Chương 5

Trộm Nhớ Thương

7.663 chữ

06-04-2023

13

“Tiểu Mộc, anh biết là anh không tốt, bị dính lời nguyền đi theo con hồ ly tinh kia, cô ta không mang thai, cô ta gạt anh, lúc trước ở bên anh cũng là vì vừa ý căn nhà mẹ anh mua cho anh.”

“…”

“Mãi cho tới bây giờ anh mới biết cô gái lòng mình thật sự yêu là ai, Tiểu Mộc, cầu xin em, em tha thứ cho anh được không, chúng ta vẫn giống như trước kia, mỗi ngày thật vui vẻ, anh biết em không thích anh chạm vào em, sau này không được em cho phép thì anh tuyệt đối không chạm vào em, có được hay không?”

“…Anh bị bệnh à, tôi không quen biết anh, anh lại sấn đến là tôi gọi bảo vệ đấy.”

Trong lòng tôi hoảng hốt, muốn lên tầng lại bị gã kéo tay lại.

“Tiểu Mộc, anh thật lòng yêu em, anh không thể mất em.”

Ha.

Tôi cười.

“Đồ rác rưởi không quản được nửa người dưới của mình thì có tư cách gì nói yêu chứ, anh nói chữ này làm cho người ta buồn nôn thật đấy.”

“Cô…”

Gã tức đến hộc máu: “Tô Tiểu Mộc, cô còn không biết xấu hổ nói tôi à? Tôi ở bên cô hơn một năm nhưng đến tay cô còn không cho tôi nắm, tôi có phải là hòa thượng đâu. Người tẻ nhạt như cô, ngoại trừ tôi ra thì ai bằng lòng ở với cô chứ.”

“…”

Hình ảnh trong đầu dần rõ ràng, một phần ký ức tôi thiếu hụt vậy mà qua miệng gã lúc đóng lúc mở lại từ từ ghép lại.

Tôi nhớ ra rồi, gã đàn ông trước mắt này chính là tên chó cặn bã đã cắm sừng tôi.

“Tô Tiểu Mộc, cô cho rằng bây giờ cô leo lên chỗ dựa là Thẩm Tu thì có thể không coi ai ra gì à, đừng ngu ngốc như thế, anh ta chỉ chơi đùa với cô mà thôi, Thẩm Tu là đối thủ một mất một còn của cô sao có thể thật sự thích cô chứ.”

Các loại hình ảnh qua lại, từng tấm một hiện lên trước mặt tôi.

Thẩm Tu, đối thủ một mất một còn của tôi?

Tôi ngây dại.

Thấy tay tên cặn bã vốn kéo tay tôi muốn chuyển qua trên vai kéo tôi vào trong ngực, tôi canh đúng thời cơ và khoảng cách bảo vệ cách đó không xa đi tới tuần tra, hét to một tiếng.

“Cứu mạng, có bi3n thái.”

“…”

Tên cặn bã sửng sốt, nhanh chân muốn chạy, kết quả bị bảo vệ thân thủ nhanh nhẹn đuổi kịp.

Sau đó, hai chúng tôi cùng vào cục cảnh sát.

Tên cặn bã hùng hổ, toàn bộ hành trình tôi không nói một lời, đúng chuẩn dáng vẻ người bị hại.

Lúc bạn thân tới, phía sau còn có một người đàn ông nhìn rất nho nhã.

“Chị em, xảy ra chuyện gì thế, sao cậu lại liên lạc với tên cặn bã kia nữa, Thẩm Tu đâu, anh ta là đồ trang trí à, vậy mà lại để một mình cậu ở đây.”

“…”

Mệt mỏi quá.

Không muốn nói chuyện.

Con ngươi người đàn ông phía sau bạn thân trầm xuống, sau đó lên tiếng ngăn bạn thân đang lải nhải như súng máy lại.

Chuyện kế tiếp, đều là người đàn ông kia xử lý.

Lúc tôi và bạn thân rời khỏi cục cảnh sát, tên chó cặn bã kia vẫn còn ngồi xổm trong đó.

“Tiểu Mộc, cậu sao thế, từ nãy đến giờ không nói một câu? Đệch, có phải tên khốn Thẩm Tu kia lại ức hiếp cậu không?”

“…”

Mũi tôi cay cay, duỗi tay ôm lấy bạn thân.

“Huhu, Hạ Hạ, tớ nhớ hết tất cả rồi, tên khốn Thẩm Tu kia vậy mà lại thừa lúc vắng mà vào, chắc chắn anh ta đang trả thù tớ, huhu.”

“…”

Bạn thân vẻ mặt hoang mang.

Tôi vẫn chưa khóc đủ, một nguồn sức mạnh trực tiếp kéo tôi ra khỏi ngực bạn thân, là mùi hương quen thuộc, huhu, mắt tôi rơi lệ càng nhiều.

Bạn thân thấy thế, vén tay áo lên muốn vọt qua, bị người đàn ông bên cạnh ngăn cản.

“Thẩm Dục, đưa người phụ nữ của anh đi.”

“…”

Tôi và bạn thân ngơ ngác.

Thẩm Tu?

Thẩm Dục?

Đệch.

Bạn thân hùng hổ bị người đàn ông tên Thẩm Dục khiêng đi.

14

Lăn qua lăn lại lâu như vậy, trời cũng tối.

Thẩm Tu không nói một lời kéo tôi đi về phía xe, rất nhiều lần tôi muốn tránh khỏi, nhưng sức của anh ta quá lớn, tôi vẫn chưa ăn cơm tối nên không còn sức…

Đứng ở cửa chính, tôi không muốn vào cho mấy.

“Tô Tiểu Mộc, anh không ngại khiêng em vào.”

“…”

Nhìn đi, lộ nguyên hình rồi kìa.

Sau khi đi vào tôi mới phát hiện, Thẩm Tu vậy mà lại ở nhà một mình làm vằn thắn.

Hứ.

Tôi bị kéo đến bên ghế chân cao cạnh bàn ăn, sau đó bị ép nhìn Thẩm Tu làm vằn thắn rồi nấu sủi cảo, tên chó này tự tay cán bột.

Huhu.

Thật là thơm.

Mùi thơm này giống hệt mùi sủi cảo mẹ tôi chuẩn bị sinh nhật hàng năm cho tôi.

Sinh nhật tôi?!

Tôi sửng sốt, một bát sủi cảo bốc hơi nóng đã ở trước mặt tôi.

“Tiểu Mộc Mộc, sinh nhật vui vẻ!”

“…”

Nhìn Thẩm Tu trước mắt, tôi có chút hoảng hốt.

Tôi và Thẩm Tu cũng coi như là thanh mai trúc mã, khi còn bé hai nhà chúng tôi ở trong cùng một đại viện, vốn dĩ quan hệ hai chúng tôi vốn nên rất tốt, thế nhưng cố tình là tôi có một bà nội trọng nam khinh nữ.

Thẩm Tu khi còn bé xuất sắc đến làm người ta giận sôi, lớn lên cũng đẹp trai hơn so với bạn cùng lứa, người lớn trong viện đều rất thích, nhất là bà nội tôi.

Bà thương yêu Thẩm Tu vượt xa đứa cháu gái là tôi đây, thế cho nên phần thiên vị này ở trong lòng tôi chuyển hết thành oán niệm đối với Thẩm Tu.

Nhưng tôi lại quên mất, mỗi lần tôi giận đến đỏ mặt thì anh trai Thẩm Tu sẽ đưa đồ anh thích ăn nhất đến trước mặt tôi, nói, Tiểu Mộc Mộc, cho em.

“Tiểu Mộc Mộc, sủi cảo sắp nguội rồi.”

Tôi cách tầng hơi nóng sủi cảo bốc lên nhìn Thẩm Tu, hơi không thể tin là vào thời khắc này tình cảm không ngừng lan rộng.

Tôi cúi đầu, gắp một cái sủi cảo, cắn một miếng.

Mùi vị vậy mà lại giống như đúc như mẹ tôi làm.

Thẩm Tu đưa tay sờ trán tôi, sau đó xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bánh kem nhỏ xinh xắn, cắm nến đặt trước mặt tôi.

“Chúc Tiểu Mộc Mộc của anh, mãi mãi vui vẻ.”

Nhìn gương mặt thâm thúy của Thẩm Tu, tôi hơi nghẹn ngào: “Anh…”

Một đống lời muốn nói lại không biết nên nói như thế nào.

Nhưng Thẩm Tu lại cúi người chạm vào trán tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như ngân hà: “Sinh nhật Tiểu Mộc Mộc, có thể cho anh mượn một điều ước sinh nhật không?”

Dưới sắc đẹp mê hoặc, tôi vậy mà lại gật đầu.

Thẩm Tu cười, cười đến tình ý bay khắp nơi.

“Anh hi vọng tiếng chồng yêu Tiểu Mộc Mộc gọi anh có thể thành sự thật.”

“…”

Quá phận.

Tôi kháng nghị, kết quả, một giây sau, Thẩm Tu nâng mặt tôi lên, bờ môi không nói gì mà ép xuống.

Mãi đến khi tôi sắp không thở nổi Thẩm Tu mới buông lỏng tay, chóp mũi anh cọ chóp mũi tôi, gọi tôi từng tiếng.

“Tiểu Mộc Mộc, anh thích em từ rất lâu rồi, chúng ta ở bên nhau đi!”

Chắc chắn thằng nhóc Thẩm Tu này biết ma pháp rồi.

Nếu không thì sao tôi có thể gật đầu đồng ý nói “được” chứ.

15

Vốn dĩ Thẩm Tu nói là Trung thu sẽ cùng tôi về gặp bố mẹ, thế nhưng mà sáng hôm sau Thẩm Tu như là sợ tôi đổi ý, trực tiếp kéo tôi từ trong chăn ra ngoài.

Chờ tôi hoàn toàn tỉnh táo lại thì người đã ở cửa nhà tôi rồi.

Chuyện gì thế này?!

Trong phòng không chỉ có bố mẹ tôi, bố mẹ Thẩm Tu cũng ở đây, xem ra, bọn họ đã nói chuyện lâu rồi.

Thậm chí bố mẹ tôi nhìn thấy chúng tôi trở về, trực tiếp nhét hộ khẩu vào tay Thẩm Tu.

“Sau này, Tiểu Mộc giao cho con.”

Tôi???

Bố tôi và Thẩm Tu giống như hoàn thành xong nghi thức giao tiếp gì đó.

Thẩm Tu cũng không vòng vo, gọi một tiếng bố, một tiếng mẹ với người trong nhà.

Kết quả, bốn tiếng trả lời cùng vang lên.

“…”

Lúc đi từ cục dân chính ra ngoài, tôi vẫn chưa phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Thẩm Tu cẩn thận cầm hai quyển sổ đỏ, vừa nhìn vừa sờ, cuối cùng còn cất vào trong túi.

“Đưa em xem với.”

Thẩm Tu không cho.

“Vợ ơi, sau này để anh giữ giấy kết hôn cho.”

“…”

“Thẩm Tu.”

Vừa dứt lời, một cái hôn nóng bỏng rơi xuống.

“Gọi sai, phải phạt.”

“…”

“Nhưng mà em là vợ anh, cho em một cơ hội để sửa.”

Đệch…

Thẩm Tu híp mắt lại, làm bộ lại muốn cúi đầu, bên cạnh đã có người nhìn sang.

Tôi đỏ mặt gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Sau đó, lại một cái hôn nóng bỏng, lần này còn lâu hơn lần trước.

“Lại sai rồi.”

“…”

Haiz!

Tự mình tạo nghiệt, chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Tôi hít vào một hơi thật sâu: “Chồng yêu.”

“Vợ giỏi quá, đến đây, khen thưởng một cái.”

“…”

Thẩm Tu, đồ chó nhà anh…

*

Hết phần 5.

HOÀN

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!