Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

/

Chương 60: Đại kết cục

Chương 60: Đại kết cục

Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chi Hoãn

15.851 chữ

12-07-2023

Bạch Thấm yên lặng ngồi chờ y tá gọi số ở phòng khám, Bạch Thấm nhình xung quanh đều là những người phụ nữ với bụng bầu to nhỏ khác nhau, bàn tay không tự chủ xoa xoa bụng mình. Nơi này, có phải cũng đang có một sinh mệnh nhỏ lặng lẽ phát triển đúng không? 

Cô rất muốn gọi điện thoại cho Tử Thiên! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bàn tay đang cầm điện thoại của Bạch Thấm lại buông xuống. 

Chắc hẳn hiện giờ anh đang xử lý chuyện kia. 

“Hôm nay anh sẽ đưa em đến gặp cha, đồng thời cũng sẽ nói với cha quyết định của mình. Ông ấy nhất định sẽ đồng ý.” Trên đường trở về, An Tử Thiên nói khi hai người còn đang ở trên xe. 

“Ông ấy vẫn luôn hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, nhất định ông ấy sẽ không trách anh.” Bạch Thấm nắm chặt tay anh, cổ vũ anh.

“Trở về anh sẽ hẹn gặp bà ta, nói rõ ràng mọi chuyện với bà ta.” 

“Ừ, em tin tưởng anh sẽ xử lý tốt chuyện này.” Cô khẽ tựa vào vai anh, dịu dàng nói. Suy nghĩ một chút, Bạch Thấm lại tiếp tục nói: “Chuyện như vậy nếu như em sẽ không đi, nhất định ông nội sẽ đi cùng anh.” 

An Tử Thiên nghi ngờ nhìn cô. 

“Anh sẽ xử lý tốt chuyện này mà, đúng không?” Bạch Thấm chọc chọc trán anh, vô cùng thân thiết nói: “Hơn nữa em còn có chuyện khác cần làm!” 

“Chuyện gì?” 

“Không nói cho anh biết! Trở về em sẽ nói cho anh.” 

Cho dù An Tử Thiên có hỏi như thế nào, Bạch Thấm vẫn giống như cố tình chơi xấu, không chịu mở miệng. Buồn cười! Em cũng mới chỉ suy đoán mà thôi, nếu đến lúc đó kiểm tra ra là không có, vậy không phải là rất mất mặt sao!

“Số 67, Bạch Thấm!” Tiếng y tá vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Thấm. 

Làm sao bây giờ, bỗng nhiên cô cảm thấy thật hồi hộp! Bạch Thấm ngồi trên ghế, có chút cảm giác giống như không đứng dậy nổi.

“Số 67, Bạch Thấm!” Tiếng của y tá lại vang lên. 

Bạch Thấm nhìn bốn phía xung quanh một chút, nhìn những thai phụ hạnh phúc nở nụ cười chờ mong, cô liền hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, nắm chặt đấm tay, đứng dậy mở rộng bước chân, bước vào phòng khám. 

Viên Tú Vân có chút mất tự nhiên nhìn An Tử Thiên đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì. 

Ngày đó bị An Xế Cảnh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng, bà ta biết nếu như mình còn tiếp tục ôm hy vọng xa vời mà dây dưa không dứt, chứng cứ năm đó bà ta vì bỏ trốn cùng Tôn Duệ Viễn, một mình trộm tiền của nhà họ An rồi giả chết, tất cả đều nằm trong tay ông cụ nhà họ An, một khi được công khai ra ngoài, nửa đời sau của bà ta chỉ có thể trôi qua trong cảnh tù ngục, đó mới thật sự là sống không bằng chết!

Cho dù trong lòng bà ta vẫn có chút không cam lòng, nhưng lại chỉ có thể từ bỏ. 

Lại không nghĩ rằng, hôm nay An Tử Thiên lại chủ động hẹn gặp bà ta. Tuy rằng vẫn còn đang An Xế Cảnh canh giữ ở bên ngoài, nhưng dù sao không lâu nữa An Tử Thiên cũng sẽ thừa kế nhà họ An, chỉ cần anh chịu nhận bà ta, cho dù An Xế Cảnh nói gì đi nữa thì tất cả cũng đều vô dụng! 

Nghĩ như vậy, trong lòng Viên Tú Vân lại hy vọng sâu sắc, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên kích động hơn. 

Thế nhưng hiện tại hai người đã ngồi đối diện nhau mấy phút đồng hồ, vậy mà An Tử Thiên lại còn chưa mở miệng, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Lòng của bà ta lại bắt đầu lúc lên lúc xuống đầy bất an.

“Hôm nay tôi hẹn gặp bà, là vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện.” Rốt cục An Tử Thiên cũng chịu lên tiếng, Viên Tú Vân theo bản năng hơi giật mình một chút. 

“Tiểu Thiên.”

“Bà Viên, xin bà hãy nghe tôi nói.” An Tử Thiên cứt ngang lời nói của Viên Tú Vân. 

Viên... Bà Viên? Viên Tú Vân trợn to hai mắt nhìn con trai mình, anh gọi bà ta là bà Viên! 

Cảm giác vô cùng bất an đột nhiên xuất hiện. 

“Năm đó là bà tự mình lựa chọn rời đi, lúc đó hẳn là bà cũng hề không nghĩ rằng sẽ có ngày muốn trở về đây đúng không? Nếu như bà đã có lựa chọn như vậy từ trước thì bà đã hoàn toàn không có cơ hội để được lựa chọn lại một lần nữa.” 

“Tiểu Thiên, con...” Viên Tú Vân hoảng sợ mở miệng. 

“Xin bà cứ nghe tôi nói hết trước đã!” An Tử Thiên hơi nghiêng người ra phía sau, tránh thoát bàn tay bà ta đưa ra muốn nắm lấy tay anh: “Từ khi bà bắt đầu rời đi, bà đã không còn là người nhà họ An. Như vậy, giống như sự lựa chọn lúc đầu của bà, tôi và chị tôi không có chút quan hệ nào với bà hết, chúng tôi chỉ là con cháu nhà họ An, và cũng chỉ có duy nhất một thân phận này.” Đây là những lời An Tử Nguyệt gọi điện thoại tới nói với An Tử Thiên, cô muốn anh nhất định phải nói ra những lời này, khi đó giọng của cô còn mang theo giọng mũi dày đặc, anh còn nghe thấy tiếng Lâm Mặc nhẹ nhàng dỗ dành ở bên cạnh. 

Bàn tay Viên Tú Vân đặt trên bàn run lên, An Tử Thiên cũng không phải là không thấy. 

“Bà Viên, vật đã vứt bỏ rồi sẽ không thể tìm lại. Từ mười bốn năm trước, chúng ta đã không còn chút quan hệ nào hết.” 

“Không phải, không phải...” Bà ta lại một lần nữa không nhịn được mà cắt ngang lời nói của An Tử Thiên, định mở miệng muốn nói. 

“Bà Viên, bà cũng là con cháu của một nhà thư hương*, cắt ngang lời nói của người khác như thế, có phải rất không lịch sự hay không?” An Tử Thiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng kích động của bà ta, anh nói: “Về phần tài sản mà bà mang đi, cho dù dựa theo luật phân chia tài sản của vợ chồng ly hôn mà nói, những thứ đó thậm chí còn nhiều hơn gấp hai lần những gì bà có thể nhận được, vậy liền cứ coi như đó là tiền bà nhận được vì đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng chị em tôi, còn có cái này, mời bà nhận lấy.” Nói xong, An Tử Thiên lấy ra một tấm chi phiếu, nhẹ nhàng đặt lên bàn. 

*thư hương: những nhà có có truyền thống về Nho học. 

Thấy bà ta nhìn chằm chằm chi phiếu, nước mắt rơi đầy mặt, không hề động đậy chút nào, cuối cùng An Tử Thiên vẫn có chút không đành lòng: “Mặc kệ như thế nào, cho dù bà đoạn tuyệt quan hệ với hai chị em tôi, nhưng tôi và chị vẫn không hy vọng bà phải sống quá khổ sở. Số tiền này, chí ít cũng có thể bảo đảm cả nửa đời còn lại của bà không phải lo lắng cơm áo gạo tiền.”

Ngơ ngác một hồi lâu, nhưng cuối cùng Viên Tú Vân vẫn nhận tấm chi phiếu kia. Suốt mười mấy năm qua, bà ta bị hiện thực rèn luyện, đã sớm mất đi sự ngây thơ trong sáng và kiêu ngạo, bà đã hiểu được thật rõ ràng tầm quan trọng của tiền bạc, huống chi còn là số tiền như thế này.

Giờ phút này, rốt cuộc bà ta cũng hiểu được, bắt đầu ngay từ thời điểm bà ta trở về, mọi chuyện đều đã trở nên vô ích. An Tử Thiên nói rất đúng, lúc trước là do chính bà ta chủ động vứt bỏ, bây giờ làm sao có thể lấy lại được chứ. Tất cả đều là bà ta mơ mộng hão huyền... 

Hai người ngồi đối diện nhau nhưng đều không nói gì, đến lúc cuối cùng khi An Tử Thiên đứng dậy rời đi, lại bị bà ta gọi lại. 

“Tiểu Thiên, mẹ có lỗi với con và Tiểu Nguyệt. Con, có thể gọi mẹ một tiếng "mẹ" được không?” Trong giọng nói của bà ta tràn ngập giọng điệu cầu xin, An Tử Thiên nghe mà không nhịn được mà cuộn ngón tay, nắm chặt nắm đấm tay lại. 

Thời gian cứ tiếp tục trôi qua trong sự im lặng, lòng của Viên Tú Vân dần trở nên lạnh lẽo. 

Cuối cùng, anh vẫn mở miệng: “Mẹ của tôi, đã sớm qua đời từ trong trận cháy lớn năm đó rồi.” 

Sau đó An Tử Thiên liền đẩy cửa rời đi, để lại Viên Tú Vân bất lực ngã ngồi trên mặt đất tuyệt vọng khóc, từ im lặng rơi nước mắt rồi lại chuyển thành gào khóc như một đứa trẻ. 

Bà ta thật sự rất hối hận! 

Thế nhưng, có những sai lầm có thể tha thứ, lại có những sai lầm cả đời cũng không thể tha thứ được! 

An Tử Thiên bước nhanh đi tới, trước khi đến nơi này, anh đã nói qua với Bạch Thấm. 

“Chị hỏi anh có hận bà ta hay không. Anh không hận, không hận bà ta. Nhưng anh biết cả cuộc đời này, anh tuyệt đối sẽ không còn chút liên hệ gì với bà ta.” 

“Bà ta liều lĩnh chạy về phía tình yêu, về phía tự do của bà ta mà lấy cả đời ra để cược. Hiện tại, bà ta thua cuộc, bà ta không có quyền đổi ý.” 

“Anh sẽ đưa bà ta đủ tiền. Ở chỗ bà ta sống, cũng sẽ có người âm thầm chăm sóc giúp đỡ bà ta, anh cũng chỉ có thể làm được đến như vậy --- đảm bảo cho bà ta không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, cuộc sống trôi qua thuận lợi.”

Cho dù Thấm Thấm của anh không đến, anh cũng sẽ nói cho cô biết toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình. Hiện tại, anh rất muốn thân thiết ôm lấy cô thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô. 

“Về nhà.” Ngồi trên xe, An Tử Thiên dặn dò tài xế. 

Anh muốn đợi cô ở nhà. Khi cô trở về, đầu tiên anh sẽ cho cô một cái ôm thật chặt và một nụ hôn thật sâu. 

Cha, nếu như người thật sự thấy được, thật sự nhìn thấy, con và Thấm Thấm sẽ bù lại tình yêu mà cha còn thiếu, sửa lại cho tròn tình yêu mà cha chưa từng có được! 

Bạch Thấm vừa mở cửa ra, liền thấy An Tử Thiên đang nghiêm túc ngồi trên sofa, anh đang đợi cô --- ¬¬ như lúc cô vừa mới sống lại, anh cũng im lặng ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm về phía cửa lớn, im lặng mà kiên nhẫn chờ cô trở về. 

Thời gian Bạch Thấm còn đang ngơ ngác, An Tử Thiên đã bước đến cho cô một cái ôm thật chặt, cô vừa mới kịp ôm lấy cô anh, anh đã dùng môi bịt lại miệng cô, chặn lại những lời của chưa kịp nói, lại phải nuốt vào. 

Nụ hôn này triền miên nóng bỏng, kéo dài mãi cho đến khi cả hai người đều nghẹn hơi đến mức đỏ mặt thở dốc mới dừng lại. 

Cô rúc vào trong lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy thật yên tâm, cảm xúc trào dâng trong ngực giống như con suối nhanh chóng chảy ra. 

Cảm giác được ngực bị thấm ướt, An Tử Thiên mới phát hiện cô đã rơi nước mắt không biết từ lúc nào, anh cuống quít lau nước mắt cô: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, em rất vui vẻ!” Bạch Thấm vừa khóc vừa cười, lắc đầu.

Em phải nói với anh như thế nào đây, anh Tử Thiên thân mến của em! Bạch Thấm bị cảm xúc hạnh phúc ùn ùn kéo đến cuốn trôi, thậm chí cô không tìm được cách nói chuyện. 

"Vui vẻ? Tại sao em vui vẻ mà lại khóc như vậy?” An Tử Thiên cau mày, nước mắt của cô khiến cho lòng anh co rút đau đớn.

“Là vô cùng vui vẻ hạnh phúc, Tử Thiên, em thật sự rất vui vẻ! Ông xã, em thật sự rất hạnh phúc!” Cho dù lời nói của cô mang theo giọng mũi, nhưng anh vẫn nghe được tâm trạng kích động ẩn chứa trong lời nói của cô.

Anh buông tâm trạng lo lắng xuống, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô. 

“Tử Thiên, anh sắp làm cha rồi!” Bỗng nhiên Bạch Thấm lên tiếng. 

Động tác trên tay khựng lại, An Tử Thiên sững sờ. Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn cô, em vừa nói cái gì?

“Tử Thiên, em mang thai!” Bạch Thấm nháy mắt cười cười, từng giọt nước mắt nhỏ rơi xuống. 

“Cha, làm cha, mang thai...” An Tử Thiên tìm nửa ngày rốt cục cũng tìm lại được giọng nói của chính mình.

Anh ngơ ngác cứ lặp đi lặp lại mấy chữ này, hạnh phúc ngoài ý muốn ùn ùn kéo đến khiến cho anh trở nên ngơ ngác trì độn.

“Thấm Thấm, là thật?” An Tử Thiên ngốc nghếch hỏi một câu. 

“Đương nhiên là thật! Chúc mừng anh, ngài An!” Bạch Thấm vội vàng lấy ra ảnh siêu âm, đưa tới trước mắt anh.

Thật sự là kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến, trong bụng cô bây giờ lại có một "cục thịt" nho nhỏ, sau chín tháng mười ngày sẽ biến thành một đứa trẻ, được sinh ra từ trong bụng cô! 

Nghĩ đến đây, Bạch Thấm không nhịn được cảm thán tạo hóa thần kỳ, cảm ơn vận mệnh đã thiên vị, cho cô được sống lại một lần nữa, để có có thể gặp được người mình yêu một lần nữa, kết hôn với anh, hiện tại lại sắp có một bé con đáng yêu.

Hơn nửa ngày An Tử Thiên mới hoàn toàn phản ứng được, hưng phấn ôm lấy Bạch Thấm, nói năng lộn xộn, kích động gọi điện thoại cho ông cụ nhà họ An, giọng nói run rẩy dọa cho ông cụ sợ đến mức lập tức chạy xe đến, liền nhìn thấy cháu trai mình giống như người điên ôm lấy vợ hét to. 

“Ông nội, Thấm Thấm mang thai!” Nhìn thấy ông cụ, thậm chí An Tử Thiên còn hưng phấn đến mức bước đến ôm chặt lấy ông: “Cháu sắp làm cha rồi!” 

Ông cụ cũng hạnh phúc đến mức rơi nước mắt, không chỉ bởi vì Bạch Thấm mang thai, ông sắp có chắt trai rồi, mà còn là vì đứa cháu trai chưa bao giờ thân thiết quá mức với ông suốt mười mấy năm qua lại chủ động ôm lấy ông, hơn nữa lại còn ôm liên tiếp nhiều lần! 

Dù sao, nhà họ An đã trải qua một trận hoang mang rối loạn vì để nghiên cứu làm sao để Bạch Thấm có thể dưỡng thai tốt hơn. An Tử Thiên và ông cụ nhà họ An cũng bởi vì không cùng ý kiến mà ầm ĩ khó chịu mấy lần, ngay cả An Tử Nguyệt cũng thỉnh thoảng chen giữa quấy rối hai người họ một chút.

Bởi vì Bạch Thấm mang thai, nhà họ An lại trở nên náo nhiệt một lần nữa, đứa bé này chính là sinh mạng mới mà người nhà họ An yên lặng hy vọng chờ đợi từ lâu. 

Chứng bệnh tự bế của An Tử Thiên cũng bởi vì đã gỡ bỏ được khúc mắc, lại thêm việc Bạch Thấm mang thai, dưới sự tích cực phối hợp trị liệu, tình huống dần dần tiến triển rất tốt. 

Bảy tháng sau

An Tử Thiên đi khám thai với Bạch Thấm như những lần trước. Hiện giờ bụng của cô đã rất lớn, có lẽ chỉ qua mười ngày nửa tháng nữa thôi là sẽ vào bệnh viện nằm chờ sinh. 

Ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Thấm lại không nhìn thấy An Tử Thiên đứng ở cửa. Y tá bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ nói: “A, bình thường không phải bình thường ngài An đều chờ ở cửa hay sao? Người đâu?”

Bạch Thấm nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng anh. 

“Cẩn thận một chút, chú ý bậc thang.” Giọng nói của An Tử Thiên truyền đến từ góc cầu thang. 

Y tá nhanh nhẹ, vội vàng đỡ Bạch Thấm đi đến hướng bên kia. 

Đi chưa được mấy bước, hai người liền nhìn thấy An Tử Thiên đang cẩn thận đỡ một thai phụ bước lên cầu thang từng chút một. Bụng của thai phụ kia dường như đã được chín tháng, còn lớn hơn so với bụng của Bạch Thấm, có vẻ như đã sắp đến ngày sinh dự tính, không lâu nữa sẽ trở dạ. 

An Tử Thiên dùng lực vừa phải đỡ lấy cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng: "Cẩn thận một chút, từ từ sẽ đến, không vội.”

“Bà An, cô làm sao vậy?” Nữ y tá cảm giác được Bạch Thấm đang run rẩy, vừa nhìn liền Bạch Thấm đã đỏ vành mắt không biết từ lúc nào.

Nghe tiếng, An Tử Thiên ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Bạch Thấm, hơi sững sờ sau đó liền dịu dàng nở nụ cười.

Sau khi giao thai phụ cho y tá xong, Bạch Thấm liền kích động nắm lấy cánh tay An Tử Thiên: “Tử Thiên, Tử Thiên...” 

“Ừ, đồ ngốc, em khóc cái gì.” An Tử Thiên dịu dàng gạt tóc mái rối loạn trên trán cô.

“Anh đã khỏe, rốt cuộc anh cũng đã tốt lại rồi!” Bạch Thấm nhào vào trong lòng anh, hai vai run rẩy. 

Mất một quãng thời gian dài như vậy, rốt cuộc anh cũng tốt lại rồi! Rốt cuộc Tử Thiên của cô đã hoàn toàn không còn khác biệt với những người khác, thậm chí còn trở nên xuất sắc hơn so với rất nhiều người! 

“Đồ ngốc, đây đều là công lao của em! Em còn khóc, người khác sẽ cho rằng anh bắt nạt em đấy!” An Tử Thiên khẽ cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu vẫn tràn ngập sự cưng chiều như trước.

Anh cũng thực sự rất kích động, mới vừa rồi lúc thai phụ kia mở miệng nhờ anh giúp đỡ, vậy mà anh lại không có chút ý nghĩ muốn từ chối, theo bản năng liền bước đến dìu cô ấy, mới phát hiện rốt cục bản thân cũng đồng ý chủ động tiếp xúc với người khác. Sau khi đỡ cô ấy lên tầng, anh cũng không có bất kỳ cảm xúc khó chịu hay không vui nào cả, ngược lại còn rất vui vẻ vì giúp đỡ lại đổi lấy được sự cảm động của cô ấy. 

Rốt cuộc anh cũng tốt lại rồi, rốt cục anh cũng có thể giống một người chồng bình thường, không lâu sau này cũng sẽ có thể trở thành một người cha xuất sắc bình thường. 

Ánh mắt An Tử Thiên liếc về phía bụng bầu cao ngất của Bạch Thấm, tràn ngập dịu dàng, anh khẽ dùng tay vuốt lên bụng cô. 

“Chúng ta về nhà đi!” 

“Được!” 

An Tử Thiên thật cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Bạch Thấm, anh có cảm giác giống như đang nắm cả thế giới của mình trong tay vậy, mặc dù phải vác lấy gánh nặng nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

"Trở về chúng ta liền gọi điện thoại nói cho ông nội và chị Tử Nguyệt biết có được không?” 

“Được, nhưng mà để anh gọi, điện thoại di động có phóng xạ.” 

“Được, em cùng cục cưng ở bên cạnh nghe. Bác sĩ nói hôm nay cục cưng vô cùng hoạt bát, nhất định là bé cũng biết chuyện này nên mới vui vẻ như vậy...” 

Ánh nắng ấm áp chiếu vào hai người đang gắn bó thân thiết, khiến cho xung quanh bóng lưng họ giống như được dát lên một tầng ánh vàng, trên da thịt non mịn phản chiếu ánh nắng rạng rỡ, hình thành một bức tranh ấm áp. 

Thân ái, chúng ta sẽ cứ gắn bó thắm thiết như vậy, cùng với đứa bé của chúng ta trải qua cuộc sống hạnh phúc cả đời đi......

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!