Chương 194

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

19.387 chữ

08-12-2022

Ngoại truyện 8

8. Người đàn ông ngốc? Người đàn ông tốt? (1)

Dưới ánh mặt trời, nụ cười bên môi chàng trai này càng thêm rạng ngời, so với ánh dương kia còn khiến người ta thấy chói mắt hơn.

“Tiền bối?” Huân Y giật mình, ngay sau đó khóe môi nhoẻn cười, cô bước lên, “Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?”

Chàng trai cười cười, “Từ năm nay anh bắt đầu nhận nhiệm vụ làm giảng viên, hôm nay coi như là ngày đầu tiên anh đi làm.” Nói xong, anh chàng liếc mắt đánh giá Huân Y, đôi mắt rõ ràng mang theo vẻ tán thưởng, “Mới không gặp vậy mà em càng ngày càng đẹp.”

Huân Y mỉm cười, "Tiền bối quá khen, không phải trông em vẫn thế sao?”

“Không, không, hiện tại cũng có ý vị, là vị phụ nữ!” Gã trai cười ha ha, phát huy vẻ lãng mạn vốn có của người Pháp, lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn thì nghi hoặc hỏi, “Huân Y, người kia là…bạn trai của em?”

Huân Y hơi ngoảnh đầu nhìn, thấy Phí Dạ vẫn không có ý muốn tiến tới. Hắn chỉ đứng yên đó, rút ra một điếu thuốc rồi châm lên, làn khói bạc bao phủ lấy khuôn mặt cương nghị của hắn.

Trái tim không khỏi đau nhói…

Có lẽ, trong lòng hắn thật sự không có cô, nếu không tại sao không có chút phản ứng nào?

“Không…anh ta, là bạn em.” Huân Y thản nhiên nói, nhưng đôi mắt lại rõ ràng hiện vẻ mất mát.

Vị tiền bối kia mỉm cười, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ thân thiết nói, “À, đúng rồi, anh nghe nói hôm nay em đến làm thủ tục xin học nghiên cứu sinh. Thế nào, tất cả ổn thỏa rồi chứ?”

“Chưa xong, còn phải nộp lệ phí nữa, em chuẩn bị đi nộp.” Huân Y nhẹ giọng trả lời.

“Lệ phí?” Vị tiền bối kia nhíu mày, “Toàn bộ lệ phí của em đã nộp xong rồi, anh vừa từ bên thầy hướng dẫn về, là chính ông ấy nói với anh thế.”

“Hả?” Huân Y sửng sốt. Đã nộp lệ phí? Nộp khi nào? Ai nộp? Sao có thể chứ, đây là khoản lệ phí không nhỏ. Cũng chính bởi vậy mà cô đã phải dồn tất cả tiền lại, thêm việc cho người đàn ông kia thuê nhà, mượn cơ hội dọa dẫm. Không đúng…

Cô quay ngoắt về phía Phí Dạ. Hắn đã hút xong một điếu thuốc, vứt đầu mẩu thuốc vào thùng rác, từng cử chỉ đều rất thản nhiên nhưng lại mang một vẻ trầm ổn.

Giờ khắc này, cô cười khổ dập tắt nghi ngờ trong lòng. Sao còn có thể nghĩ là hắn chứ? Cô cũng không liên quan gì đến hắn. Cho dù là người yêu, hắn cũng không nhất định phải làm như vậy; Huống chi, sau khi ông Cather giao được số rượu thì hắn với cô cũng mỗi người một ngả, không hề có liên hệ gì.

Hơi cụp hàng mi dài xuống, cô vô thức than nhẹ một tiếng, nỗi mất mát trong lòng càng lớn hơn…

Hai người căn bản là hai đường thẳng song song, sao có thể gặp nhau cơ chứ, nhất định là không có kết quả gì.

“Huân Y, Huân Y?” Vị tiền bối nhẹ giọng gọi. Thấy vẻ mặt cô hơi u buồn, anh ta bất giác nhìn về phía Phí Dạ cách đó không xa, lại đưa ánh mắt nhìn về Huân Y, “Em với anh ta đúng là bạn bình thường sao?”

“Dạ?” Huân Y ngẩng mặt, khó hiểu hàm ý trong câu này của anh ta.

“Huân Y, em đừng hiểu lầm, anh không có ý muốn tìm hiểu đời sống riêng tư của em. Được rồi, không nói đến anh ta nữa, nói về em đi.” Vị tiền bối cười quyến rũ, “Hôm nay em có thời gian không? Anh biết có một nhà hàng rất được, anh mời em ăn cơm.”

“Hôm nay?” Huân Y nghĩ nghĩ.

“Chúng ta đã lâu không gặp, hàn huyên một chút cũng tốt.” Vị tiền bối thành thật nói.

“Em…”

“Huân Y…” Không đợi Huân Y lên tiếng, giọng nói Phí Dạ đã vang lên từ phía sau khiến Huân Y sợ hãi quay đầu nhìn hắn. Tên đàn ông này là quỷ thật rồi, tiếng bước chân cũng không nghe thấy.

Sắc mặt Phí Dạ vẫn bình tĩnh như thường, một chút gợn sóng cũng không có. Thấy Huân Y trợn mắt nhìn mình, hắn thản nhiên nói, “Ông Cather vừa mới gọi điện, muốn em về hỗ trợ rượu trang.”

“Hả?” Huân Y ngây ngốc nhìn Phí Dạ, lúc lâu sau mới phản ứng kịp. “Ông Cather, vì sao phải tìm tôi thông qua anh?”

“Bởi vì hôm nay em không mang di động.” Tốt lắm, lấy cái cớ này, đương nhiên có thể khiến Phí Dạ thong dong, bình tĩnh. Đúng là cô không mang di động, nếu không hắn cũng không cần thông qua ông Cather mới biết cô đến trường.

Vị tiền bối đang đứng bên cạnh thấy thế thì cười cười, “Huân Y, xem ra bữa cơm hôm nay không được rồi. Em có việc vội thì để lần sau anh sẽ mời em.”

Huân Y nhẹ nhàng gật đầu, "Cám ơn tiền bối."

Vị tiền bối mỉm cười, ý vị thâm tường nhìn thoáng qua Phí Dạ rồi rời đi.

Huân Y không nói gì với Phí Dạ nữa, vừa muốn nhấc chân lại bị Phí Dạ kéo lấy…

“Anh làm gì đấy? Buông ra.” Cô quay đầu lại, tức giận trừng mắt với hắn.

“Em muốn đi đâu?” Phí Dạ hỏi.

Huân Y làm vẻ xem thường, “Ngài Phí Dạ, chính miệng anh vừa nói là ông Cather muốn tôi về hỗ trợ rượu trang. Anh không buông tay, sao tôi về được?”

Phí Dạ nghe thế, trên mặt thoáng vẻ xấu hổ, hắng giọng, “Em không cần về rượu trang.”

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Phí Dạ ngập ngừng, nhìn Huân Y rồi thật thà nói: “Ông Cather không hề gọi điện đến.”

Một câu này khiến Huân Y giật mình sửng sốt, sau lại nhíu mày nhìn hắn, “Thì ra anh nói dối.”

"Thực xin lỗi."

Huân Y nhìn hắn, “Rốt cục anh muốn thế nào?”

“Muốn…mời em ăn cơm.”

“Hả?...” Huân Y sửng sốt, thấy vẻ mặt hắn không tự nhiên cho lắm thì kinh ngạc nói, “Rõ ràng anh thấy tiền bối muốn đưa tôi đi ăn, cho nên mới lừa tôi?”

"Đúng."

"Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?"

Phí Dạ nhìn cô chằm chằm, còn chấp nhất mà trả lời, "Bởi vì tôi muốn mời em ăn cơm."

"Anh..." Huân Y hết chỗ nói rồi. Phương thức nói chuyện của tên này luôn kỳ lạ, thậm chí cách xử lý sự việc cũng quái lạ luôn. "Ngài Phí Dạ, tôi từ chối lời mời của anh."

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi không có thời gian, tôi còn phải đi tìm người hướng dẫn!"

"Tìm người hướng dẫn làm gì?" Phí Dạ khó hiểu, hơi cau mày, "Em thích gã hướng dẫn đó?"

"Anh nói bậy bạ gì đấy?" Huân Y hoàn toàn bị lời nói của hắn đả kích, chằm chằm nhìn hắn, "Người hướng dẫn của tôi đã hơn năm mươi tuổi, sao tôi có thể thích ông ấy? Không đúng, từ từ..." Cô lập tức phản ứng được, nghi hoặc nhìn hắn, "Làm sao anh biết người hướng dẫn của tôi là nam?"

"Tôi..." Phí Dạ nói lắp, suy nghĩ ‘nửa ngày’ mới nghẹn ra một câu, "Đoán."

Huân Y bất đắc dĩ thở dài, xoay người bước đi.

"Huân Y..." Không đợi bước được hai bước, Phí Dạ đã đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn gần như che đi ánh nắng trên đầu cô.

Hẳn là không dự đoán được hắn sẽ đột ngột đứng chặn trước mặt, cả thân mình Huân Y đập thẳng vào người Phí Dạ, chóp mũi nho nhỏ ‘hôn’ luôn lên vòm ngực rắn chắc của hắn...

8. Người đàn ông ngốc? Người đàn ông tốt? (2)

“A…Đau quá!” Huân Y nắm lấy chóp mũi, nước mắt cũng đã rịn ra, “Thân mình anh làm bằng sắt sao?” Hôm nay đúng là ngày đen đủi của cô. Cô thầm muốn tự lấy lại bình tĩnh một chút, sao người đàn ông này lại như u hồn mà xuất hiện trong tầm mắt cô vậy?

Lòng cô cũng đủ rối loạn rồi.

Phí Dạ đưa tay đỡ lấy cô, nhìn thấy người con gái bị đâm sầm cho tối mày tối mặt thì không khỏi áy náy, “Xin lỗi…”

“Phí Dạ, ngoại trừ xin lỗi, anh có thể nói được cái gì khác không?” Huân Y không thể nhịn được nữa, quát lên với hắn!

“Có.” Phí Dạ nghiêm túc trả lời, sắc mặt có đôi chút thay đổi, “Đi ăn cơm cùng tôi đi.”

“Anh…” Huân Y thật muốn bổ đầu hắn ra xem ở trong có gì. Sao hắn lại hiền như khúc gỗ vậy? Hoàn toàn giống một tên đầu gỗ. À không, phải nói là người sắt mới đúng, vô tâm vô phế không nói, đằng này, ngay cả một câu nói khiến con gái vui mà cũng không có.

“Tôi nói rồi, tôi muốn tìm thầy hướng dẫn, không có thời gian ăn cơm với anh!” Nói xong, không đợi Phí Dạ lên tiếng, cô lại bổ sung, “Còn nữa, tôi nói rồi, nếu anh muốn giải thích với tôi, thì miễn.”

“Huân Y…”

“Đừng đi theo tôi!” Huân Y thở phì phò đến văn phòng trường.

Phí Dạ ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ. Hắn lại đắc tội với cô ư? Bộ dáng của cô sao có vẻ càng ngày càng tức giận?

Tại văn phòng thầy hướng dẫn.

“Cái gì ạ?” Giọng nói kinh ngạc của Huân Y gần như xốc cả văn phòng lên…

“Lệ phí của em đều đã nộp rồi ạ?”

“Đúng vậy, Huân Y, sáng nay đã có người nộp toàn bộ lệ phí cho em rồi. Em không biết sao?” Thầy hướng dẫn hiền từ nhìn Huân Y.

“Ai nộp cho em ạ? Thưa thầy, em thật sự không rõ chuyện này, hay là có gì nhầm lẫn ạ?” Cô không lấy làm vui mừng. Cô cho rằng, mình không kết giao với bạn nhiều tiền, duy cho có người quen là ông Cather. Nhưng cô không có nói nửa câu với ông cơ mà.

Người hướng dẫn nghĩ nghĩ, “Là một người đàn ông, trông rất cao lớn, không giống người địa phương cho lắm.”

“Là đàn ông? Cao…cao lớn…” Trong đầu Huân Y lập tức hiện lên bóng dáng Phí Dạ. Đang nghĩ ngợi, chợt thấy thầy hướng dẫn chỉ tay về phía cửa…

“Này, chính là người đàn ông này, anh ta đã nộp toàn bộ lệ phí thủ tục cho em.”

Huân Y quay đầu lại, nhất thời há hốc miệng…

Là Phí Dạ!

Không biết từ khi nào hắn đã đứng trước cửa văn phòng, bộ dáng thực kiên nhẫn chờ đợi. Thấy thế, hắn không e dè mà tiến đến, nhìn Huân Y nói…

“Bây giờ, em có thể đi ăn cơm với tôi chứ?”

Á…

Nhà ăn bàn xoay sang trọng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà này. Ngoài cửa sổ là cảnh đô thị phồn hoa, trong cửa sổ là bộ dáng dùng cơm rất máy móc của Huân Y. Đối diện cô là Phí Dạ. Hắn ăn không nhiều, nhưng từ đầu đến cuối đều mang một vẻ ổn trọng.

Mãi lâu sau…

“Tôi ăn no rồi, nếu anh không nói chuyện thì tôi đi đây.” Huân Y vừa ăn như hổ đói, buông dao dĩa xuống rồi nói. Kỳ thật, cô rất muốn ngồi ăn nhã nhặn như một thục nữ, nhưng Phí Dạ này đúng là khiến cô tức giận.

Sau khi đưa cô đến nhà hàng, hắn rất chu đáo gọi một bàn đầy thức ăn. Nhưng hắn thì hết chỗ để nói rồi! Suốt quá trình dùng cơm, hắn cứ trầm mặc không nói gì. Không phải hắn có chuyện muốn nói với cô sao?

Lúc mới bắt đầu Huân Y còn ăn với vẻ điềm đạm, chỉ sợ sẽ bỏ qua cơ hội nghe hắn lên tiếng. Thậm chí trong lòng cô còn ôm ảo tưởng, liệu người đàn ông này có phải muốn thổ lộ một chút với cô không? Nếu không sao hắn lại nói dối đuổi tiền bối đi. Nhưng…nửa tiếng trôi qua, trừ bỏ thất vọng, cô cũng chỉ còn thất vọng mà thôi…

Phí Dạ thấy dáng vẻ tức tối của cô thì cười cười, lấy khăn tay trực tiếp lau khóe môi cho cô, nhẹ giọng nói, "Con gái ăn uống phải có vẻ thục nữ chứ."

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe khiến cho Huân Y trong nháy mắt đã như lạc lối. Cô lẳng lặng nhìn hắn. Hắn cười rộ lên trông rất đẹp. Có lẽ, những người đàn ông khác không có khả năng quyến rũ mãnh liệt như thế này, sự trầm mặc, điềm tĩnh của hắn mới là loại hấp dẫn trí mạng nhất.

Hắn không phải người đàn ông như lửa, cũng không phải một gã như nước, hắn giống sắt hơn, càng giống thép hơn. Cứ như vậy, hắn xuất hiện, dùng một thứ nội liễm sắt thép để chinh phục trái tim người khác.

“Huân Y, thật ra tôi chỉ muốn nói với em là tôi thật có lỗi.” Hắn thấy cô không thèm đáp lại, cũng không trốn tránh tầm mắt hắn thì nhẹ giọng nói, “Có lẽ cách nói chuyện của tôi không khiến người khác thích, cũng có lẽ em không muốn nghe tôi nói xin lỗi. Tôi chỉ muốn nói rằng, đoạt nụ hôn đầu của em, còn …nhìn thân thể của em, hoàn toàn tôi không khống chế được. Tôi không muốn em ngày nào cũng trốn tránh tôi, thấy tôi như thấy kẻ thù.”

“Ai thấy anh như thấy kẻ thù?” Huân Y bất mãn than thở một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, “Tôi tức giận không phải chuyện này.”

“Vậy em…”

“Anh còn hỏi?” Huân Y nhích về phía gần hắn. Trên người Phí Dạ có một loại hương nam tính hấp dẫn trí mạng, cô sợ chính mình sẽ bị lạc vào hương thơm đó của hắn mất.

“Tôi…”

“Phí Dạ, tôi cho anh biết, tôi tức giận không phải vì chuyện đó, tôi không phải là đứa trẻ con, còn nữa…” Hai má Huân Y đỏ lên, như hoa sen nở trong hồ, bộ dáng thẹn thùng này khiến tim người đàn ông đập nhanh.

“Ai nói với anh, đó là nụ hôn đầu của tôi? Anh…đừng có đoán mò.”

Phí Dạ nhẹ nhàng cười, cũng không trực tiếp phản bác lời cô, chỉ gọi cho cô một phần đồ ăn ngọt, đặt trước mặt cô.

Trong lòng Huân Y có chút cảm động. Nói thật, người đàn ông Phí Dạ này có điểm ngốc nghếch, có điều, hắn không phải là đàn ông đích thực hay sao?

Gần đây hắn có chăm sóc đến cô, đương nhiên chỉ là quan tâm nho nhỏ. Chẳng hạn như nếu hắn về nhà trước, hắn sẽ tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối. Đây vẫn là lần đầu tiên cô biết, thì ra đàn ông cũng có thể làm một bữa ăn thịnh soạn đến vậy. Mỗi khi nhìn bóng lưng hắn, lòng cô tràn ngập ấm áp, cũng sẽ thường ảo tưởng hắn là chồng cô…

Hắn làm việc luôn rất yên lặng, nếu cẩn thận thì sẽ phát hiện ra, hắn đem mọi đồ điện đã hỏng trong nhà đi thay hết. Mỗi ngày hắn đều thay cô tưới nước cho vườn hoa…Hắn lúc nào cũng làm nhiều hơn nói, luôn vào thời điểm cô phát hiện ra thì công việc đã hoàn tất.

Cho nên mới nói, hắn là người đàn ông ngốc, người đàn ông khó hiểu, đồng thời cũng là người đàn ông tốt, chỉ cần ở bên cạnh hắn liền cảm thấy an toàn.

Có lẽ, cách hắn quan tâm một người con gái chỉ là sự quan tâm nho nhỏ. Huân Y không thể không thừa nhận, có đôi khi hắn đích thực có chút khuynh hướng của chủ nghĩa nam quyền. Cho nên, nhìn bộ dáng hắn mỉm cười, tim Huân Y lại đập thình thịch…

“Anh…có gì mà buồn cười? Tôi không nói gì sai cả.” Vẻ mặt cô có đôi phần mất tự nhiên.

8. Người đàn ông ngốc? Người đàn ông tốt? (3)

Phí Dạ uống một ngụm café, mỉm cười rồi thản nhiên nói: "Em cũng không có kinh nghiệm hôn môi.”

Một câu nói này khiến khuôn mặt Huân Y đỏ bừng lên, nghẹn lời tận ‘nửa ngày’. Cô không biết nên nói gì, một lúc sau mới rầu rĩ trừng mắt với hắn một cái, “Sao? Anh có kinh nghiệm sao? Cũng phải, loại người như anh kinh nghiệm đương nhiên là phải lão luyện rồi.”

Vừa nghĩ tới cảnh hắn cùng người con gái khác “anh anh – em em” là cô lại tức điên lên, trong lòng đột nhiên chảy qua một dòng nước chua loét, khiến cô ăn gì cũng không thấy ngon miệng.

Phí Dạ cũng nghe ra giọng điệu châm chọc của cô, hơi nhíu mày lại, “Vì sao em lại cho rằng như vậy?”

“Nhìn anh là cũng đủ đoán ra được.” Huân Y dỗi hờn nói: “Nói thật, anh là đàn ông có năng lực lại có diện mạo, đương nhiên không thiếu phụ nữ yêu thương nhung nhớ rồi.”

Kỳ thật, cô muốn ngắn gọn hỏi hắn, hắn có người phụ nữ nào hay không hay từng có bao nhiêu phụ nữ.

“Nếu đây là sự khích lệ của em đối với tôi thì tôi xin nhận, về phần phụ nữ…” Phí Dạ dừng một chút, “…yêu thương nhung nhớ thì vô cùng thiếu.”

Huân Y sửng sốt, ngây ngô hỏi, “Vì sao?”

“Bởi vì nhiều người phụ nữ chỉ sợ tôi, sao họ sám chủ động đến gần tôi chứ? Cho dù muốn tới gần cũng không có nhiều cơ hội lắm.” Hắn nói như thể đây là lẽ thường, biểu cảm cũng thực bình tĩnh.

Lúc này Huân Y mới nhớ tới thân phận của hắn, lại liên hệ một chút đến tính cách hắn thì hẳn là hắn không nói sai, có điều…

“Anh nói là rất ít, vậy hẳn là vẫn có?”

Phí Dạ nhún vai…

“Tôi không thể khống chế hành vi của người khác.”

Một câu, ý tứ rất rõ ràng.

Huân Y cụp mắt, không hề đặt câu hỏi nữa, trong lòng cũng thoáng tê tái…Cô không biết đang chờ mong điều gì, chỉ cảm thấy hắn không cố ý giải thích thì cô rất khó chịu.

Thấy cô lại không nói gì nữa, Phí Dạ không biết mình đã kể sai chuyện gì, mãi lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Em không còn trách tôi nữa chứ?”

Huân Y vẫn không nói gì, rầu rĩ uống nước.

Phí Dạ thật sự không còn cách nào, nhìn cô, nói: “Vậy đi, tôi có thể giúp em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui, không tức giận nữa, được không? Muốn thế nào thì tùy em.”

"Tôi có thể làm thế nào được? Chẳng lẽ muốn tôi đánh anh, chửi anh?" Rốt cục Huân Y cũng lên tiếng, "Anh khỏe mạnh như vậy, tôi mà đánh anh, không đợi anh đau tôi đã đau trước."

"Vậy..." Phí Dạ thực không biết phải làm sao, "Vậy muốn như thế nào em mới có thể hết tức giận? Đúng là tôi đã nhìn thân thể em, hay em muốn về xem của tôi cho huề?" (Jins: like like!!!)

"Xì..." Huân Y thật sự không nhịn được, rốt cục cũng cười ra tiếng. Đối với một người đàn ông như vậy, cô không thể giận nổi, cô trừng mắt nhìn hắn, "Anh nói thật nhẹ nhàng, nói đi nói lại đều là anh đi lợi dụng."

Phí Dạ thấy cô nở nụ cười, tảng đá nặng nề trong lòng rốt cục cũng thả được xuống. Hắn âm thầm thở phào một hơi, nói: "Đây đúng là con gái bọn em không biết lý lẽ. Đàn ông nhìn phụ nữ thì bị gọi là lợi dụng; Phụ nữ nhìn đàn ông, sao lại có thể nói là đàn ông lợi dụng được?"

"Sao anh ngốc vậy?" Huân Y thấy hắn thực nghiêm túc thì lại muốn cười.

"Được, tùy em nói thế nào cũng được, chỉ cần em cười là tốt rồi." Phí Dạ cũng khẽ cười, đáy mắt hiện vẻ thoải mái.

"Anh hy vọng tôi cười để làm gì?"

Phí Dạ nhếch môi, "Bởi vì em cười lên rất đẹp."

"Á..." Huân Y đỏ mặt, vội vàng cầm ly nước trái cây lên uống để che đi vẻ mặt ngượng ngùng, cô hắng giọng, "Nào có ai nói thẳng như anh cơ chứ."

"Đẹp là đẹp, có gì phải che giấu?" Phí Dạ cười cười.

Huân Y lặng lẽ quan sát hắn, đáy lòng sớm đã rung động, lại thấy hắn nhìn mình mỉm cười thì cô vội vàng lia tầm mắt sang một bên, "Không thèm nghe anh khen đâu! Trở lại chuyện chính, vì sao anh muốn nộp tiền thay tôi?"

Phí Dạ dựa người vào ghế, hơi nhíu mày, "Không phải em đang thiếu tiền sao?"

Sắc mặt Huân Y hiện vẻ xấu hổ, "Tôi, tiền của tôi đã đủ rồi, mà cho dù tôi thiếu tiền cũng không thể lấy tiền của anh được."

"Vì sao không thể?" Phí Dạ khó hiểu.

"Vì sao có thể?" Huân Y càng kiên định hơn.

"Bởi vì..." Phí Dạ thốt lên hai chữ xong lại chần chừ.

"Bởi vì sao?"

Một lúc lâu sau...

"Bởi vì tôi là thầy phụ đạo của em, em là học trò của tôi!" Lý do này khá hợp lý, Phí Dạ tìm đến ‘nửa ngày’ rốt cục cũng có thể tìm được một lý do cho hành vi của mình.

Huân Y vừa nghe thấy thế thì cảm thấy như trời sụp vậy. Ông trời ạ, tên đàn ông này không thể bớt ngốc một chút được hay sao?

"Anh là khách thuê nhà, cho dù là thầy thì cũng chỉ có thể xem như thầy dạy thêm." Huân Y chu miệng nói, "Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

"Không cần."

"Đây là số tiền không nhỏ!”

Huân Y vẫn cương quyết, lại thấy hắn chằm chằm nhìn mình rồi hắng hắng giọng, “Tôi biết em không cần chỗ tiền đó, nhưng mà, tôi không thể không quan tâm tới người tôi thích được.”

Á…

Lần thứ hai Huân Y giật mình sửng sốt. Người đàn ông này, đến tột cùng là có ý gì?

___________

Ban ngày ở Provence thực bình yên. Đầu hạ đúng là thời điểm náo nhiệt, gần như là ngày hội bởi khách du lịch đến đây ngày càng nhiều. Có điều, thị trấn nhỏ nơi rượu trang Tuffy vẫn yên tĩnh. Hương rượu lẫn với hương hoa oải hương lấp đầy trong không khí.

Sáng hôm sau, khi những ánh nắng rực rỡ chiếu xuống biển hoa tím biếc, vừa từ trong trang trại đi ra, Phí Dạ đã thấy một chàng trai bước đến gần, bó hoa anh ta cầm trong tay gần như có thể che đi được ánh mặt trời.

Hắn nhíu mày lại. Chàng trai này hắn biết, chính là người đã mời Huân Y đi ăn cơm hôm qua, là tiền bối của cô.

Người này sao lại đến đây?

Đang nghĩ ngợi, chàng trai đã đến gần. Hẳn là không dự đoán sẽ có một người đàn ông trong trang trại, anh ta hơi sửng sốt, lại cười cười, “Xin lỗi, Huân Y có ở đây không?”

Anh ta còn nhớ rõ người đàn ông này, chính là người đàn ông theo sau Huân Y ngày hôm qua. Sao hắn lại xuất hiện ở trang trại của Huân Y? Tầm giờ này rồi mà vẫn mặc bộ quần áo ở nhà? Huân Y nói hai người là bạn, thật vậy sao?

Phí Dạ liếc nhìn anh chàng, mà theo sau hắn là chú mèo nhỏ cứ kêu meo meo mãi. Nhìn thấy chàng trai xa lạ xuất hiện trong trang trại, nó xoay mình dựng đứng cái đuôi lên, cong lưng, hướng về phía anh ta nhe răng ra. Điều này chứng tỏ nó có sự phòng ngự với anh ta, không chào đón anh ta.

Phí Dạ hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn con mèo thì không khỏi nhếch môi. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng tức giận của con vật nhỏ này.

Lại ngẩng đầu thì sắc mặt hắn vẫn mang vẻ bình tĩnh... “Anh tìm Huân Y có việc ư?”

Sắc mặt chàng trai kia có chút xấu hổ. Bộ dạng của con mèo nhỏ kia khiến anh ta cực kỳ không thoải mái, anh ta cố nặn ra một nụ cười, “Đúng, xin hỏi cô ấy có nhà không?” Hỏi xong câu này, anh ta lại cười cười, “Thiếu chút nữa quên mất, tôi nghĩ anh cũng chỉ đến làm khách mà thôi, cứ vào nhà tìm cô ấy có khi còn tốt hơn.”

Nói xong, anh ta muốn tiến vào…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!