Trò Chơi Đen Đỏ

/

Chương 10: Kẻ mù đường

Chương 10: Kẻ mù đường

Trò Chơi Đen Đỏ

8.195 chữ

29-01-2023

Điện thoại nhấp nháy có tin nhắn mới, Bạch Cảnh Xuyên ăn xong hoành thánh, lau miệng, liền bấm vào.

Triệu Thủy Vô: “Cháo ăn khá ngon.”

Anh trả lời: “Vậy thì tốt.”

Triệu Thủy Vô: “Cảm ơn ông chủ hộ tôi.”

Anh ngẩn ra nhìn màn hình, sau đó lại bật cười: “Vẫn bị cô phát hiện.”

“Tốt xấu gì tôi cũng là một đứa nhân viên sáng đi chiều về đấy.” Cô vừa chỉnh váy vừa cầm điện thoại “Mấy quán đồ ăn gần chung cư tôi thử hết rồi.”

Giọng nữ nhẹ nhàng rót vào ống nghe, Bạch Cảnh Xuyên lên xe: “Là lỗi của tôi. Lần sau nhất định phải đổi quán xa nhà hơn.”

Dòng suy nghĩ này thật sự khiến người ta cạn lời, Triệu Thủy Vô ăn mặc chỉnh tề: “Thôi cho tôi xin, sẽ không có lần sau.”

Cô nhìn quanh phòng, không quên cái gì cả, liền thay giày đi ra ngoài. Khóa điện tử kêu tít tít, cô xác nhận đã khóa rồi mới đẩy cửa vào nhà mình.

Đêm qua quá dữ dội nên không kịp tẩy trang trước khi đi ngủ, sáng nay Triệu Thủy Vô thức dậy soi gương, mặt cô trông khủng khiếp như cái bảng pha màu. Thậm chí cô còn nghi ngờ Bạch Cảnh Xuyên vốn chẳng có chuyện gì cả, chỉ không thể đối mặt với hình ảnh này của cô nên trốn đi điều chỉnh tâm lý thôi.

Cô đổ nước tẩy trang lên miếng bông và lau nhẹ, dần dần để lộ khuôn mặt mộc. Triệu Thủy Vô trước và sau khi trang điểm không khác nhau nhiều lắm, nhưng từ khi học được cách trang điểm, cô chưa bao giờ để người ngoài nhìn thấy mặt mộc của mình. Ngoại trừ lần hút thuốc trên ban công đêm đó, bị anh thấy được.

Cẩn thận ngẫm lại, gần đây dường như cô đã dành quá nhiều tâm sức cho người đàn ông này, điều này hoàn toàn không nên.

Chẳng mấy nữa là đến ngày trả nợ, số tiền tiết kiệm từ vị đại gia trước vẫn còn thừa, nhưng không đủ. Đã đến lúc tìm mục tiêu mới.

Quy tắc chọn phiếu ăn ngắn hạn của Triệu Thủy Vô rất thống nhất.

Thứ nhất, quan điểm chi tiêu của gã phải phù hợp với tình hình tài chính của gia đình, sẵn sàng đầu tư cho bản thân và ném tiền cho cô. Có cả núi vàng núi bạc nhưng ăn uống tằn tiện, cô không với được với loại lo bò trắng răng như thế.

Thứ hai, phải thiếu kinh nghiệm xã hội, nếu không còn lâu mới lừa được. Trải nghiệm mà cô đề cập không phải đã lăn lộn bao nhiêu năm, mà là tầm nhìn bao quát. Ví dụ như cái hũ vàng đầu tiên của cô, đến tuổi đó còn chưa thấy nổi mấy người phụ nữ thông minh, chỉ biết khua khoắng trong cái ao nhỏ nông cạn, nên cô mới có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Thứ ba, trải nghiệm tình cảm không thể quá đơn giản. Cô không muốn hủy hoại tình yêu đẹp đẽ của ai hết, rồi còn bị ghi hận suốt đời. Nếu gặp phải người tâm lý kém, đòi sống đòi chết thì mặc xác, nhưng còn muốn kéo cô đi cùng thì ai rảnh.

Tựu trung lại là phải tìm người ngu nhưng lắm tiền, dù có bị lừa cũng chỉ than mình xui xẻo, coi như vứt tiền qua cửa sổ.

Vừa hay mấy hôm nay, trên mạng đang bàn tán xôn xao mấy vụ trong nội bộ giới nhiếp ảnh. Nữ khách hàng bị nam nhiếp ảnh gia quấy rối, nữ sinh cấp 2, cấp 3 không đủ tiền trả phí chụp ảnh nên chủ động bán thân, nữ người mẫu qua đêm cùng nhiếp ảnh gia nổi tiếng,… Nội dung vô cùng phong phú.

Trong hầu hết các câu chuyện, đàn ông luôn là người được lợi, khiến Triệu Thủy Vô không khỏi suy nghĩ, nếu cô có thể đen ăn đen thì sao nhỉ?

Nhưng ngẫm lại, cô không nghĩ mình đủ khả năng lành lặn thoát ra khỏi vũng lầy ấy.

Theo chân những lời bàn tán, cô xem từ người mẫu sang người đăng bài, rồi từ nhiếp ảnh gia đến chuyên gia trang điểm, cuối cùng dừng lại ở một trang chủ.

Công cụ tìm kiếm đã nhập ID của đối phương nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hot nào. Nhìn qua album, hầu hết đều là các tác phẩm chân dung, tất cả đều mặc quần áo, phong cách nhẹ nhàng; thỉnh thoảng xen lẫn vài tấm tự chụp, ngoại hình rất khá; quan sát tình trạng hàng ngày, chắc hẳn là gia cảnh giàu có, xã giao không rộng.

Hai mắt Triệu Thủy Vô phát sáng.

Cô bấm mở tin nhắn riêng, gõ: “Xin chào, anh có muốn chụp ảnh nhà riêng ở cùng thành phố không?”

“Haizz.” Cậu trai đang nghịch điện thoại bên cạnh Bạch Cảnh Xuyên đột nhiên thở dài.

“Sao thế?” Anh hỏi.

Chàng trai này là cháu trai của sếp anh, nói là chàng trai nhưng thực ra chỉ kém anh 2, 3 tuổi. Wifi công ty nhanh, lại có cửa sau nên anh chàng thường xuyên đến đây. Tuổi xấp xỉ, sở thích giống nhau, Bạch Cảnh Xuyên và cậu khá hợp nhau.

“Có người hẹn em chụp ảnh.”

“Chuyện vui mà.” Bạch Cảnh Xuyên biết cậu ta là một nhiếp ảnh gia khá nổi trên mạng.

“Chụp nhà riêng.”

“Hả?” Anh biết chụp nhà riêng nghĩa là gì, “Anh nhớ cậu chưa từng chụp những thứ như vậy.”

“Đúng, cô ấy nói rất thích phong cách chụp ảnh của em.” Chàng trai vò đầu bứt tóc “Thực ra em cũng muốn thử nhưng em không có kinh nghiệm trong chuyện này. Em sợ bị ảnh hưởng bởi… Anh Bạch, anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, cái kia…”

Bạch Cảnh Xuyên hiểu ý của cậu. Anh biết cậu nhóc này là người thế nào, cũng tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của cậu. Nhưng khi một người phụ nữ phơi bày cơ thể của mình trước mặt một thiếu niên khỏe mạnh, cậu sợ rằng mình sẽ bị phân tâm và ảnh hưởng đến hiệu quả của bộ ảnh, điều này có thể thông cảm được.

Nhưng anh cũng thấy lạ: “Cậu chưa chụp kiểu này bao giờ, bên kia biết là khác giới mà vẫn đòi hợp tác?”

Những khách hàng thực sự muốn chụp ảnh riêng tư thường thích các nhiếp ảnh gia đồng giới hơn. Lựa chọn người khác phái phải vì đối phương có tiếng tăm vang dội, thường xuyên tạo ra các kiệt tác, danh dự và danh tiếng đều phải đảm bảo.

Nhưng cậu trai bên cạnh này rõ ràng không đáp ứng được cả hai điểm trên.

“Em cứ cảm thấy lạ lạ chỗ nào ấy.” Cậu cũng nhận ra, sắc mặt đỏ bừng, “Không, không thể nào…”

“Cũng không hẳn là thế, nhỡ người ta thực sự thích phong cách của cậu thì sao.” Bạch Cảnh Xuyên không định nói gì đến đường cùng, “Vả lại, cậu là con trai, không dễ bị thiệt đâu.”

Trừ khi đối phương bỏ thuốc, nếu không cậu hoàn toàn có thể kháng cự.

Cậu cũng thấy có lý: “Cũng đúng, vậy em xin anh một việc nữa.”

“Việc gì?”

“Trai đơn gái chiếc, đi khách sạn thuê phòng, bố mẹ em mà biết được thì đánh chết. Nghe nói nhà của anh trang trí rất đẹp, hay là…”

Bạch Cảnh Xuyên nhướng mày: “Vậy nhỡ hai cô cậu không nhịn được, lên giường của anh…”

“Tuyệt đối không.” Thiếu niên nhanh chóng giơ ngón tay thề, “Nếu anh không yên tâm thì cứ ở cùng em, vừa giúp đỡ được, rồi mình chia ba bảy.”

“Anh mà thèm mấy đồng của cậu ấy.” Anh vui vẻ đồng ý, “Chỉ cần đừng hẹn quá sớm, anh cần thời gian thu dọn nhà.”

“Ok, để em bàn bạc với cô ấy.” Cậu trái thấy anh đồng ý, liền vội vàng liên lạc với đầu dây bên kia, nhận được hồi âm, “Cô ấy nói mình cũng sống trong khu này.”

Bạch Cảnh Xuyên đã quen gần hết người trong khu chung cư này, anh đột nhiên có một dự cảm không lành: “Khách hàng của cậu tên gì?”

“Đợi em hỏi đã…” Cậu trai cúi đầu nhắn tin, sau đó ngẩng đầu lên, “Cô ấy nói cô ấy tên Triệu Thủy Vô.”

Một hơi xông tận lên cổ họng, lẽ ra Bạch Cảnh Xuyên nên sớm đoán được.

Vừa rồi anh còn nói con trai không dễ bị thiệt đâu, giờ không biết rút lại còn kịp không: “Đứng trên phương diện người trong cuộc, anh khuyên cậu mau từ chối đi.”

“Hả?” Thiếu niên không hỏi nguyên nhân, cậu tin Bạch Cảnh Xuyên sẽn không lừa cậu mấy chuyện này, “Nhưng em nhận tiền cọc mất rồi!”

Cậu đưa nhật ký chuyển khoản Alipay vừa nhận được, ba chữ số.

“Vậy thì cậu hoàn tiền.”

“Hoàn thì phải trả gấp đôi. Dù số tiền này chỉ đủ một bữa của em, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của em trong giới. Mà cô ấy là ai, lại khiến anh sợ hãi thế, bạn gái cũ?”

“Bạn gái cũ cũng không đáng sợ bằng cô ấy.” Bạch Cảnh Xuyên liếc xéo, “Anh thì không sao, nhưng cậu mà bị cô nàng theo đuôi thì đến xương cũng không còn mà chôn đâu.”

“Ghê vậy?” Thiếu niên giật mình, càng thêm tò mò, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm hứng, “Anh Bạch, em nhớ anh có chứng chỉ nhiếp ảnh gia trung cấp, chuyên chụp chân dung đúng không?

Nếu cậu không nhắc thì Bạch Cảnh Xuyên cũng suýt quên.

Anh đã tham gia một lớp đào tạo nhiếp ảnh, còn đi thi lấy chứng chỉ, sau mấy chục tiếng trên lớp đã có thể lấy được, rất “ẩm ương”. Nhưng đúng là lúc đó anh học hành rất chăm chỉ, tác phẩm luôn nằm trong top xuất sắc nhất lớp, được các thầy cô chuyên nghiệp khen ngợi.

“Hay là chúng ta cùng đi. Anh chụp ảnh, em lo hậu kỳ, tiền chia đôi, thế nào?”

Bạch Cảnh Xuyên không định đồng ý, nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của cậu ta, lại nghĩ đến vị khách hàng bên kia.

Anh mệt mỏi thở dài: “Được.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!