Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

/

Chương 5: Manh vật đột kích

Chương 5: Manh vật đột kích

Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Đường Mật

8.693 chữ

10-07-2023

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ dưới chân núi Ngọc Linh đi được mấy ngày, ở trên đường trừ gặp cường đạo chặn đường cùng với người quần áo lụa là tự nhận phong lưu tiến đến đùa giỡn, còn lại là thuận lợi làm cho Tiết Mật phi thường vừa lòng.

Ngoại trừ……..

“ Đạp, đạp, đạp”

Tiết Mật đi vội vài bước, bỗng ngừng lại, nhanh chóng quay đầu về phía sau nhìn, không có!

Nghi hoặc mà quay trở lại, đi được vài bước, “ Đạp, đạp, đạp” lại truyền đến thanh âm này.

Lặp lại động tác khi nãy, phát hiện sau lưng cái gì cũng đều không có, Tiết Mật đành phải tiếp tục hành tẩu, nhưng là “ Đạp, đạp, đạp” thanh âm tại thời điểm mình xoay người định đi tiếp lại vang lên, cơ hồ là mình đi được vài bước, thanh âm kia liền vang vài cái.

Điên rồi, thật sự muốn phát điên, từ ngày hôm qua bước vào vụ khâu sơn liền phát giác bị cái gì theo dõi ( vụ: sương mù, khâu: gò đất), chính là mình khuếch tán thần thức như thế nào cũng không phát hiện được nó, nhưng “ Đạp, đạp, đạp” thanh âm kỳ quái này từ lúc mình đi qua đây đến giờ không ngừng phát ra, rất nhanh là bị buộc phát điên a.

“ Đi ra!” Tiết Mật không đi, đứng tại chỗ đánh giá chung quanh.

“ Đi ra, ta thấy ngươi rồi! Nếu không ra đừng trách ta không khách khí!” Nói xong Tiết Mật giơ tay phải lên, thoáng chốc lòng bàn tay nhảy ra một ngọn lửa màu xanh, làm bộ sẽ tấn công.

Đang chuẩn bị lung tung đánh một cái, mang hi vọng có thể đánh trúng đột nhiên Tiết Mật phát hiện trong bụi cỏ cách đó không xa phát ra thanh âm “ Tất tất tốt tốt”, tiếp theo cây cỏ đung đưa vài cái, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

“ Mèo?” Tiết Mật thu hồi ngọn lửa trong lòng bàn tay, kinh ngạc nói.

Chỉ thấy con mèo nhỏ màu đen đi vài bước về phía trước, phát ra thanh âm “ Đạp, đạp, đạp”, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt ướt sũng nhìn về phía Tiết Mật.

“ Meo ô ~”

Nghe thấy thanh âm “ Đạp, đạp, đạp” Tiết Mật sắc mặt tối sầm, “ Như thế nào lại là mèo?”

“ Meo ô ~” con mèo nhỏ gặp Tiết Mật bất động, ánh mắt màu lam xanh biếc như có tính người hiện lên một mạt nghi hoặc, hướng Tiết Mật kêu to một tiếng.

Tuy rằng mèo con thực đáng yêu, nhưng là nó theo mình một ngày một đêm mà không bị chính mình phát hiện tung tích tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, đè nén tâm ngứa ngáy với thịt cầu da lông mềm mại trước mặt, lưu lại một câu đừng đi theo ta, rồi xoay người chạy, sợ chính mình chậm bước sẽ tiến lên ôm ôm vuốt ve.

“ Meo ô ~” con mèo nhỏ màu đen ngồi chồm hổm tại chỗ, nhìn bóng dáng chạy đi của Tiết Mật, trong mắt thoáng có do dự, nhưng thấy Tiết Mật cách mình càng ngày càng xa, vẫn là nhanh chóng đuổi theo, trong đêm tối thân ảnh ở khung trung nhảy, xẹt qua một đạo ánh sáng tím.

Tiết Mật quay đầu phát hiện hắc miêu kỳ quái vẫn đi theo mình, cũng không để ý tới nữa, ít nhất đã biết cái thứ gì đi theo mình, không cần giống lúc trước phòng bị có phải cái bọn hắc bào theo dõi mình không. Hơn nữa một ngày một đêm có rất nhiều cơ hội mà nó cũng không gây bất lợi với mình, thôi cho nó cùng đi.

Con mèo nhỏ phát hiện Tiết Mật không có chú ý tới mình, cũng không để ý, ngược lại quang minh chính đại đi sát bên người nàng, “ Đạp, đạp, đạp” tiếng bước chân không dứt bên tai.

Tiết Mật nhìn con mèo nhỏ đi bên cạnh mình, coi như sủng vật bình thường, càng cảm thấy đáng yêu, thanh âm đạp đạp lúc mình bị theo dõi nghe thật thần bí giờ nghe lâu cũng thấy rất thú vị, vì thế liền mang theo tiểu miêu tiếp tục lên đường.

Đi được gần nửa ngày, tới ngã ba đường, bên phải là hướng về Tiết gia, đi không sai biệt lắm ba canh giờ là có thể trở về thôn. Về phần bên trái……

Bên trái chính là hảo địa phương a! Nơi đó là cơ hội vàng của nữ chủ a! Thông thường người tu chân, cuối thời thường ẩn cư tại một nơi, giấu kín thăng cấp, phẫn trư ăn lão hổ, đúng vậy, chính là _ tùy thân không gian!

Theo bên trái con đường này đi về phía trước ước chừng một canh giờ sẽ thấymột ngọn núi được sương mù bao phủ, bên phải vách núi, đẩy đám cỏ dại rậm rạp sang hai bên sẽ phát hiện một cái động khẩu nhỏ hẹp. Chỉ có thể một người xuất nhập, đi một hồi cái động dần dần trống trãi, hiện ra một cái động phủ, là động phủ của một vị tiên quân trên thượng giới đi về cõi tiên. Về phần nguyên nhân vị tiên quân kia xuất hiện ở phàm nhân Tu Chân Giới, theo trong sách giải thích hình như vị tiên quân kia ở trên trời bị cừu nhân đuổi giết theo một cái khe rớt xuống đây, tánh mạng tạm thời không sao nhưng tu vi cũng rớt xuống dưới tiên nhân, còn dẫn theo một thân ngoại thương. Bên trong cơ hồ cái gì cũng không có, cái trận pháp vị tiên quân bày ra ở động khẩu đã sớm mất hiệu lực, chỉ có giữa huyệt động bày một cái phản tròn cũ nát, bên trên đặt một khối mặc thanh ngọc bội (mặc thanh: màu xanh đen), chỉ cần nhỏ một giọt máu thì ngọc bội sẽ nhận chủ, sau đó sẽ nhận được tùy thân không gian có thể gieo trồng linh dược tiên thảo, không gian ước chừng một ngọn núi nhỏ, bên trong linh khí sung túc, giúp linh thảo linh dược nhanh tăng trưởng, thật sự là vật thiết yếu của tu tiên nhân sĩ a!

Lúc ấy nữ chủ bởi vì sư môn bị giết, chính mình thì bị hắc bào nhân đuổi giết mới đánh bậy đánh bạ tìm được sơn động này, nghĩ muốn tạm lánh một chút. Nhìn thấy ngọc bội trên phản tròn, tò mò mà cầm lấy xem, vì mình bị thương nên máu dây lên ngọc bội, làm cho ngọc bội nhận chủ, thuận lợi tiến vào một cái không gian, cũng thành công tránh thoát bọn hắc bào đuổi giết.

Nhưng cho dù có là nữ chủ thì cũng phải trải qua mạo hiểm, nhớ lúc ấy nữ chủ vừa tiến vào trong không gian đã bị một con tử diễm hắc báo trông coi ngọc bội tiếp đón.

Con hắc bào kia ở thời điểm vị tiên nhân chuẩn bị về cõi tiên chỉ là một cái ấu tế (ấu tế: con đực còn nhỏ), sinh sống ở vụ khâu sơn, khi hấp hối bị vứt bỏ tại phụ cận động khẩu, bị tiên nhân trong động phát hiện, đưa vào động dốc lòng điều dưỡng lớn lên. Mà tiên nhân biết thời gian chính mình còn không bao lâu, liền nói cho hắc báo bảo nó trông coi ngọc bội, chờ đợi người hữu duyên, mà hắc báo ở cạnh ngọc bội nhiều năm linh khí nhiễm vào nên rất có thực lực. Vận khí nữ chủ cũng thật tốt, mang thương thế tiến vào trong động vừa lúc hắc báo đi ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới chờ nó trở về, ngọc bội trông coi nhiều năm thế nhưng không thấy đâu, nhất thời giận dữ, cho dù nữ chủ đã được ngọc bội thừa nhận nhưng nó không muốn nhận thức. Khi nữ chủ vừa xuất hiện nó lập tức tiến lên cho nàng một móng vuốt, nữ chủ chung quy vẫn là nữ chủ, trải qua một phen trắc trở vẫn là thuận lợi bỏ chạy, mà từ nay về sau tác giả cũng không có miêu tả qua con hắc báo này nữa.

Tiết Mật đứng ở ngã ba đường, trải qua một phen giãy dụa cũng quyết định vẫn là thành thành thật thật về nhà, trước không nói đó là tài nguyên của nữ chủ, mà nữ chủ cũng coi như làm tỷ muội hai năm với mình, căn bản không nỡ xuống tay.Về sau nữ chủ chính là người cùng boss cuối quyết đấu, nếu giờ tâm mình mềm yếu, làm hại nữ chủ bỏ mạng, thì chính mình cũng cách cái chết không xa, bởi vì bọn hắc bào sẽ không bỏ qua cho mình. Cho dù cái đó cũng không vấn đề gì, nhưng mà cái loại tu vi thấp như mình căn bản không đủ để hắc báo nhét răng không phải sao?

Quên đi, vẫn là dựa vào chính mình hảo hảo tu luyện, cứ theo sát nữ chủ chắc sẽ không bị hại chết.

Nghĩ xong liền chuẩn bị hướng bên phải đi đến, đi được vài bước phát hiện có điểm không thích hợp, quay đầu thấy con mèo nhỏ thế nhưng ngừng lại.

“ Meo ô ~” chỉ thấy mặt nó hướng về phía bên trái, nhìn Tiết Mật kêu lên.

“ Ngươi muốn đi bên kia sao? Nhưng mà nhà của ta ở bên này, chúng ta không tiện đường nga.” Tiết Mật nhìn thấy ánh mắt linh tính của con mèo nhỏ tổng cảm thấy được nó nghe hiểu lời nói chính mình, nói xong chỉ chỉ hướng bên phải.

Con mèo nhỏ đi vài bước đến bên người Tiết Mật cắn làn váy của nàng kéo về phía bên trái, “ meo ô ~”

Tiết Mật thấy thế ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu nó, trấn an nói, “ Thật sự không tiện đường nga, ta phải về nhà, có lẽ ngươi nghe không hiểu, nhưng là ta muốn nói khoảng thời gian cùng đi với ngươi thực vui vẻ, chính là ngươi hướng bên kia mà đi, chúng ta liền tách ra từ nơi này, nhưng ngươi phải cẩn thận nga!” Dặn dò xong xoa xoa đầu con mèo nhỏ liền đứng lên, hướng bên phải mà đi.

Đi được một đoạn, Tiết Mật quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện con mèo nhỏ màu đen vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ nhìn mình, nhất thời cảm thấy đáng yêu không chịu được, nhưng mà tính mạng của mình còn chưa có đảm bảo, làm sao mang theo tiểu miêu chịu khổ đây? Coi như xong…….. Đối với con mèo nhỏ cười phất phất tay, xoay người tiếp tục đi, hi vọng con mèo nhỏ về sau có thể gặp được một chủ nhân tốt a!

Hắc miêu nhìn theo bóng dáng Tiết Mật rời đi, không có đuổi theo nữa, thế nhưng mắt mèo lại hiện lên một tia thâm thúy quang mang.

Sẽ gặp lại thôi, người hữu duyên……

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!