh hít thật sâu, nhỏ giọng nói: "Thơm quá, em dùng gì vậy? Về nhà tôi không giặt chiếc áo này nữa đâu."

Có lớp quần áo dày cộm che chắn nhưng Thẩm Phức vẫn cảm thấy xấu hổ hơn cả việc phải cởi trần như nhộng.

Ở bên ngoài, cư sĩ đợi một hồi lâu, khách hành hương thúc giục liên tục, đành tới gõ cửa, thấp thỏm gọi một tiếng: "Đại thiếu ——"

Lục Ký Minh thở dài, lẩm bẩm "Mất hứng", ngẩng dậy, cười híp mắt nhìn thẳng vào Thẩm Phức: "A Phức, chừng nào em mới tới nhà tôi làm khách đây?"

___________________________

Tác giả có điều muốn nói:

Thẩm Phức: trai thẳng thẹn thùng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!