Chương 4

Trăng Hướng Phía Tây

Kim Bính

12.413 chữ

09-07-2023

Tập huấn của trường trung học số tám bị người ta báo cáo là chuyện xảy ra vào sáng nay, huấn luyện viên tập huấn nhanh chóng quyết định giải tán, đám học sinh nhao nhao báo thời gian về sớm cho bố mẹ, Trần Hề không gọi được cho ông chủ Phương, cô soạn một tin nhắn, nói với ông chủ Phương là tự cô về được.

Đây là lần đầu tiên Trần Hề gửi tin nhắn, sau khi gửi cô còn kiểm tra hộp thoại một chút, xem có gửi đi thành công không.

Điện thoại là ông chủ Phương cho cô vào kỳ nghỉ Nguyên Đán, hôm đó thi xong, ông chủ Phương tới trường trung học số 8 đón cô, cô nói muốn đến bệnh viện thăm bà nội Phương một lát, sau khi ra khỏi phòng bệnh cô nói muốn về trấn Tân Lạc, trước đó ông chủ Phương bảo cô ở thêm một ngày, ở Hà Xuyên chơi một chút.

Trần Hề nói cực kỳ thành khẩn: “Cháu muốn về học càng sớm càng tốt, kỳ thi cuối kỳ sắp tới cháu phải cố gắng hơn, nếu muốn chơi sau này lúc nào cũng có thể chơi.”

Ông chủ Phương cảm động muốn chết, ông chưa từng nhìn thấy một đứa bé chăm chỉ như vậy, hiếm khi cẩn thận, ông nhớ tới Trần Hề vẫn chưa có điện thoại, nói trong nhà đúng lúc có điện thoại cũ, bảo cô cầm điện thoại đi.

Thật ra Trần Hề không lo kỳ thi cuối kỳ.

Là do cô biết mẹ Phương, bây giờ mẹ Phương không ở nhà, Phương Mạt lại rời nhà trốn đi, bà nội Phương lại như bị tức chết phải nằm viện, vừa rồi lúc đối mặt với bà nội Phương trong phòng bệnh ông chủ Phương có hơi co đầu rụt cổ.

Trần Hề không tiện hỏi nhiều, nhưng cô biết tình hình thế này cô vẫn là đừng ở nhà người ta thì tốt hơn.

Chiếc điện thoại ông chủ Phương đưa cho cô đúng là hơi bị trầy, nhưng công dụng không có vấn đề. Tuy nhà họ Phương là nhà giàu mới nổi, nhưng có bà nội Phương trấn giữ, cái gì tiết kiệm được mọi người vẫn quen tiết kiệm, ví dụ như sản phẩm khoa học kỹ thuật như chiếc điện thoại này, không hư thì vẫn sử dụng tiếp, không chạy theo cải tiến công nghệ.

Nhưng mẹ Phương cảm thấy cầm điện thoại với vẻ ngoài bị hư hại quá mất đẳng cấp, chiếc điện thoại này sau khi bà té bị thương bèn đưa cho Phương Nhạc dùng.

Ông chủ Phương nói: “Mấy hôm trước cô của cháu lại đổi chiếc điện thoại mới, chiếc cũ cho Phương Nhạc, chiếc điện thoại này đúng lúc lùi xuống, cháu cầm dùng trước đi, lát nữa chúng ta đi làm sim điện thoại.”

Sau khi Trần Hề có điện thoại cô cũng không chơi nhiều, bởi vì cô không quen, cũng không có ai có thể liên lạc, bình thường cô chỉ bỏ điện thoại vào cặp sách, thỉnh thoảng lấy ra xem có cần sạc pin không.

Pin điện thoại kéo dài rất lâu, cho đến tận khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc về lại nhà họ Phương, Trần Hề mới sạc pin cho nó lần thứ hai, lúc sạc pin cô rảnh rỗi quá, nghiên cứu chức năng điện thoại một lượt, lần nghiên cứu này cũng xong đời.

Trần Hề không hiểu vì sao trong hộp thoại nhận tin nhắn lại còn tin nhắn dư lại, trừ mấy tin rác, có một tin nhắn với nội dung kinh hãi thế tục ——

[A Nhạc, cô và bố cháu yêu nhau thật lòng, cô rất cảm ơn cháu vì đã hiểu bọn cô, cô cũng không cần danh phận gì. Nhưng nếu cô và cháu có thể trở thành người thân, cháu yên tâm, cô chắc chắn sẽ cùng bố cháu thương cháu, yêu cháu, chăm sóc cháu thật tốt, cô bảo đảm với cháu, cô nhất định sẽ coi cháu như con trai ruột.]

Hàng chữ đơn giản, chỉ nhìn ý tứ đơn thuần trên mặt chữ liên hệ với hiện trạng của nhà họ Phương, hẳn chính là ông chủ Phương ngoại tình, bà nội Phương tức đến nhập viện, Phương Nhạc đâm sau lưng mẹ ruột, cho nên Phương Mạt mới có thể mắng anh ——

“Mẹ sinh con chó cũng tốt hơn mày, mày cũng đâu phải thứ đồ vật gì, nếu mày muốn ở với cái thứ đê tiện kia thì cút ngay ra ngoài cho tao!”

Tối đó Trần Hề nhìn lén được bí mật này, quan điểm về nhân sinh quan bị chấn động mạnh, bối rối một lúc lâu, bàng quang cô báo nguy cần vào nhà vệ sinh, kết quả vừa mở cửa đã gặp được Phương Nhạc đi chơi bóng về đang định vào toilet. Âm thanh tivi dưới lầu đinh tai nhức óc, cô không tự chủ được mà nín thở.

Lúc này Trần Hề kiểm tra hộp thư gửi đi, tất nhiên cũng thấy được hộp thư nhận, tin nhắn bên trong cô cũng không xóa, chiếc điện thoại dù sao cũng là cô mượn, cô không biết cô có quyền xóa hay nên xóa không.

Gió tuyết đan xen, tốc độ của xe buýt vẫn như rùa bò, Trần Hề nhớ rõ tiểu khu nhà ông chủ Phương tên là Cẩm Duyên Hào Đình, nhưng xe buýt của đội tập huấn sẽ không đưa từng người đến cửa nhà, sau khi vào nội thành chỉ có thể tiện đường mới dừng xe.

Trần Hề hỏi tài xế, chọn một điểm xuống xe gần Cẩm Duyên Hào Đình nhất. Cô hoàn toàn mù tịt với phố xá Hà Xuyên, lớn như vậy rồi nhưng chưa từng gọi taxi, cũng chưa từng ngồi phương tiện giao thông công cộng một mình, nhưng cô nghĩ mình có miệng có thể hỏi người khác, não trong mắt sáng có thể đi khắp thiên hạ, không có gì phải lo lắng.

Khi nhận được cuộc gọi lại của ông chủ Phương, Trần Hề vẫn còn trên xe buýt.

Ông chủ Phương hỏi cô: “Hề Hề, bây giờ chú không ở Hà Xuyên, cháu đang ở đâu?”

Trần Hề nói: “Cháu còn đang trên xe buýt của trường ạ.”

“Vậy chú bảo anh Phương Nhạc tới đón cháu nhé, lát nữa cháu xuống xe buýt thì đừng chạy lung tung nhé.”

Trần Hề vội vàng từ chối: “Không cần không cần, chú Phương, cháu biết ngồi xe buýt như thế nào mà, cháu tự đi về là được.”

Ông chủ Phương hù cô: “Chưa xem ‘Thông báo pháp luật hôm nay’ à? Có biết bao nhiêu cô gái lớn tuổi hơn cháu nhiều đều bị bắt cóc không? Cháu nghe lời đi, chú bảo anh Phương Nhạc lái xe tới đón cháu.”

Trong lòng Trần Hề nói như vậy không phải lãng phí sao, thà để cô tự gọi taxi.

Ông chủ Phương lại nói: “Cháu cũng không thể tự gọi xe một mình, ai biết tài xế là người tốt hay người xấu, bắt cháu đi đâu thì chú biết đi nơi nào tìm cháu.”

Trần Hề không phục: “Chú phải tin tưởng trí thông minh của cháu chứ.”

Ông chủ Phương cười: “Nhưng chú không tin tưởng cái thân nhỏ xíu của cháu, người ta cướp cháu chạy mất cháu nói xem phải làm sao!”

… Trần Hề rất khó phản bác lại điều này.

Chắc là do ăn thiếu dinh dưỡng, mấy năm nay vóc dáng của Trần Hề vẫn luôn không hề cao lên, áo bông màu đen mặc trên người mua vào hồi tiểu học năm lớp sáu, lúc ấy mẹ Trần cố ý mua cho cô một chiếc size lớn hơn, nghĩ sau này có thể mặc lâu một chút, theo tốc độ cao hiện giờ của cô, Trần Hề rất ưu sầu, chỉ sợ cái áo khoác này mấy năm nữa vẫn còn mặc tốt.

Trần Hề lựa chọn điểm xuống xe là một trạm xe buýt, tài xế xe buýt đã dạy cô sơ sơ đi xe buýt thế nào. Xuống xe buýt, Trần Hề quấn mũ thật chặt, đứng trước bảng tuyến xe buýt nghiên cứu tuyến trước.

Ông chủ Phương bảo Phương Nhạc tới đón cô, Trần Hề cảm thấy việc này không quá đáng tin, dựa người không bằng dựa mình.

Vào lúc này có một cuộc gọi lạ gọi đến điện thoại cô, Trần Hề có linh cảm, không hiểu sao trái tim cũng nhảy lên theo, sau khi nhận điện thoại quả nhiên cô nghe thấy giọng Phương Nhạc.

“Ở đâu?” Âm sắc cậu thiếu niên trong trẻo.

Trần Hề thổi gió tây bắc, đông lạnh đến run rẩy, cô hắng nhẹ một tiếng, báo tên trạm xe buýt, rất tự biết mình mà nói: “Tôi tự ngồi xe buýt về là được rồi.”

“Xe buýt ngừng chạy rồi.”

… Trần Hề định nói vậy cô tự bắt taxi.

“Chờ đó.”

Được rồi.

Một cảm giác chờ đợi dài đằng đẵng, quả nhiên xe buýt đã dừng chạy, mấy chục phút trôi qua, bóng một chiếc xe buýt cũng không thấy. Bão tuyết bay tán loạn, trên đường chỉ lác đác mấy người, thỉnh thoảng có xe chạy qua, tốc độ xe hình như còn chậm hơn tốc độ đi bộ của cô, mấy cửa hàng bên cạnh lối đi bộ gần như đều ở trong trạng thái đóng cửa.

Trần Hề đi qua đi lại ở bến xe buýt, nhảy chân sáo, thỉnh thoảng nảy ra suy nghĩ, Phương Nhạc có khi nào cố ý chơi cô hay không. Trước khi sắp bị đông đá, cuối cùng cô cũng nhìn thấy "nhất chi độc tú" (*) trong gió tuyết.

(*) 一枝独秀 ý chỉ về sự vật/ sự việc nổi bật/ xuất sắc/ ưu tú.

Trần Hề không biết chiều cao của Phương Nhạc có phải 1m8 hay không, trong đám bạn cùng lứa ở trường cấp hai trấn trên của cô, cô rất ít khi nhìn thấy người cao hơn Phương Nhạc.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo lông màu trắng, bên trong hình như chỉ có chiếc áo thun mỏng, trước ngực là dây của một chiếc túi chéo màu bạc, bên dưới mặc quần thể thao màu xanh nhạt, tay che dù xanh đen, đi trong màn tuyết trắng xóa, có vài phần cảm giác nhàn nhã đi trong sân vắng.

"Nhất chi độc tú", dễ khiến người ta nhanh chóng chú ý tới anh.

Phương Nhạc cũng đã thấy Trần Hề, trong trạm chờ xe buýt chỉ có một cục đen đang nhảy nhót, người vừa gầy vừa nhỏ, hoàn toàn trùng khớp với hình tượng tồn tại trong đầu anh hơn hai mươi ngày nay.

Ông chủ Phương lo cô gặp phải bọn buôn người, Phương Nhạc cảm thấy chuyện có xác suất nhỏ này cũng có tính khả thi.

Trần Hề chạy chậm vài bước tới dáng người nhỏ phía trước, lúc sắp tới trước mặt Phương Nhạc cô lại dừng bước chân. Phương Nhạc lấy ra một chiếc dù từ túi đeo chéo, cánh tay thon dài duỗi ra trước mặt Trần Hề: “Không bắt được taxi, đi thôi.” Anh nói.

“Ồ.” Trần Hề nhận dù, lại bỏ thêm một tiếng: “Cảm ơn.”

Phương Nhạc chân dài bước lớn đi phía trước, Trần Hề một tay kéo valy, một tay che dù đen đi theo phía sau.

Valy này là ông chủ Phương tìm được từ trong nhà, lúc ấy trên tay nắm valy hai mươi tấc còn treo một cái nhãn nhựa dẻo, rất trùng hợp, valy này cũng là của Phương Nhạc, trên nhãn nhựa dẻo có tên ghép vần của Phương Nhạc, còn có ghi thời gian đi chơi “ngày 6 tháng 8 năm 2010”, ý nghĩa của ký hiệu tiếng Anh trên nhãn Trần Hề không hiểu, sau này tra mới biết được, đây là tên của một chiếc tàu du lịch.

Kỳ nghỉ hè năm trước Phương Nhạc ngồi tàu du lịch ra nước ngoài chơi, Trần Hề hồi tưởng lại ngày đó năm trước, mẹ Trần nằm viện, cô chạy quanh bệnh viện.

Sau đó ông chủ Phương xé nhãn nhựa dẻo, tịch thu túi da rắn của Trần Hề đi mất.

Tiếng bánh xe valy lăn rất nhỏ, động tĩnh lăn trên tuyết còn nhẹ hơn tiếng gió xào xạc.

Không hề có chút chảy nhớt như bạn bè đồng lứa, lúc đi đường dáng người Phương Nhạc rắn rỏi thẳng tắp, cũng không thấy vung vẩy tay. Quân tử đoan chính, thiếu niên như tùng, Trần Hề kéo valy, mặt mũi bị lạnh đến nỗi đỏ bừng, cô cảm thấy chắc hẳn Phương Nhạc là kẻ tàn nhẫn, câu trước không phù hợp với anh lắm, nhưng câu sau lại khá vừa vặn.

Phương Nhạc không quay đầu nhìn, không thấy người phía sau đang ra sức đi, nhưng tiếng thở hổn hển nặng nề chưa từng dừng lại.

Đi được gần nửa quãng đường, cuối cùng trên đường lớn cũng xuất hiện một chiếc taxi, Phương Nhạc vẫy tay bắt xe, tài xế taxi nhìn như không thấy mà chạy lướt qua mặt anh.

Phương Nhạc không nổi giận hay oán trách, anh chụp một tấm ghi nhớ biển số xe, lưu loát gọi điện thoại khiếu nại. Nói chuyện điện thoại xong quay đầu nhìn, liền nhìn thấy hướng bên cạnh phía sau anh có một bóng dáng nhỏ bé đang ngửa đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Phương Nhạc chững lại, cất điện thoại rồi nói: “Đi thôi.”

Hai người tiếp tục một trước một sau đi trong tuyết, lại đi được nửa đường, cuối cùng Phương Nhạc cũng bắt được một chiếc taxi. Phương Nhạc ngồi ghế phó lái, Trần Hề đẩy mạnh valy vào cốp, cũng ngồi vào theo.

Trong xe không bật nhạc, cũng không có ai nói chuyện phiếm, cho nên lúc có người phát ra tiếng vang nho nhỏ sẽ nghe rất rõ. Xe chưa chạy được một lúc, Phương Nhạc nghe thấy tiếng thì thầm như đang độc thoại, anh nhìn qua kính chiếu hậu, người trong gương gầy gò, chỉ có tay là nhỏ bé bụ bẫm, đối phương vừa xoa đôi tay vì bị lạnh mà đỏ bừng sưng to để sưởi ấm, vừa nhìn chăm chú ngoài cửa sổ xe, trong miệng âm thầm gọi tên biển báo giao thông hoặc tên tòa nhà.

Trần Hề đang nhớ đường.

Tổng cộng đi bộ mất khoảng 40 phút, bình thường lái xe thì cũng không mất nhiều thời gian. Bây giờ đường tuyết khó đi, quãng đường sau đó taxi chạy rất cẩn thận. Lăn lộn cả một quãng đường về đến nhà cũng đã qua giờ cơm trưa.

Vớ Trần Hề đã ướt, cô để đôi giày thể thao ướt dầm dề của mình sang một bên, xách valy về phòng ngủ trên lầu hai trước. Phương Nhạc vẫn không duỗi tay giúp người, anh treo túi chéo và áo lông lên, đến phòng bếp uống nước, cầm bánh mì nướng ra, ba miếng gộp thành hai ăn hết sạch.

Phương Nhạc lấy tờ rơi của tiệm bán giao hàng tận nơi ra gọi, chắc do trời tuyết nên đã đóng cửa hàng, điện thoại chậm chạp không ai nhận, giữa những tiếng tút tút âm trầm đáng sợ, đột nhiên thêm một tiếng bước chân rất nhẹ, Phương Nhạc ngước mắt.

Trần Hề đã cởi áo khoác, áo lông cao cổ màu vàng mặc bên trong, trước ngực áo lông còn thêu một quả anh đào nhỏ màu đỏ. Cô ló đầu nhìn mấy tờ rơi của tiệm bán giao hàng tận nơi, sau khi đối diện với ánh nhìn của Phương Nhạc, cô nhỏ giọng nói: “Nếu trong nhà có đồ ăn, hay là để tôi bộc lộ tài năng nhé?”

Phương Nhạc: “…”

Từ đôi mắt tròn xoe của Trần Hề, anh thấy được tia sáng gào khóc đòi ăn.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:

Hề Hề: “Cơm cơm!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!