Chương 43

Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

9.753 chữ

12-12-2022

Sau lưng Phó Dư Hàn đặt một tấm đệm lớn.

Toàn thân cậu không có chút sức lực nào, bị Văn Dục cúi người đến gần, thoạt nhìn giống như đang bị vậy lại trên giường.

Khí thế toả ra tứ phía.

Thành thật mà nói, nhiều năm như vậy, Phó Dư Hàn tự cảm thấy bản thân chưa từng bị khí thế của ai áp đảo.

Hiện giờ đổ bệnh thế mà lại được thể nghiệm cảm giác mới lạ này.

Cậu chớp chớp mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu muốn làm gì?”

Văn Dục không nói lời nào.

Hắn cứ như vậy nhìn cậu, tùy ý để sự im lặng tràn ra.

Phó Dư Hàn vô cùng đau đầu, không hiểu sao lại bất giác nghĩ đến một từ —— “Quan sát số liệu thực nghiệm”.

“Cậu nhìn gì vậy.” Phó Dư Hàn hỏi.

Lúc này Văn Dục đáp lại, mặc dù câu trả lời hoàn toàn vô nghĩa: “Nhìn cậu.”

“Dễ nhìn không.”

“Cậu có dễ nhìn hay không, chính bản thân cậu còn không biết sao?”

Phó Dư Hàn lắc đầu.

Văn Dục không biết cái lắc đầu này là “Không biết” hay là “Không dễ nhìn”, bất quá chuyện này không quan trọng.

Đây là lần đầu tiên Văn Dục bước vào phòng Phó Dư Hàn.

Trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn học, một tủ quần áo và hai cái kệ, một cái để sách, một cách để vật dụng linh tinh và đồ trang trí.

Trong đó, dễ thấy nhất là một bộ mô hình lắp ráp.

Bên cạnh mô hình có rất nhiều đồ vật nho nhỏ.

Phong cách tổng thể của căn phòng khá đơn giản, nhưng không hiểu sao, Văn Dục lại cảm thấy nó cực kỳ đáng yêu.

Ngay cả gối đầu và chăn nệm của Phó Dư Hàn — có hoạ tiết kẻ ô vuông màu xanh da trời, bởi vì nhét thêm đồ vào mà căng phồng lên, cũng khiến Phó Dư Hàn nằm bên trong trở nên mềm mại.

Trên người cậu dường như có mùi hương nào đó, Văn Dục nghĩ.

Suy nghĩ thay đổi, ánh mắt hắn cũng thay đổi theo.

Phó Dư Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Văn Dục, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cậu nhíu mày: “Mặc dù bây giờ tôi không còn sức, nhưng chờ tôi hết bệnh rồi vẫn có thể tìm cậu xử lý……”

Văn Dục bỗng chốc hoàn hồn, cười: “Không phải cậu nói hết bệnh rồi sẽ báo đáp tôi sao, báo đáp của cậu chính là xử lý tôi hả?”

“Việc nào ra việc đó.” Phó Dư Hàn nói xong, cổ họng bất chợt dâng lên một trận ngưa ngứa, khiến cậu phải nghiêng đầu ho khan vài tiếng.

Tiếng ho bất chợt tựa hồ kéo lý trí Văn Dục trở về.

Ánh mắt hắn chợt loé, ép buộc bản thân thu hồi những suy nghĩ lộn xộn kia, lui về chiếc ghế dựa bên cạnh Phó Dư Hàn ngồi xuống, mở ra cặp sách của mình.

“Tôi đem bài thi được phát hôm nay đến cho cậu…… Nhưng tôi thấy cậu cũng chẳng có tinh thần gì để làm.” Văn Dục nói, “Hôm nay thầy chủ nhiệm nói, học sinh nào có thành tích kém trong đợt thi giữa kỳ sẽ phải một mình tham gia lớp phụ đạo của trường……”

Hắn đem những lời thầy chủ nhiệm thông báo nói lại một lần cho Phó Dư Hàn.

Cậu nghe xong, khóe miệng khẽ giật, nghiêng đầu chửi nhỏ một tiếng: “Đệt.”

“Phản đối đến vậy sao?” Văn Dục hỏi.

Hắn còn tưởng rằng gần đây Phó Dư Hàn đã học hành chăm chỉ, cho nên sẽ hoan nghênh kiểu học phụ đạo này.

“Không phải, tôi rất muốn tham gia.” Phó Dư Hàn cau mày, “Nhưng thời gian tới, tôi định xin nghỉ tiết tự học buổi tối để tham gia lớp đào tạo mỹ thuật……”

Năm nay, kỳ thi liên khảo nghệ thuật sẽ diễn ra vào đầu tháng mười hai.

Hai ngày trước, thầy giáo mỹ thuật đã nhắc cậu đăng ký dự thi rồi.

Có rất nhiều nội dung thi Phó Dư Hàn chưa từng luyện tập qua.

Để đảm bảo an toàn, cậu định tăng thêm số lần đến lớp mỹ thuật.

Nhưng nếu trường học muốn tổ chức lớp phụ đạo buổi tối, vậy thì thời gian học của cậu sẽ bị xung đột.

Phó Dư Hàn rũ mắt tự ngẫm.

Người bệnh thật ra không thể suy nghĩ nhiều, suy nghĩ dễ khiến họ đau đầu chóng mặt.

Phó Dư Hàn cân nhắc một lúc, cảm thấy vô nghĩa liền híp mắt nói: “Thôi…… Khụ khụ, chờ tôi hết bệnh rồi nghĩ cách vậy.”

Có thể nói được nhiều lời như vậy là cậu đã cố gắng hết sức rồi.

“Thật ra……” Đúng lúc này, Văn Dục đột nhiên nói, “Học phụ đạo, cậu vẫn có thể tìm tôi giúp.”

Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.

“Chỉ cần cậu nhờ tôi là được.” Hắn nói.

Phó Dư Hàn cười cười: “Cậu còn chưa tỉnh thì quay về ngủ tiếp một giấc đi.”

“…… Sao cậu cứ bướng bỉnh như vậy.” Di động đột nhiên vang lên, Văn Dục cầm lấy, đứng dậy, vừa tiếp điện thoại vừa nói, “Đến bọn Phương Giai Viễn còn muốn mời tôi tham gia nhóm học tập đấy.”

Phó Dư Hàn sửng sốt.

Nhóm học tập kia của bọn họ Phó Dư Hàn có biết, chính là nhóm mười mấy người vào tiết tự học buổi tối hoặc cuối tuần hẹn nhau một chỗ cùng làm bài tập.

Lúc đi học bọn họ cũng thường tụm vào thảo luận đề bài, rất có tổ chức, giống như là một đoàn thể nhỏ.

Đương nhiên Phó Dư Hàn cũng được coi là một thành viên trong đó.

Nhưng cậu giống như người đứng đầu chuỗi thức ăn vậy, không chủ động tham gia bất kỳ hoạt động nào.

Lúc trước bởi vì Tôn Văn Thụy ghen tị, đám người kia mới không thân thiết với Văn Dục.

Bây giờ lại mời hắn, nói cách khác chính là……

Tôn Văn Thụy đã nghĩ thông suốt rồi?

Phó Dư Hàn cảm thấy, việc này cậu cần phải hỏi lại một chút.

Điện thoại là người giao cơm gọi tới, Văn Dục cầm di động đi ra cửa.

Hắn đến nhà người khác đặt cơm lại chẳng có một chút ngại ngùng nào, cánh cửa phòng không đóng chặt, Phó Dư Hàn tựa hồ còn nghe thấy hắn lại nói gì đó với Hà Yến.

Một lúc lâu sau, Văn Dục cầm theo hai cái túi lớn trở về.

“Bên cạnh kệ sách có một cái bàn nhỏ.” Phó Dư Hàn nâng cằm, “Cậu nói gì với mẹ tôi thế?”

“Đều là những lời khách sáo, cậu xác định muốn nghe sao?” Văn Dục vừa nói, vừa đem túi đồ để lên bàn, sau đó lấy ra một cái bàn gấp, bung ra đặt trên giường, chân bàn kê gần hai bên eo Phó Dư Hàn.

“Thôi.” Phó Dư Hàn hít hít mũi, “Cậu đặt cái gì vậy?”

“Rau xanh.” Văn Dục lấy ra cái bát dùng một lần, “Cậu là bệnh nhân còn muốn ăn cái gì?”

Phó Dư Hàn không có cảm giác thèm ăn lắm, nhưng lúc trông thấy cái bát kia, nét mặt cậu khẽ biến.

“Hồng Nê Tiểu Trù……?”

“Ừm, lúc vừa mới chuyển đến đây, tôi từng đến cửa hàng này ăn một lần, cũng không tệ lắm.” Văn Dục nhìn cậu một cái, “Sao vậy?”

Phó Dư Hàn lắc đầu, mấp máy môi, muốn từ trên giường ngồi dậy.

Động tác của cậu rất chậm, thoạt nhìn cực kỳ khó khăn.

Văn Dục đang bưng bát thật sự nhìn không nổi nữa, buông đồ trên tay xuống, bước qua dùng cả hai tay nhấc người lên ——

Phó Dư Hàn suýt chút nữa đã nôn ra.

Đầu cậu nghiêng về một bên, dùng mu bàn tay che miệng, nước mắt sinh lý trào ra trên khóe.

Văn Dục sửng sốt: “…… Có phải động tác của tôi mạnh quá không?”

Phó Dư Hàn lắc đầu.

Cậu ngừng một chút, khẽ thu lại nước mắt vừa mới ứa ra, sắc mặt khôi phục vẻ tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Không có, vẫn ổn, có lẽ là sốt lại rồi.

Thuốc tôi để ở trong ngăn kéo bên kia.” Ngừng một chút lại nói tiếp, “Dương Phàm cũng rất thích đồ ăn ở cửa hàng này, mỗi lần đến đây đều muốn đi ăn.”

Nhà của Dương Phàm ở gần Nhất Trung, muốn đến nơi này của bọn họ phải đi qua cả nửa thành phố.

Đường đi không phức tạp, chỉ là quá xa, ngày thường y cũng không hay tới.

Vì thế mười lần đến đây thì hết tám lần y đều đòi đến Hồng Nê Tiểu Trù ăn cơm.

Trong chớp mắt, rất nhiều hồi ức ùa về, Phó Dư Hàn cũng không nói rõ được cảm giác của mình là gì.

Văn Dục lấy thuốc cho cậu, dùng nửa ly nước Phó Dư Hàn uống thừa lúc nãy giúp cậu uống thuốc, thấp giọng nói: “Vậy cậu đừng ăn nữa, tôi tìm một nhà hàng khác.”

“Thôi kệ đi, không cần phiền phức đến vậy.” Phó Dư Hàn uống hết ly nước, “Tôi đói bụng.”

Vì để chứng minh bản thân thật sự không ngại, cậu chủ động mở hộp cơm ra.

Mặc dù khẩu vị của người bệnh thường không tốt lắm, nhưng Văn Dục nhìn ra được, Phó Dư Hàn rất cố gắng ăn.

Cho nên mới nói ——

Ở bên hắn có cái gì không tốt, vì sao cứ nhất định phải hành hạ bản thân?

Văn Dục thật sự không hiểu.

Vốn dĩ Văn Dục còn ôm ý định cùng Phó Dư Hàn trở về tham gia tiết tự học buổi tối, chỉ tiếc gặp mặt rồi hắn mới nhận ra, bệnh của cậu thật sự có chút nghiêm trọng.

Nam sinh trẻ tuổi mắc một trận mưa vốn dĩ sẽ không thể bệnh thành như vậy.

Văn Dục bỗng nảy sinh cảm giác khó chịu không thể giải thích.

Hắn cảm thấy trận bệnh này của Phó Dư Hàn có liên quan rất lớn đến chuyện cậu thất tình.

Cho nên ý đồ muốn đùa giỡn một chút của Văn Dục đã hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt của Phó Dư Hàn.

Cơm nước xong, Văn Dục để lại cho cậu mấy tờ bài tập, chuẩn bị tạm biệt trở về trường.

“Này, chờ một chút.” Phó Dư Hàn gọi hắn, “Nhờ cậu một việc.”

“Chuyện gì?”

“Giúp tôi hỏi Cát Nhiên, có thể cho tôi mượn sổ ghi chép một chút, tôi chép lại rồi trả cho cô ấy.” Phó Dư Hàn nói, “Nếu không tôi sẽ lại càng mất thêm nhiều kiến thức.”

Gần đây cậu cố gắng bổ sung kiến thức rất vất vả, nếu không phải vì bản thân bệnh không dậy nổi, cậu thậm chí còn không muốn xin nghỉ.

Bởi vì sẽ bị chậm tiến độ, hơn nữa ở nhà cũng thật sự không thoải mái lắm.

Văn Dục nhìn cậu thở dài: “Phó Dư Hàn, rốt cuộc cậu có biết, người ngồi cùng bàn với cậu thành tích rất tốt không hả? Trước đây chẳng phải cậu rất thích mỗi khi có cơ hội liền sai sử tôi sao?”

“…… Đó là bởi vì trước đây cậu thường gây hấn với tôi.” Phó Dư Hàn nói, “Bây giờ không giống như vậy nữa……”

“Có gì không giống.” Văn Dục lắc đầu, “Bỏ đi, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cậu hỏi lại Cát Nhiên.”

Hắn nói xong liền đi mất.

Văn Dục canh giờ vô cùng chuẩn xác, hắn từ nhà Phó Dư Hàn quay trở lại lớp học vừa đúng lúc tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên.

Tiếng ồn ào huyên náo trong lớp cũng dần dần lắng xuống.

Qua khoảng chừng năm phút, Phương Giai Viễn ngồi hàng ghế phía trước mới sột soạt xoay người, nói: “Dục ca, hỏi cậu một chút.”

Văn Dục ngước mắt: “?”

Phương Giai Viễn cầm ra quyển sổ ghi chép của Văn Dục, chỉ vào một hàng chữ trong đó hỏi: “Cái này có ý gì?”

Hắn thật sự viết vô cùng ngắn gọn, nhóm học tập của bọn họ thảo luận hết một vòng cũng không thể hiểu được nội dung.

Văn Dục nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhớ đến chuyện Phó Dư Hàn muốn mượn sổ ghi chép.

“Trả lại tôi đi.” Hắn vươn tay, “Tôi sẽ làm chút chuyện tốt cho các cậu.”

Phương Giai Viễn: “?”

“Đợi tôi viết lại một bảng mới sẽ cho các cậu xem.” Văn Dục nói, “Sẽ cố gắng hết sức để cho nhân loại các cậu đều có thể hiểu được.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!