Chương 12

Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

4.383 chữ

10-03-2023

Vì để có thể vạch trần Phó phu nhân trong chuyện lần trước, Hàn Thẩm chỉ còn cách ra ngoài đích thân điều tra.

Anh biết rõ một điều, để ra được khỏi nhà thì phải cón lí do thuyết phục nhất với Thi Nhi - vợ của mình.

Cô đang ngồi xếp đồ ở trong phòng.

Mặc dù ngày nào cũng phải giả ngốc, nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô anh đều quan sát rất tỉ mỉ.

Phải công nhận rằng, Thi Nhi rất chăm chỉ và đảm đang, hầu như đều làm hết việc trong nhà, còn chăm sóc cho anh.

Có một người vợ như cô, anh cảm thấy mình thật may mắn.

Vợ của mình, đúng là giỏi thật! Không biết dáng vẻ của cô ấy khi chăm con sẽ như thế nào nhỉ?

Hàn Thẩm lén nhìn cô, bất giác cười.

Đến trưa.

Anh cứ đi qua đi lại chỗ cô lau dọn phòng, cứ như muốn nói gì đó.

Thi Nhi đang làm việc nhà, nhìn anh đi mà hoa mắt chóng mặt.

Cô dừng tay lại, nhăn mày hỏi anh.

"Có chuyện gì thì nói đi! Sao anh đi lòng vòng mãi thế?"

Hàn Thẩm gãi đầu rồi nhìn cô cười hì hì.

"Vợ ơi! Anh muốn đi mua kem với Chung Thất!"

Đi với cô nhất định sẽ không điều tra được gì, ngược lại mọi chuyện còn dễ bị lộ.

Nhưng nếu là Chung quản gia thì khác, cậu ta rất nhanh nhẹn, có thể sẽ giúp ích được nhiều chuyện.

Anh biết trước giờ mình đi đâu cũng là Thi Nhi đi cùng, bây giờ lại đòi đi với Chung Thất, thế nào cô cũng cảm thấy lạ.

Nhưng dù có thế nào, anh cũng phải điều tra cho rõ chuyện này.

Thi Nhi nhìn anh, hỏi.

"Hôm nay không muốn đi với tôi à?"

"Anh muốn đi với Chung Thất! Vợ ở nhà ngoan đi! Hihi!"

Hàn Thẩm vừa nói vừa xoa đầu của cô, còn cô thì ngồi ngây ra, phút chốc như bị biến thành đứa trẻ thơ.

Cuối cùng, sau một hồi nài nỉ tỉ tê, cuối cùng cũng thành công đi cùng Chung quản gia ra ngoài.

Vừa bước lên xe, Hàn Thẩm liền rũ bỏ hình ảnh người chồng ngốc nghếch, trở về là chính mình, một Phó Hàn Thẩm lạnh lùng.

Hai người họ nhanh chóng đi đến quầy thuốc mà Phó phu nhân đã ghé.

Để tránh bị phát hiện, Hàn Thẩm và cả Chung Thất đều phải đeo khẩu trang để đến đó.

Quầy thuốc này người ra vào khá là đông, cũng đủ hiểu đây là một nơi uy tín và chất lượng để nhiều người tin tưởng, trong đó có Phó phu nhân.

Chung quản gia thay mặt anh đi đến gần, hỏi thăm.

"Cho hỏi vài ngày trước Phó phu nhân có đến để bốc thuốc phải không?"

Ông chủ nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.

Vì lúc trước đến đây, Lao Lệ Quyên đã từng dặn dò rằng không được tiết lộ chuyện bà ta đã đến và mua thuốc gì.

Cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, bà ta không quay lại nữa, vậy mà bây giờ có người đến hỏi nên ông chủ liền sinh nghi.

Thấy ông ta cứ chần chừ, Chung Thất liền nói.

"Tôi là quản gia của Phó gia, theo lệnh của Phó lão gia đến đây để lấy thêm thuốc mà phu nhân lấy."

Lúc này, ông chủ liền không còn nghi ngờ gì nữa, mà nhiệt tình bảo cậu ta đợi chút, mình sẽ quay vào trong bốc thuốc ngay.

Chung Thất quay lại nhìn Hàn Thẩm đang ngồi ở trên xe, gật đầu một cái.

Lúc đem thuốc ra, ông ta còn cười rồi bảo.

"Nghe phu nhân nói, là lão gia muốn bà ấy uống thuốc tránh thai nên mới đến đây tìm tôi."

Nói đến đây, ông ta có vẻ ngượng ngùng, gãi đầu nói thêm.

"Họ đúng là tình cảm vẫn mặn nồng như ngày đầu."

Lúc này, Chung Thất nhếch môi cười sau lớp khẩu trang đen.

Anh lấy ra một cọc tiền lớn rồi đặt lên bàn, làm ông chủ quầy thuốc khó hiểu.

Không để ông ta đợi lâu, cậu ta nói thẳng luôn.

"Lão gia dặn ông không được tiết lộ chuyện hôm nay tôi đến đây, kể cả phu nhân cũng không được biết.

Nếu không thì..."

Cậu ta nhướng mày, khởi động các khớp tay là tự động ông chủ quầy thuốc đã hiểu.

Không ngờ mọi chuyện đối với họ lại dễ dàng đến như thế, mọi chứng cứ đều đã được rõ ràng.

Bây giờ, chỉ cần khéo léo vạch trần bộ mặt thật của Lao Lệ Quyên trước mặt Phó lão gia nữa là xong xuôi.

Trên đường về, để tránh bị nghi ngờ và đúng như mục đích của lúc rời khỏi nhà, Chung Thất đã ghé một cửa hàng để mua kem.

Điện thoại cậu ta rung lên, người gọi là Thi Nhi.

"Tôi nghe đây thiếu phu nhân?"

"Thiếu gia đâu? Sao bây giờ cậu còn chưa đưa thiếu gia về?"

Đến giờ ăn cơm rồi mà hai người đi vẫn chưa về, vậy nên Thi Nhi rất lo lắng.

Cô nấu xong bữa trưa thì đã lập tức gọi điện cho Chung Thất hỏi thăm tình hình.

Nghe giọng nói lo lắng này của cô, Hàn Thẩm mừng thầm, không giấu nổi nụ cười trên môi mình.

Để cô yên tâm, anh còn tranh thủ lấy một que kem ra ăn rồi cho cô nghe giọng của mình.

Nào ngờ, lại lấy nhầm cây kem vị việt quất mà mình ghét anh nhất.

Anh cầm điện thoại và que kem trên tay, ngậm đắng nuốt cay bảo.

"Vợ ơi! Kem...!dở quá à!"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!