Chương 33

Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Thân Đồ Thử Phi

9.530 chữ

10-07-2023

Editor: Vện

Căn phòng trong khách điếm vô cùng yên lặng.

Trọng Đạo Nam vận chuyển chân khí hết một vòng lớn, lúc mở mắt đã thấy Tiểu Thạch Đầu đang ngồi bên cửa sổ.

Cửa sổ để mở, bên ngoài là cây cối xanh um, có vài chú chim tước thi thoảng bay xẹt qua. Ánh nắng xuyên qua rừng lá, chiếu sáng cả phòng làm người ta thấy ấm áp và dễ chịu. Tiểu Thạch Đầu bưng ghế ngồi sát cửa số, hắn không ngắm nhìn phong cảnh mà đang cúi đầu làm gì đó.

Mấy xấp vải vốn đã cất đi giờ đang bày xung quanh Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa phát hiện Trọng Đạo Nam đang nhìn mình, hắn vô cùng chăm chú, chốc chốc lại lấy kéo động tay động chân với mớ vải, trước mặt là một quyển sách đang mở.

Quyển sách này là Tiểu Thạch Đầu lén mua lúc đi chọn vải về. Tiểu Thạch Đầu làm rất cẩn thận, hắn cho là Trọng Đạo Nam không biết, nhưng Trọng Đạo Nam lúc nào cũng chú ý đến Tiểu Thạch Đầu sao lại không biết cho được? Chỉ là biết nhưng y vẫn không nói gì.

Y dung túng cho Tiểu Thạch Đầu che giấu bí mật nhỏ của hắn.

Sau khi về khách điếm, Tiểu Thạch Đầu ôm ấp bí mật bừng bừng hưng phấn, lúc Trọng Đạo Nam ngồi tĩnh tâm thì hắn lấy vải ra, chọn màu vải trắng đẹp nhất cắm cúi làm gì đó. Trọng Đạo Nam cũng không biết Tiểu Thạch Đầu muốn làm gì, dò hỏi thì Tiểu Thạch Đầu chỉ bảo là, “Không cho nhìn lén đâu!”

Lúc nói lời này, vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu rất nghiêm túc, Trọng Đạo Nam cũng chấp nhận.

Trọng Đạo Nam đã mở mắt, chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu im lặng tập trung làm việc, hình ảnh ấm áp khiến trái tim y bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù là tâm ma tận dụng mọi cơ hội để trỗi dậy cũng bình tĩnh theo.

Mà Tiểu Thạch Đầu bên kia hình như đang gặp khó khăn, hắn cẩn thận lật sách xem lại từ đầu, cuối cùng nhíu mày thở dài, vẻ mặt âu sầu, dòng chữ “Sách của con người sao khó hiểu quá” in đậm trên trán.

Dù không trực tiếp trông thấy biểu cảm của Tiểu Thạch Đầu, nhưng Trọng Đạo Nam chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng đủ phì cười. Tiếng cười này làm Tiểu Thạch Đầu làm quên trời quên đất hoàn hồn.

Tiểu Thạch Đầu mở to mắt quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, mặt vẫn còn ngơ ngác, hắn mới lôi sách ra xem có một lát thôi mà? A Nam tu luyện xong rồi sao? Thường ngày A Nam tu luyện lâu lắm mà?

Vẻ mặt hoảng hốt của Tiểu Thạch Đầu cũng hết sức đáng yêu, Trọng Đạo Nam nhếch khóe môi, “Cần ta giúp gì không?”

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe tiếng y thì hồn nhập xác ngay, nhất thời luống cuống tay chân giấu sách vào người, gom hết đống vải, “Không cần đâu!”

“Thật sự không cần sao?”

“Thật sự không cần mà!” Tiểu Thạch Đầu rất kiên quyết.

“Vậy có thể cho ta biết ngươi đang làm gì không?”

“Không thể!”

“Thật sự… không thể à?” Lúc thốt ra mấy từ cuối, Trọng Đạo Nam xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, vòng tay ôm Tiểu Thạch Đầu từ phía sau, kề môi thì thầm vào tai Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu sắp gom đồ xong lập tức bốc cháy. Để đảm bảo không cho mình yếu lòng nói ra hết, Tiểu Thạch Đầu nhắm mắt lắc đầu, “Không nói đâu.”

“Được rồi.” Trọng Đạo Nam cười khẽ, nhẹ nhàng vung tay, những vật dụng bị Tiểu Thạch Đầu cuống cuồng hất đổ lập tức bay về chỗ cũ.

Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, ngồi ngay chỗ Tiểu Thạch Đầu vừa mới ngồi, “Ngươi muốn làm gì ta cũng giúp được hết, hoặc tìm người khác giúp cũng được.”

Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, phồng má không nói tiếng nào, dường như hơi tức tối. Trọng Đạo Nam chỉ mỉm cười nhìn hắn, nhìn cho Tiểu Thạch Đầu đỏ ửng hai má, cuối cùng gục mặt xuống, nhỏ giọng nói, “Trước đó đã bảo không cho nhìn lén mà.”

“Ừ, ta đồng ý rồi mà, cho nên ta đâu có lén xem Tiểu Thạch Đầu đang làm gì đâu.”

Tiểu Thạch Đầu ngước mắt nhìn Trọng Đạo Nam, rất nhanh lại tươi cười, “Ta tin A Nam.”

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu cười mà tim chảy thành nước, Tiểu Thạch Đầu của y lúc nào cũng dễ dụ như vậy.

Tiểu Thạch Đầu vừa mới vui vẻ trở lại, ý cười trên mặt Trọng Đạo Nam đột ngột tắt ngấm. Y bắt lấy bàn tay Tiểu Thạch Đầu, mở ra nhìn, tầm mắt dừng ở mấy đầu ngón tay.

Đầu mấy ngón tay nhỏ xíu có rất nhiều lỗ kim…

Tiểu Thạch Đầu sợ Trọng Đạo Nam phát hiện nên nãy giờ luôn giấu hai bàn tay hoặc nắm tay lại, nhưng rốt cuộc vẫn bị y nhận ra.

Y nhìn chằm chằm ngón tay Tiểu Thạch Đầu, không nói không rằng, Tiểu Thạch Đầu muốn rụt tay về nhưng Trọng Đạo Nam nhất quyết không buông. Hồi lâu sau, Tiểu Thạch Đầu lí nhí gọi một tiếng, “A Nam?”

Trọng Đạo Nam điều chỉnh nét mặt, rũ mắt, ánh mắt ngập tràn đau xót. Y cầm tay Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay hắn, cứ như làm vậy là có thể khiến những lỗ kim chi chít biến mất.

“Có đau không?”

Tiểu Thạch Đầu mím môi, cuối cùng vẫn nói thật, “…Lúc mới bị đâm thì hơi đau, nhưng giờ hết rồi.”

Trọng Đạo Nam nghe vậy bèn ấp hai tay Tiểu Thạch Đầu vào tay mình, dùng chân khí phủ lên, tỉ mỉ chữa trị. Những lỗ kim li ti nhanh chóng khép lại.

“Ngươi có làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để mình bị thương.” Xác định mấy ngón tay của Tiểu Thạch Đầu đã lành hẳn, Trọng Đạo Nam nghịch tay hắn, “Nếu không ta sẽ lo lắng.” Và đau lòng nữa.

Trọng Đạo Nam nói rất bình thản, nhưng Tiểu Thạch Đầu nghe xong lại sinh ra cảm giác tội lỗi, luôn thấy mình đã làm sai. Hắn dựa vào ngực Trọng Đạo Nam, ngẩng đầu nói, “Tiểu Thạch Đầu biết rồi.”

“Ừ.” Trọng Đạo Nam đối mắt với Tiểu Thạch Đầu rồi cúi xuống hôn lên mắt hắn.

Bất luận thế nào, không bao giờ y muốn Tiểu Thạch Đầu bị thương.

Ngoài trời gió nhẹ phất qua, trong phòng chứa chan nắng ấm, hai người ngồi bên cửa sổ, không nói gì, bầu không khí hết sức hài hòa. Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, càng lúc càng ồn. Tuy Trọng Đạo Nam chỉ cần đặt pháp trận cách âm là có thể chặn hết mọi âm thanh quấy nhiễu, nhưng chưa kịp thì âm thanh kia đã gần sát cửa phòng.

Cửa bị đẩy vào, gã tiểu nhị vẻ mặt áy náy và khó xử đứng đó, sau lưng là hai nam tử cao to vạm vỡ, ăn mặc như con nhà võ.

Tiểu nhị ngượng ngập nói, “Thật ngại quá, đã quấy rầy hai vị, nhưng mà…”

Tiểu nhị còn chưa nói hết, hai tên võ phu kia nhanh mắt quét một lượt khắp phòng Trọng Đạo Nam, chắp tay nói, “Vị công tử này, bọn ta được Phù Vân đạo nhân nhờ cậy, có nhiệm vụ tìm yêu quái đào thoát. Con yêu quái kia quỷ kế đa đoan, cực kỳ đáng hận, nếu công tử có manh mối gì thì xin báo cho bọn ta biết.”

Hai tên võ biền này sắc mặt dữ dằn, nhưng khi gặp Trọng Đạo Nam thì bỗng dưng trở nên dè dặt.

Tuy Trọng Đạo Nam không cường tráng như chúng nhưng y toát ra khí thế khiến người ta không dám lỗ mãng.

Hai tên này dù sao cũng biết nhìn người, nên ngay lúc thấy Trọng Đạo Nam, chúng lập tức nở nụ cười chân thành, thái độ khép nép không ít. Chúng theo lệnh “tiên nhân” đi lùng bắt yêu quái, trong thành Tiên Duyên này, một lời của tiên nhân còn nặng cân hơn thánh chỉ của Hoàng đế nữa.

Thế nên hai tên này ngoài miệng thì uyển chuyển khiêm tốn nhưng thần thái cứng rắn quyết liệt. Lúc nhắc đến bốn chữ “Phù Vân đạo nhân” còn cố ý gằn giọng nhấn mạnh.

“Yêu quái đào thoát?” Tiểu Thạch Đầu đứng đằng sau Trọng Đạo Nam hơi thấp thỏm, hắn kéo áo Trọng Đạo Nam, ló đầu ra hỏi, “Là yêu quái đã giả dạng tân nương tử hả?” Hai nam tử kia nhìn rất đáng sợ nên Tiểu Thạch Đầu không hỏi họ mà hỏi gã tiểu nhị ăn nói dễ nghe kia.

Gã tiểu nhị thấy Tiểu Thạch Đầu nhìn mình, hơi sửng sốt, không ngờ tiểu công tử này lại chủ động nói chuyện với mình, gã lộ vẻ sợ hãi mà vẫn ân cần đáp, “Đúng vậy đó tiểu công tử, trong lúc trừ yêu, tiên nhân đã trói nó vào cọc gỗ, còn dán vô số bùa chú lên người nó, bảo là chờ qua mấy ngày thì con yêu quái sẽ chết, cô nương Vương gia bị yêu quái hại chết cũng được an lòng nơi chín suối. Nhưng không ngờ, lúc xế chiều thì con yêu quái đã không cánh mà bay! Nếu nó tiếp tục đi hại người trong thành Tiên Duyên thì biết làm sao đây!”

“Đúng là như vậy.” Một trong hai nam tử kia nói, “Bây giờ bọn ta phụng mệnh Phù Vân đạo nhân, phải lục soát toàn thành, tìm cho ra con yêu quái, thuận tiện nhắc nhở mọi người. Con hồ ly tinh kia đã bị thương, không thể chạy xa được. Cho nên… xin công tử hợp tác, cho bọn ta vào phòng kiểm tra một lát.”

Nói nhiều như vậy, tên này gần như mất hết kiên nhẫn rồi.

Bọn chúng đến tìm yêu quái chứ đâu rảnh quan tâm yêu quái đi giết ai, hơn nữa người giao nhiệm vụ cho chúng chính là Phù Vân đạo nhân đấy. Trước lúc vào khách điếm này, chúng đã lục soát hơn phân nửa thành Tiên Duyên, có ai mà không chịu phối hợp đâu? Kết quả, đến đây lại phải giải thích dài dòng cho một tên không biết điều như vậy.

Bọn chúng đã mất kiên nhẫn nhưng không dám làm càn trước mặt Trọng Đạo Nam, không dám xông vào phòng lục lọi.

Tiểu Thạch Đầu rất nhạy cảm với tâm tư con người, hắn nhìn hai tên kia rồi kéo tay áo Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, ôm hắn bước qua một bên.

“Mời.”

Động tác Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu làm hai tên kia trố mắt, chúng liếc nhìn Tiểu Thạch Đầu trong lòng Trọng Đạo Nam rồi quét mắt khắp phòng.

Trước lúc điều tra, Phù Vân đạo nhân có nói con hồ yêu kia rất xảo quyệt, nhất định phải cẩn thận. Thế nên trước đó bọn chúng lục tung từng ngóc ngách, không bỏ sót kẽ hở nào.

Nhưng dưới con mắt quan sát của Trọng Đạo Nam, chúng lại không dám tùy ý di chuyển bất cứ thứ gì.

Hai tên kia kiểm tra xong thì bỏ đi, tiểu nhị luôn miệng xin lỗi rồi theo hai tên đó lục soát phòng khác.

Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu đứng giữa phòng, ra ngoài nhìn một cái, có thể thấy rất nhiều người như hai tên võ phu kia đi đi lại lại. Cửa những phòng trọ khác bị mở toang, các vị khách im thin thít không dám hó hé gì cả.

Ngay bên ngoài khách điếm xuất hiện một nhóm người mặc y phục quan sai, sắc mặt nghiêm túc lui tới tuần tra. Chỉ trong chốc lát, đường lớn thành Tiên Duyên chẳng còn người bình thường nào dám bén mảng qua lại nữa.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!