Chương 2

Tổng Tài Cuồng Ác: Xin Đừng Chiếm Hữu Em!

9.778 chữ

12-12-2022

Hai tay Kiệt Dực Ngạo khẽ xoa nắn đồi gò bồng điên đảo cách lớp váy mỏng, xúc cảm tức tốc truyền đến, hơi thở hắn ngày càng nặng nề, rồi ám muội phả vào tai cô.

- Mịch Quỳnh... Tiểu Quỳnh của anh...

Hắn nhẹ giọng thỏ thẻ tên cô, lực đạo trên tay như cũ không ngừng nghỉ.

- Ha... ưm...

Mịch Quỳnh khẽ nỉ non một tiếng, mê man nhìn hắn. Kiệt Dực Ngạo một tay áp ra sau gáy cô, trực tiếp áp bờ môi bạc mỏng của chính mình lên, đôi con ngươi thâm trầm mang đầy ý vị.

Đầu lưỡi hắn tuỳ hứng mút mạnh cánh môi đỏ phấn, hắn từng bước một khai phá vùng đất tươi mới, điêu luyện cạy mở hàm răng tinh tươm, sau đó tọt thỏm vào tận sâu bên trong khoang miệng tinh tuý, tất cả dịch mật bên trong khoang miệng thơm tho của người con gái hoàn toàn bị hắn cuồng loạn hút lấy hút để. Hắn xem nó như một loại mỹ vị, cuồng ác chiếm hữu.

- Ah... Tiểu Quỳnh... em thật biết hành hạ người!

Nơi hạ thân căng trướng khó chịu, thế nhưng hắn vẫn chưa thể bộc phát.

Lửa nóng hừng hực đẩy mạnh nơi ngực trái, động tác của hắn lại càng thô bạo hơn. Bàn tay liên miên uốn nắn bầu vú đẫy đà, một lúc lâu còn như có như không nghiến mạnh lấy đỉnh hoa, nó theo phản xạ liền trở nên thẳng thóm cùng căng cứng.

- Ngạo... a... ưm...

Tận hai nơi bị kích thích, khoái cảm như sóng nước vỗ bờ truyền đến cơ thể Mịch Quỳnh, cô vặn vẹo thân mình, đôi đồng tử mơ hồ đầy hơi nước, đầu lưỡi non nớt khẽ đáp lại điên cuồng của hắn.

- Tiểu Quỳnh... có yêu anh không?!

Môi hắn hạ xuống vành tai mềm mại, rồi trượt sang cần cổ ngọc ngà, khoé môi tà mị ra sức miết mạnh, hết cuống lên rồi cuống xuống. Gương mặt âm hiểm dúi vào hõm cổ câu hồn của người con gái, say xưa hít hà.

- Em yêu anh... chú già!

Nháy mắt đen kịt, cô mê loạn nhìn hắn, thật thà đáp lời. Những tiếp xúc thân mật của người đàn ông cao ngạo khiến thân thể cô hệt như có dòng điện nóng bỏng xượt qua, khô khan và thoi thóp.

- Tiểu Quỳnh...

Hắn miết mạnh cánh môi đào ngọt, hai tay rắn rỏi nhanh nhạy cởi bỏ bộ lễ phục tinh tế trên người Mịch Quỳnh. Chỉ vài giây sau, trên người cô chỉ còn độc nhất bộ đồ lót xanh đậm thiếu vải quyến rũ. Đôi con ngươi lại càng sâu thẳm không thấy đáy, đen nhánh ghê rợn.

- Chú...

Tròng mắt Mịch Quỳnh loé lên một tia giảo hoạt, cô vươn tay, cởi bỏ áo vest của hắn, rồi đến từng cúc áo sơ mi. Kiệt Dực Ngạo hơi bất ngờ, có chút lường tránh.

- Tiểu Quỳnh?

Cô không đáp, chậm rãi cởi đến cúc áo cuối cùng. Sau đó những ngón tay mềm mại khẽ động đậy lên lồng ngực vạm vỡ chặt chẽ của hắn, ve vãn xoay một vòng.

- Tiểu Quỳnh... đừng đùa nữa...

Hắn mông lung, nhanh chóng bị cử động non nớt của cô gái nhỏ kích thích. Dù cô không rành rõi về phương diện này, thậm chí là kém hiểu biết, thế nhưng hắn ngược lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bụng dưới nóng ran.

- Chú già, em không có đùa...

Cô nhếch khoé môi kinh diễm, lộ ra nụ cười ào ạt xuân tình. Lá gang phút chốc lớn hơn, tay cô nhè nhẹ cào lên vòm ngực người đàn ông.

- Tiểu Quỳnh, đừng khiêu khích anh...

Hắn nhíu mày, ngực trái liên tục phập phồng, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, huyệt thái dương trong tích tắc rướn đầy mồ hôi.

Tương Mình Quỳnh làm bộ không nghe không thấy, cánh tay cô khẽ quấn lấy cổ hắn, hạ bệ xuống bờ môi lành lạnh ấy một nụ hôn sương mù, nhẹ nhàng bâng quơ như chuồn chuồn đạp nước.

Kiệt Dực Ngạo lập tức có phản ứng, vật thể ở đũng quần nhanh chóng thay đổi kích cỡ so với ban đầu, hắn như nắng hạn gặp mưa rào, gắt gao xoay chuyển tình thế, đè mạnh áp sát cô gái nhỏ dưới thân, đôi đồng tử nồng đậm ý vị tình dục.

- Tiểu Quỳnh... không nên bỡn cợt anh!

Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, hệt như muốn rung chuyển Mịch Quỳnh vào cõi trầm luân. Ánh mắt cô loạn dần, thế nhưng vẫn không chịu thua quan sát gương mặt khát tình của Kiệt Dực Ngạo.

- Tại sao lại không?! Anh chỉ là chú già, là chú mà già thôi!

- Đúng! Anh là chú già, còn em là con nít hư! Người chú già này cần phải dạy dỗ lại em!

Hắn khẽ cười nhếch mép, một tay chế trụ cô gái nhỏ vào trong ngực, một tay tà ác mài mò mơn trớn nhũ hoa e lệ.

Bị tập kích đột ngột, cô vô thức rướn người lên, mang tai đỏ hỏn, từng dây thần kinh trong người căng cứng bất diệt. Những điểm nhạy cảm bị người đàn ông tà mị trêu đùa đến mê mẩn.

- Ưm... ah... ah...

Bật thốt lên tiếng rên yêu kiều, bàn tay Kiệt Dực Ngạo được nước lấn sâu hơn, những ngón tay thon dài vắt nhẹ đầu v*, rồi theo chiều kim đồng hồ mãn nhãn xoay một vòng, tiếp tục bao phủ bầu ngực no tròn. Bờ môi bạc mỏng của hắn hạ xuống một bên nhuỵ hoa âu yếm, dùng đầu lưỡi không xương mà linh động của chính mình vẽ và khảy lộng lên đó, nước bọt trơn tru len lỏi khắp thớ thịt non mềm.

- Ngạo, chú... già...

Cô đê mê đến mức đại não chếch choáng, sắc mặc càng thêm gợi tình. Những ngón tay mảnh khảnh lả lướt theo phản xạ dụi đầu người đàn ông vào ngực mình sâu hơn, vừa khiến cô có được khoái cảm vừa khiến người đàn ông dễ dàng luận động. Chưa từng chủ động trước mặt hắn, cô có hơi sợ sệt, gò má nóng bừng.

- Con nít hư!

Kiệt Dực Ngạo nheo mắt, hiển nhiên bị biểu tình e thẹn của cô gái nhỏ làm cho nam căn sau lớp đũng quần càng bộc phát thô thiển hơn. Hắn thở mạnh một hơi đầy áp lực, tiếp tục say sưa ngậm lấy đỉnh vú đã cương trướng từ lúc nào.

Cảm giác ngưa ngứa, nhồn nhột, ngột ngạt xen lẫn thẹn thùng. Cô gái nhỏ Tương Mịch Quỳnh chẳng thể xua đi thứ khoái cảm khác thường hiện diện trên cơ thể chính mình, cô không thể dối lòng, cô có chút tham luyến những cái vuốt ve của người đàn ông, lại càng muốn có được nhiều hơn để khỏa lắp sự trống trải vô tên của bản thân.

- Ah... ưm... đừng mà!

Tiếng nỉ non ngày càng lớn lao, thân thể Mịch Quỳnh liên tục vặn vẹo, nhịp thở nặng nề, trúc trắc.

- Tiểu Quỳnh, nhỏ một chút!

Hắn ám muội vỗ mông cô, nơi ấy vểnh cong, mềm mịn trắng nõn. Nụ hôn trì trệ lần lượt đáp xuống vùng bụng nhẵn mịn phẳng lì, cảm nhận được sự trơn trượt của vùng da thịt được chăm sóc kĩ lưỡng.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh một vòng, eo thon khô khan co lại, nước bọt ấm nóng phút chốc phủ hết tất cả vạn vật.

- Ngạo... ah... ưm...

Cô thậm chí không dám thở mạnh, bàn tay mảnh mai gắt gao cấu lấy tấm lưng tráng kiện của người đàn ông, mồ hôi lấm tấm nhễ nhại buông xuống xương hàm tinh xảo.

Làm tình, chính là như vậy sao?

Kiệt Dực Ngạo căn bản đã khó chịu trong người, nay tiếng rên rỉ chẳng nhiễm chút bụi trần của cô gái nhỏ lại càng khiến thú tính trong hắn nổi trội hơn. Vì thế, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ hôn xuống, nhanh chóng dừng bước tại lớp quần lót mỏng manh, hắn chỉ cảm thấy hầu kết ngột ngạt, nơi đó vốn dĩ đã thấm đẫm chút ít dịch nhầy.

- Tiểu Quỳnh... em đã ướt rồi? Đối với anh có phản ứng phải không?!

Hắn nhìn đôi mắt đê mê của Mịch Quỳnh, ngón trỏ ma quái xoa nhẹ hạt đậu nhỏ, nháy mắt càng sâu sa.

- Hư... ah...

Cả người cô như có dòng điện bất chợt chạy qua, thân thể run nẩy kịch liệt. Nơi tư mật bị người đàn ông quấy rối liền trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Hai tay hắn nắm lấy cánh hoa mật, xoa nhẹ khe rãnh chật hẹp ở giữa, chiếc quần lót sớm đã bị vứt ở một góc phòng.

- Ưm... chú... Ngạo...

Thanh âm chẳng thể đè nén, tiếng nỉ non ngày càng to. Cô ra sức khép chân lia lịa, nhưng người đàn ông này căn bản là quá thâm trường, kể cả cô cố sức che đậy đến nhường nào thì hắn cũng có khả năng mở ra, tiếp tục luận động càn rỡ.

Cởi bỏ quần lót, quang cảnh hữu tình bên trong hiện hữu cực kì chân thực cùng sắc nét. Hắn nhìn đến mê mẩn, ngẩn người hồi lâu, cho đến lúc cửa động khẽ mấp máy theo tiết tấu, hắn mới có phản ứng. Một ngón tay chầm chậm đưa vào hoa huy*t, nơi ấy khít khao chặt chẽ vô cùng, hoàn toàn chưa bị khai phá.

- Tiểu Quỳnh...

Hắn nuốt nước bọt, ngón tay bị thước thịt ấm nóng bên trong tâm động hút đến điên đảo. Chỉ như vậy hắn đã không chịu được, vậy thì khâu quan trọng nhất phải làm sao?

- Chú già... đừng đùa nữa mà...

Cô thật sự bị loại tra tấn này làm cho phát điên, chỉ cảm giác được nơi tư mật nhất thời đau rát, tận cùng lại là nỗi khao khát được lấp đầy.

Môi hoa hút lấy tay hắn như nam châm, hắn dứt khoát rút ra. Tương Mịch Quỳnh đột nhiên cảm thấy mất mát, nhưng vốn chưa kịp thích ứng thì cự vật thô thiển kia lại trực tiếp đưa vào hoa thịt. Cô thất thanh hét lên, bụng dưới co thít từng cơn.

- A!

- Tiểu Quỳnh, đau sao?

Hắn khàn giọng, cảm nhận được lọn máu đỏ chói chảy xuống, hơi thất thần, quai hàm cứng nhắc. Hắn có cảm giác, bản thân đang... hiếp dâm cô gái nhỏ này!

Mịch Quỳnh không chút do dự gật đầu, vài phút đầu rất đau, đau đến điếng người.

- Thả thật lỏng, đừng hút!

Kiệt Đự Ngạo tận tình chỉ dẫn, ngữ điệu nam tính mang sức hấp dẫn vô cùng cao, Mịch Quỳnh nghe lời hắn, thả lỏng hoa tâm.

Chầm chậm kết hợp, cô dần quen với kích thước khổng lồ to tướng của Kiệt Dực Ngạo, đôi tay mềm mại khẽ ôm lấy thắt lưng rắn rỏi.

- Tiểu Quỳnh, ngoan lắm!

Hắn xoa đầu cô, hài lòng. Vừa nói vừa nhấp hông, côn th*t đưa vào sâu hơn, nó giống như tìm được vật tương thích, cùng hoa huy*t giao triền với nhau. Hắn mạnh mẽ nâng hai chân mềm nhũn của Mịch Quỳnh lên rồi vòng qua hông chính mình. Phân thân tăng tốc, kịch liệt ra vào mật thịt trơn nhầy.

Quy đầu bị hút lấy chặt chẽ, dù thế nào cũng không buông tha. Hắn gầm mạnh, cơ bắp sáu múi gồ lên sắc nét trong màn đêm.

- A!

Cô bị va chạm làm cho choáng váng đầu óc, tay loạn nhịp cào lên lưng người đàn ông, cảm nhận được thủy dịch đang tuôn ra từ hạ thân.

- Ngạo... ah... ah...

Nhờ sự tiếp sức của d*m thủy, nam căn tráng kiện hệt như có thêm tinh lực, dứt khoát thúc mạnh một cú cuồng dại vào tiểu huyệt non nớt.

Đôi môi đỏ mọng của Mịch Quỳnh hơi hé mở, cô bị khoái cảm bao trùm đến tê dại, bật thốt tiếng rên yêu kiều.

- Ưm... ah... ha...

Kiệt Dực Ngạo nửa tấc cũng không rời thân thể cô, hai tay hắn điên tiết phủ lên bộ ngực tròn trịa nhào nặn, côn th*t thô ráp như cũ hưng phấn chôn sâu vào hoa kính ướt át.

- Tiểu Quỳnh, em là con nít hư!

Trong màn đêm, tận cùng xa xăm, căn phòng nồng đậm hương vị của tình dục.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!