Chương 36

Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!

4.949 chữ

13-12-2022

-" Món quà đầu tiên của chúng ta "

Cô mở to mắt ngước lên nhìn hắn, rồi cười nhẹ

-" Ừm...!Món quà đầu tiên..."

-" Được rồi, chúng ta đi thôi " hắn xoa đầu cô rồi quay lưng đi được vài bước lại dừng nhìn lại

-" Em không đi sao? "

-" À, đi " cô bối rối trả lời gượng cười rồi đi tới

Sau khi thanh toán mọi thứ, hắn dắt tay cô ra xe rồi nhanh chóng yêu vị chỗ ngồi, bánh xe chậm rãi lăn đều rồi hoà vào dòng đường đầy nắng chiều vàng

Đi được một đoạn thì hắn cất giọng

-" Vẫn còn hai tiếng em có muốn đi đâu nữa không? "

-"..." cô im lặng một hồi thì trả lời

-" Anh có thể quay trở lại bệnh viện không? Em muốn thăm ba...!"

-" Được, anh mua chút quà gởi cho bác "

Hai mươi phút sau, họ có mặt tại bệnh viện

-" Ba " cô vui vẻ chạy lại ông ba cô vào lòng

-" A, con gái của ba " ông cũng vui mừng đáp trả lại cái ôm

-" Ba dạo này thế nào rồi, vẫn khoẻ chứ? Có còn bị nhức đầu nữa không? "

-" Ba vẫn rất khoẻ mạnh đây, cũng may có cậu Vũ Hàn buổi chiều luôn chăm sóc ba cho đến tối nếu không ba chết già trong cái bệnh viện này luôn rồi...!"

-" ...!À mà, cậu này là ai? " ba cô nhìn sang hắn rồi nhìn lại

Cô nhìn hắn nhanh miệng nói

-" À dạ bạn con ạ, hôm nay tụi con có dự một buổi tiệc nên sẵn qua thăm ba "

-" Con chào bác " hắn nở nụ cười tươi nhưng ánh mắt hắn không thay đổi vẫn kiểu sắt lạnh khiến người khác không muốn lại gần

Đặt túi đồ trên bàn hắn nói tiếp

-" Đây có vài món quà con tặng bác, mong bác nhận "

-" Ừ ừ, cứ để đó đi " ông cười cười nói, thật sự nhìn hắn chả ưa chút nào!

-" Con và cậu Vũ Hàn kia như thế nào rồi, tiến triển tốt chứ? " ông không thèm mày mò gì đến hắn liền chuyển sang chuyện liên quan tới Vũ Hàn khiến hắn có phần khó chịu

-" Ba à, con và cậu ta giờ chỉ là bạn thôi "

-" Ba thấy tụi con hợp nhau nên ba mới giới thiệu đó, giờ mà chỉ là bạn thôi sao? " ông có chút không vui vội nói

-" Thôi thôi, con không muốn bàn về chuyện này nữa.

Mà chả phải ba nói Vũ Hàn hay thường tới đây sao? Cậu ta đâu? "

-" Vũ Hàn cậu ấy nói hôm nay có việc nên không đến được, mà sao con lại quan tâm đến cậu ta thế? Thích cậu ta rồi đúng không? " ông cười hí hửng nói

-" Con...!Con chỉ là thuận tiện hỏi thôi " cô lắp bắp nói thì bỗng hắn ho khan hai tiếng

Hắn cũng không muốn làm phiền đến không gian riêng tư của hai người nên đã thì thầm với cô sẽ ra ngoài đợi.

Cứ thế hai bố con cô trò chuyện cùng nhau, những câu chuyện mà cô vừa mới trải qua nhưng trong số đó hoàn toàn không có chuyện giữa cô và hắn.

Cho đến khi ở bên ngoài hắn đã không thể nhịn nỗi việc ba cô cứ nhắc đến Vũ Hàn mà kết duyên hai người họ, hắn nhanh chóng mở cửa vào, kéo cô đứng lên nhưng vẫn không quên lễ phép nói

-" Tới giờ rồi ạ, tụi con đi trước bác nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe "

Nói xong hắn kéo thẳng cô ra ngoài xe rồi nhanh chóng đưa cô ngồi yên ắng, hắn đi qua bên cánh lái, ngồi vào yên tĩnh một hồi thì hắn chườm qua cô hôn cô thật sâu, hắn cứ như một con thú bị bỏ đói lâu ngày nhanh chóng tách hai hàm răng cô ra tiến vào trong hút hết hơi khí

Cho đến khi cô đã mất dần sức đánh vào ngực hắn thì mới tha cho kéo ra theo một sợi chỉ bạc óng ánh.

Cô thở hồng hộc mặt đã ửng đỏ hồng, vừa thở vừa quát

-" Anh ăn phải thuốc nổ à? Tại sao lại hôn em! "

-" Tại tôi thấy màu son cô đậm quá nên mới lau giúp cho " hắn cười lưu manh nói

-" Anh bị điên à, vậy giờ anh thấy nó có nhạt đi bớt nào không!? Thật là...!" cô gắt gỏng, cô là đang đánh son lì! Là son lì! Làm sao mà nhợt được đi chứ!

-" ...!Là vì chuyện gì mà khiến anh như vậy? "

-" Chẳng phải là ba em rất thích cậu Vũ Hàn kia sao? Cả em nữa, cũng nhắc tới hắn ta " hắn nửa lạnh nửa đáng yêu khiến cô phì cười

-" Haha, anh là đang ghen sao? " 

-" Đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh ghen "

-" Nhưng không hiểu sao giờ lại thấy anh rất đáng yêu " cô béo má hắn

-" Vậy thì thưởng gì cho anh đi? " hắn nhanh nắm lấy tay cô cười nham hiểm nói

-" Thưởng? Thưởng gì?....!" rất ít khi cô có thể thấy được bộ dạng hoạt náo của hắn nhưng cũng không bao giờ bát bỏ đi những ý nghĩ đen tối khác của hắn

-" ...!Giờ anh rất muốn...!" hắn nhìn từ trên xuống dưới người cô

-" Anh...!Lưu manh! Giờ này mà anh cũng muốn được hả! " cô rút tay lại che thân phòng thủ

-" Anh chỉ đùa thôi, nào chúng ta đi.

Có vẻ hơi xa nên nếu mệt em cứ nghỉ! "

-" Vâng " cô niềm nở trả lời nhưng chưa đi được năm phút thì cô đã ngủ mất

Thời gian trôi qua cũng khá lâu, bánh xe ngừng lại trước khung cảnh hoành tráng lệ trước mắt, hắn đậu xe gần đó rồi nhẹ nhàng gọi cô dậy

-" Nhi Nhi, Nhi Nhi...!"

Cô vội mở mắt ngồi dậy, lơ mơ nói

-" Tới nơi rồi hả anh? "

-" Ừm, em mau chỉnh sửa lại đi.

Rồi cùng anh vào trong, chúng ta đi sớm hơn dự định đấy "

-" Chờ em chút...!"

Khi mọi thứ đã xong xuôi, cô lại gọn gàng bước ra ngoài khoác tay hắn đi vào trong.

Có lẽ cô không phải người đầu tiên đi sớm mà còn có một người khác, vào trong mọi thứ đều đã được sắp xếp nhìn loáng thoáng cô thấy trong tầm mắt của mình, đằng trước có một người cầm ly rượu vang đỏ đi tới trong rất lịch sự cất giọng

-" Chào cô gái của tôi "

-" Vũ Hàn!? ".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!