Trò Chơi Đen Đỏ

/

Chương 4: Trả lại (H)

Chương 4: Trả lại (H)

Trò Chơi Đen Đỏ

11.742 chữ

29-01-2023

Các chủ hộ hẹn nhau tụ tập nướng BBQ, địa điểm tổ chức là trong công viên gần khu chung cư.

Nữ hàng xóm đề xuất cuộc tụ tập này lấy ra một lò nướng BBQ từ trong cốp xe, mọi người đều tò mò vây quanh.

Cuộc sống đô thị quá bận rộn, đa số mọi người đều ít khi tham gia các hoạt động như vậy. Họ thường ăn thịt xiên ở chợ đêm, nhưng tự nướng thịt thì đây là lần đầu tiên.

“Nhân dịp này tôi mới mua nó thôi, cũng không biết xài thế nào.” Chủ chiếc lò mở gói hàng mới tinh, lấy quyển hướng dẫn ra xem qua vài trang, vẫn vô ích.

Bếp này đốt bằng than, người bán còn tặng cho một bịch than không khói.

Máy móc hiện đại, làm từng bước theo hướng dẫn mà đôi khi còn cảm thấy tự mò mẫm lung tung có khi còn dễ hơn.

Mấy người đàn ông cùng thảo luận, sau khi đạt được sự nhất trí, họ dựng bếp lên, bắt đầu đốt than.

“Tôi nướng cho.” Bạch Cảnh Xuyên chủ động, “Các anh mặc đồ sáng, nếu bị bẩn sẽ khó giặt đâu.”

Quả thực, quần áo của những người khác vừa nhìn đã biết đã tốn công chuẩn bị, nhưng họ không cân nhắc kỹ, áo tối nhất cũng chỉ có xám nhạt, ngược lại Bạch Cảnh Xuyên mặc một chiếc sơ mi đen tuyền có cúc kim loại.

Mọi người còn trêu, Bạch tiên sinh mặc đồ đen.

Anh ôm hết mấy việc nhóm lửa bẩn thỉu, đám con gái tuy không nói lời nào, nhưng trong mắt đều hiện lên rất nhiều cảm kích. Những người sẵn sàng phục vụ người khác luôn nhận được nhiều thiện ý hơn.

Mọi người mang theo những món họ muốn ăn, lấy ra khỏi hộp rồi đặt chúng lên vỉ nướng.

Bạch Cảnh Xuyên tiếp tục phụ trách nấu nướng, những người khác đi chuẩn bị nước chấm.

“A.” Lúc mọi người đang bận rộn, anh than khẽ một tiếng, chỉ mấy người ở gần mới nghe thấy được, bao gồm cả Triệu Thủy Vô.

“Sao vậy?” Cô gái tham ăn đứng cạnh anh hỏi.

“Lúc gắp đồ tôi vô tình va vào vỉ nướng. Có vẻ hơi bỏng. Cô có nước lạnh không? Tôi mượn chườm một lúc.”

Anh duỗi ngón tay ra, trên đầu ngón trỏ và ngón giữa có hai vết đỏ.

Triệu Thủy Vô cẩn thận kiểm tra, không giống giả vờ lắm, nhưng cô không tin anh thật sự bất cẩn.

Đến mức này sao đại ca? Mới bắt đầu đã giở khổ nhục kế rồi.

Tháng ba đầu xuân, trời gần giữa trưa, nhiệt độ không thấp, mọi người đều mang theo nước khoáng, nhưng đều là nước thường, không có tác dụng.

Mọi người tiếp tục giúp anh tìm dụng cụ làm mát, bà chủ lò nướng tìm thấy một tuýp thuốc mỡ trong túi xách: “Tôi có thuốc mỡ lô hội này. Là loại lần trước anh giới thiệu cho tôi ấy, bôi thử xem sao.”

“Hai người còn nói chuyện về kem lô hội á?” Có người tò mò hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.

“Hôm trước tôi có nhắn trong nhóm chat mà, bị cháy nắng lúc đi chơi thì dùng cái gì hiệu quả, Bạch tiên sinh giới thiệu cái này, tôi liền mua thử, không ngờ lại hiệu quả! Tôi còn cẩn thận tra trên mạng, họ nói dùng được cả cho vết bỏng, nổi mẩn ngứa.”

Triệu Thủy Vô nhớ tới lần đó, nhưng cô ít khi bị cái này, thỉnh thoảng ra hiệu thuốc mua một tuýp về nhà, không có tác dụng lắm nên cũng không nhắc gì cô ấy.

Nhưng trong nhóm, Bạch Cảnh Xuyên cũng đâu có khuyên gì.

Có vẻ là chat riêng, ghê gớm thật.

Nữ hàng xóm không đưa thuốc mỡ qua, mà thản nhiên đứng trước mặt Bạch Cảnh Xuyên, mở nắp bóp một chút vào đầu ngón tay, rồi bôi lên vết thương của anh.

Tiếp xúc thân thể rất tự nhiên.

Hóa ra anh đã sớm đoán được, Triệu Thủy Vô thầm chắp tay bái hai người này.

Đẳng cấp cao, đẳng cấp cao.

Đoạn nhạc đệm qua đi, các món ăn đã chín gần hết. Mọi người ngồi quây quần bên bộ bàn ghế gỗ trong công viên, thi nhau trổ tài pha nước chấm.

Mỗi người có sở thích và thói quen ăn uống khác nhau, cùng nhau chia sẻ cũng rất vui.

“Chà, trông bát nước chấm của anh cay quá.” Cô gái tham ăn chỉ vào bát nước chấm của người đàn ông đứng cạnh Triệu Thủy Vô.

Người kia nâng bát lên: “Cô có muốn thử không?”

“Được, được.” Cô gái cầm miếng khoai tây chiên, cúi người cẩn thận nhúng một chút, cắn vào miệng, nhai được hai miếng bắt đầu hà hơi, “Hahhhhh… cay thật!”

Anh ấy cười: “Loại ớt này tôi mang từ quê lên đấy, ngay cả dân địa phương cũng thấy rất cay.”

Nước chấm của Triệu Thủy Vô cũng thuộc loại cay, tuy bát nước của anh ta trông đậm đà hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn không tin lắm: “Cay đến vậy sao?”

“Thật đấy!” Cô nàng tham ăn uống cạn nửa ly nước, thận trọng cảnh cáo cô.

“Tôi không tin.” Cô cũng uống cạn phần nước còn lại trong cốc trước, liếc nhìn đĩa ớt bột, “Nhìn cũng đâu đến nỗi, tôi cũng ăn được cay.”

“Vậy cô cũng thử xem?” Bên kia đưa tới.

Triệu Thủy Vô dũng cảm kẹp miếng thịt nướng, nhúng gần hết ớt bột lên đó, mọi người nhìn thôi cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Cô đưa đũa lên nhét miếng thịt vào miệng.

Phản ứng tiếp theo không nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Aaaa_____ cay_____”

Rõ ràng là nhai trong miệng, nhưng cô lại bị cay đến mức không thể mở mắt, nghẹn ngào chảy nước mắt, không ngừng quạt vào miệng để xoa dịu.

“Nước… nước…” Cô tìm cốc nước khắp bàn, nhưng tất nhiên đã phát hiện trong đó không còn một giọt.

Mọi người cười cô vừa rồi to mồm, giờ lại bị vả mặt, rồi cúi xuống gầm bàn kiếm chai nước mới cho cô. Nhưng Triệu Thủy Vô không đợi được lâu đến thế, vội vàng cầm ly nước của anh chủ đĩa bột ớt, một hơi tu cạn.

Ừng ực, ừng ực, uống đến thấy đáy.

Hôn môi gián tiếp.

Được xoa dịu, cô thở ra, vỗ ngực, đồng thời rút ra một tờ giấy để thấm nước mắt.

“Xin lỗi, tôi đã dùng ly của anh, để tôi lau cho.” Cô không quên nói lời xin lỗi với đối phương.

Tất nhiên, anh ta không so đo nhiều đến vậy, tình huống bất ngờ xảy ra, có thể thông cảm. Triệu Thủy Vô dùng khăn giấy lau sạch vết son trên miệng ly, cẩn thận không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Xuyên qua lớp kính mờ, cô vừa hay nhìn thấy hình Bạch Cảnh Xuyên bị vòng cung ly nước phản chiếu đến biến dạng, hai ngón tay cầm đũa được quấn băng keo cá nhân.

Triệu Thủy Vô ngoảnh mặt đi.

Khổ nhục kế à, ai mà chả làm được.

Thức ăn chín nhanh chóng được ăn hết, mọi người vẫn chưa đã thèm.

Triệu Thủy Vô viện cớ giúp, rời khỏi đám đông chạy đến chỗ Bạch Cảnh Xuyên nướng thức ăn. Cô bôi dầu ăn lên nguyên liệu, anh vẫn là đầu bếp chính, những người khác đang ngồi tán gẫu bên bàn.

“Cô thích anh ta?” Anh đột ngột hỏi.

“Hả?” Triệu Thủy Vô không kịp phản ứng, “À, không thích.”

Anh im lặng.

“Thói quen nghề nghiệp thôi,” Cô lại nói, cầm kẹp lật miếng khoai tây. Còn vì ai đó đã thể hiện kỹ năng một cách quá phô trương nên cô không chịu được. Nhưng cô không nói, “Còn anh, thích người ta?”

Lần này, Bạch Cảnh Xuyên không trả lời có thích hay không, mà im lặng tiếp tục nướng thịt.

Cũng đúng, Triệu Thủy Vô không học cũng hiểu, loại người như anh cần gì thích hay không thích, nếu có cơ hội thì cứ triển thôi, dù sao cũng không mang thai.

Điện thoại của anh đổ chuông.

“Chờ một chút.” Bạch Cảnh Xuyên liếc tên người gọi, không lảng tránh, bấm nhận cuộc gọi, “Sao vậy?… Anh chưa xem, đang nướng BBQ… Ừ, em nhớ cẩn thận…”

“Bạn gái?” Triệu Thủy Vô lại tò mò.

“Bạn nữ.” Anh lại đổi ý trong câu nói của cô.

Cô giữ kín như bưng, cười không nói lời nào, ngâm nga một giai điệu: “Đã mấy lần anh nói thật ra anh không lăng nhăng, anh chỉ tò mò với phụ nữ mà thôi…”

Anh chưa nghe bài hát này bao giờ, nhưng đã nghe rõ câu hát của cô, anh nghe hiểu, nhưng lại vờ như không nghe thấy, đặt thức ăn đã nướng chín lên đĩa rồi đưa cho mọi người.

Sau khi càn quét xong, Triệu Thủy Vô lấy khăn ướt lau sạch tay rồi cầm ra tuýp kem dưỡng tay, bóp một ít lên mu bàn tay rồi chia cho các gái khác.

Cô làm như vậy ngoài phép lịch sự, còn có mục đích khác.

Triệu Thủy Vô tập trung quan sát cô gái chủ lò nướng.

Cứ nghĩ cô ấy sẽ cố tình kéo gần khoảng cách, sau đó đưa kem thừa trên tay cho Bạch Cảnh Xuyên, tạo ra cơ hội đụng chạm cơ thể. Nào ngờ đối phương chỉ chăm chăm bôi cho mình, hết xoa tay rồi xoa cổ.

Hơi thất vọng.

Không có hành động gì, mặc dù Triệu Thủy Vô cảm thấy buồn chán nhưng cũng không có ý định ra trận.

“Mấy anh có bôi không?” Cô hỏi cánh đàn ông trước khi cất kem dưỡng vào túi xách.

“Đàn ông ai lại bôi dưỡng da tay, dính lắm.”

“Loại của tôi nhẹ lắm, anh thử xem.”

Anh ớt cay dao động, giơ tay về phía cô: “Vậy cho tôi mượn thử.”

Triệu Thủy Vô đưa tuýp kem cho anh ta.

“Đây là mùi gì vậy? Rất nhẹ.” Anh tò mò ngửi mu bàn tay, mùi không nồng, chỉ dí vào gần mới ngửi thấy.

Ban đầu anh ấy nghĩ con gái sẽ thích loại nước hoa rất nồng, chẳng hạn như hoa hồng. Tuýp kem này mùi rất tự nhiên, có chút ngoài mong đợi của anh ấy.

“Tôi không biết. Hình như là mùi nho, còn trộn thêm một số thứ khác nữa.” Triệu Thủy Vô cũng nâng tay ngửi, tuy không phân biệt được mùi vị bên trong, nhưng rất độc đáo.

Hai người xoa tay, lau kem cho đến khi nó thấm hết.

Bàn ăn lúc nghỉ ngơi có chút yên tĩnh, hầu hết mọi người đều không nói chuyện.

“Bây giờ tôi và tay anh có cùng một mùi hương rồi.” Triệu Thủy Vô không chút ngượng ngùng nói với anh ta.

Không đợi đối phương đáp lời, cô đã quay đầu tham gia các cuộc trò chuyện khác.

Rõ ràng là mọi người cùng sử dụng kem bôi tay này, nhưng cô chỉ nói câu này với anh ta. Cố tình khiến đối phương phải suy nghĩ nhiều.

Cơn mưa phùn chợt ập đến.

Triệu Thủy Vô đã xem dự báo thời tiết, có chuẩn bị ô, nhưng cô không vội lấy nó ra.

Bạch Cảnh Xuyên lôi hai chiếc ô đen từ trong ba lô ra: “Ai quên mang ô thì chỗ tôi có này. Hôm nay tôi nghĩ sẽ có người quên nên cố ý cầm dư một cái.”

Hành động này lại được ca tụng: “Bạch tiên sinh thật là chu đáo.”

Những người phụ nữ vội mượn chiếc ô dự phòng của anh, đa số đám đàn ông đều đi tay không đến. Cũng may Triệu Thủy Vô cẩn thận cầm theo ô, không thì lúc này cũng trở thành gà rớt nồi canh.

“Ô của tôi có thể chứa hai người, nếu các anh không ngại…” Cô mở ô của mình ra.

Sau đó chen vào một Bạch Cảnh Xuyên.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi anh, có hai cái ô rồi còn vào đây góp vui?

“Tôi cho mượn hết rồi.” Anh vô tội nói, cầm lấy cán ô, giơ nó lên cao, “Vả lại chúng ta cũng tiện đường, đi chung cũng tốt.”

Anh ta cố tình tới phá đám.

Triệu Thủy Vô nhìn quanh, đúng là hai chiếc ô đen bị người ta cầm hết thật, trong đó có cả cô gái chủ lò nướng. Chẳng qua cô ấy đang đi chung với cô gái ở cùng tầng, Bạnh Cảnh Xuyên cũng không thể chen giữa được.

Lúc này mới nhớ tới hàng xóm tốt bụng của anh cơ đấy, Triệu Thủy Vô bĩu môi.

Thời tiết không tốt, mọi người không muốn ở đây lâu, đồ cũng ăn hết rồi, buôn cũng buôn đủ rồi, giờ dẹp đường hồi phủ thôi.

Sau cơn mưa, nhiệt độ giảm rất nhiều, một cơn gió lạnh thổi đến khiến Triệu Thủy Vô lạnh hết sống lưng.

“Cần áo khoác không?” Anh lại dùng thủ đoạn đó để đối phó với cô.

Nhưng cô không muốn nhận lễ của anh: “Không cần.”

“Tốt.”

Không níu kéo gì cả.

Đúng là chiếu lệ. Triệu Thủy Vô bỗng cảm thấy ấm ức, nếu đổi thành một người phụ nữ khác, anh còn lâu mới hỏi, mà sẽ trực tiếp cởi áo khoác khoác lên vai người ta, cần gì mấy câu lễ phép xã giao này.

Càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi mình từ chối hấp tấp quá, tiện nghi đưa đến cửa rồi, còn so đo đối phương là ai làm gì.

Cô xoa xoa lòng bàn tay, đã lạnh đến mất cảm giác. Túi quần áo lại quá nông không thể nhét vừa được.

“Lạnh?” Bạch Cảnh Xuyên thấy thế bèn hỏi.

“Ừ.”

Vì thế anh giữ vững tư thế cầm ô, đưa tay còn lại nắm lấy tay của Triệu Thủy Vô.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Như vậy sẽ không lạnh nữa.”

Triệu Thủy Vô nghẹn họng thở không ra hơi.

Tất nhiên cô biết đối phương là loại trai đểu hàng thật giá thật, nhưng đối mặt với bộ dạng giống chó của người này, lực độ nắm lấy bàn tay vừa đủ, độ ấm tay anh đặc biệt rõ ràng trong không khí lạnh giá.

Cô vẫn không nhịn được hoảng hốt, tiếc nuối thở dài: “Thật đáng tiếc.”

Lời nói không có lý do, anh bèn hỏi: “Tiếc gì?”

“Đáng tiếc anh không phải thằng ngốc.”

Anh càng tò mò hơn: “Nếu tôi là thằng ngốc thì thế nào?”

“Thì tôi có thể tán anh.”

“Ừ…” Anh không ngờ mạch não cô như vậy, ngẫm lại một lúc rồi trả lời, “Hiện tại tuy không thể tán tôi, nhưng cô có thể ngủ tôi.”

Triệu Thủy Vô tưởng mình gặp ảo giác, ngẩng đầu nhìn anh: “Hình như… Anh nói đúng thật.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!